𝕮𝖍ươ𝖓𝖌 յճ
Trong biệt thự nhà họ Điền đêm nay, gió thổi dọc hành lang như tiếng kèn của một cuộc săn. Mùi gỗ hương đậm đặc đến mức như có thể nhìn thấy - từng lớp mùi trượt qua các song cửa, bám lên trần, lên rèm.Trịnh Bằng ngồi bên mép giường, áo sơ mi trắng hơi nhăn, bàn tay run lên khi rót chén trà. Cậu cảm nhận rất rõ từng sợi không khí đang run rẩy, như thể cả căn phòng đang chờ một con thú trở về.Cánh cửa mở ra. Điền Lôi bước vào, không còn dáng vẻ CEO của buổi sáng, mà như một con sói quay về hang, mồ hôi trộn với mùi pheromone khiến không khí rung lên. Ánh mắt gã khi nhìn Trịnh Bằng vừa mềm như nhung, vừa nhọn như dao.
"Bằng..." - giọng gã khàn đặc, khe khẽ như gọi tên một con búp bê lâu năm."Anh... về rồi." - cậu đáp, môi khô nứt, đặt chén trà xuống.Gã không trả lời, chỉ tiến lại. Mỗi bước chân như kéo cả sàn nhà nghiêng. Trịnh Bằng cảm thấy mình bị hút vào một cơn xoáy: sự chiếm hữu quen thuộc nhưng hôm nay còn có gì đó dịu hơn, mỏi mệt hơn. Khi gã đứng sát bên, mùi hương đậm quấn lấy cậu như một tấm lưới."Ôm tao." - gã thì thầm, môi chạm vào vành tai cậu, hơi thở nóng như lửa.Trịnh Bằng nuốt nước bọt. Cậu vươn tay ôm gã, ban đầu nhẹ, sau đó gã ghì chặt, trán tựa vào vai cậu. Mùi pheromone đẩy cậu vào trạng thái mơ hồ: không phát tình, nhưng tim đập nhanh, da thịt rần rật."Bằng... mùi thơm của mày vẫn vậy nhỉ, nhưng lại khiến tao mê muội.." - gã lặp lại, bàn tay luồn qua lưng cậu, vuốt từng đoạn xương sống.Cậu khẽ kêu "đừng" nhưng tiếng kêu chỉ như hơi thở tan vào cổ áo gã. Đêm nay gã khác. Bàn tay ấy không xé toạc ngay như mười năm trước, mà di chuyển chậm, gần như nâng niu.Chiếc sơ mi trắng bị kéo lỏng từng nút. Mỗi nút mở ra, một hơi thở dồn xuống. Gã hôn dọc cổ cậu - không phải nụ hôn dịu dàng kiểu tình nhân, cũng không phải cắn xé kiểu dã thú, mà là thứ gì giữa hai điều đó: nụ hôn của một kẻ nghiện, run rẩy như sợ thứ trong miệng mình sẽ tan biến."Anh... đừng như vậy..." - Trịnh Bằng khẽ nói, giọng đứt quãng."Đừng? Mười bảy năm rồi, tao vẫn ở đây, vẫn là tao. Mày... vẫn thơm như cũ." - Điền Lôi thì thầm, từng từ nện vào da cậu.Gã đẩy cậu ngã nhẹ xuống giường. Ga giường mát lạnh khiến Trịnh Bằng run lên. Ánh đèn vàng chỉ chiếu mờ mờ, bóng hai người đan vào nhau như một bức tranh u tối. Bàn tay gã trượt qua hông, dừng lại, bóp nhẹ rồi buông. Tiếng thở hòa thành tiếng gió ngoài cửa.Gã cúi xuống, hôn môi cậu. Nụ hôn ban đầu khô, sau đó ướt, sâu dần. Tiếng rên khe khẽ bật ra từ cổ họng Trịnh Bằng - không phải tiếng rên sung sướng trọn vẹn, mà là tiếng nửa chống cự, nửa buông xuôi."Bằng... nhìn tao." - Điền Lôi nâng cằm cậu, ánh mắt gã sâu như vực.Cậu mở mắt. Trong đôi mắt ấy không còn sự đáng sợ, chỉ còn thứ tình cảm méo mó, vừa như cầu xin vừa như đe dọa. Cậu nhìn lâu quá, tự thấy mình chới với.Gã cởi áo vest, quăng xuống sàn. Áo sơ mi của gã cũng mở ra, lộ cơ thể ướt mồ hôi. Gã cúi xuống, trán tựa trán, thở dồn dập. Hai bàn tay đan chặt hai cổ tay cậu lên trên đầu, nhưng thay vì ép mạnh, gã chỉ giữ nhẹ, như khung một nghi thức."Anh... thả ra...""Không. Để tao nghe mùi của mày... để tao chạm mày..." - gã đáp, giọng run run.Hơi nóng lan khắp giường. Bàn tay còn lại của gã vuốt xuống ngực cậu, dừng ở eo, vẽ vòng tròn nhỏ. Trịnh Bằng cong người, tiếng rên đứt quãng vang ra như những mảnh thủy tinh rơi xuống sàn. Mỗi cái vuốt ve của gã như một nhát cắt: đau nhưng lại gây nghiện."Đừng... Điền Lôi..." - giọng cậu như một lời khẩn cầu."Suỵt, chỉ còn tao với mày..." - gã khẽ nói, rồi áp môi vào môi cậu lần nữa.Nụ hôn kéo dài. Cả hai trượt vào một cơn mê: pheromone đậm như sương mù, tay gã luồn sâu hơn, chân cậu run lên. Cậu biết gã sắp vượt qua ranh giới, nhưng gã lại dừng. Dừng để thở, dừng để nhìn cậu.Ánh đèn rung rung, như thể nó cũng sợ. Trịnh Bằng nhận ra mình đang khóc, nước mắt chảy xuống thái dương, hòa với mồ hôi. Gã liếm giọt nước mắt ấy, nhẹ như liếm một viên kẹo sắp rơi."Đừng khóc. Tao ở đây." - Điền Lôi nói, giọng khản đặc."Anh... anh đừng như thế..." - cậu đáp.Gã gối đầu lên ngực cậu, ôm siết. Cả hai nằm quấn vào nhau, hơi thở va đập, pheromone nặng như sương. Bàn tay gã vẫn vuốt ve, vẫn lần mò nhưng không bạo liệt như trước - chỉ những động tác ám muội, sâu và dài, kéo cậu vào ranh giới nửa tỉnh nửa mê. Tiếng rên của cậu hòa với tiếng thở của gã, tạo thành một điệu nhạc không lời.Gã thì thầm vào cổ cậu:"Bằng, đừng rời tao. Mày... là hơi thở của tao..."Cậu không trả lời. Trong bóng tối, cậu chỉ đưa tay lên, chạm vào gáy gã, như một phản xạ. Một động tác vừa an ủi vừa cam chịu. Gã cắn nhẹ môi cậu - không mạnh, chỉ đủ để để lại dấu.Đêm kéo dài. Những động tác của gã, những tiếng thở, những lần vuốt ve, siết chặt, những lời gọi tên "Bằng..." như những nhát khắc vào gỗ. Tất cả hòa lại, biến căn phòng thành một mê cung của mùi hương, da thịt và ký ức.Khi Trịnh Bằng thiếp đi, Điền Lôi vẫn ôm cậu, mắt mở, hơi thở chưa đều. Gã nhìn gương mặt cậu trong bóng tối, như nhìn một giấc mơ mà mình không dám tỉnh. Ánh mắt ấy vừa của kẻ săn mồi, vừa của một đứa trẻ ôm con búp bê duy nhất.Ngoài cửa, gió vẫn thổi, mùi gỗ hương vẫn trôi dọc hành lang. Trong phòng, hai thân thể quấn vào nhau, không còn ranh giới rõ rệt giữa kẻ giam giữ và người bị giam. Chỉ còn lại một thứ mơ hồ, méo mó nhưng dịu dàng - thứ tình yêu mà chỉ hai người hiểu._____ Ai rõ về H chắc đọc xong chương này sẽ kì thị tui luôn quá nhưng tui đã cố hết sức rồi!!! Tui đã nghĩ 30p để viết được những vậy, thề luôn ấy. Đọc H cũng xem là nhiều đi nhưng vẫn ngu HNói chung là tui đã cố hết sức để viết rồi và tui mong là mọi người sẽ thấy H như thế là ổn và hợp ạ, với lại tạm thời lâu lâu mới ra chương tiếp nhaTui bữa nay đang bận nhiều thứ lắm luôn ấy, việc học, học thêm, ed pov, viết fic,... có thể là tui sắp khùng đến nơi rồiVà ai đang muốn tui ra bộ Độc Tình Khó Giải thì đợi tui nghĩ idea rồi đăng nha, với lại nếu thời gian đủ thì tui sẽ đăng nhiều chương trong 1 ngày luôn
"Bằng..." - giọng gã khàn đặc, khe khẽ như gọi tên một con búp bê lâu năm."Anh... về rồi." - cậu đáp, môi khô nứt, đặt chén trà xuống.Gã không trả lời, chỉ tiến lại. Mỗi bước chân như kéo cả sàn nhà nghiêng. Trịnh Bằng cảm thấy mình bị hút vào một cơn xoáy: sự chiếm hữu quen thuộc nhưng hôm nay còn có gì đó dịu hơn, mỏi mệt hơn. Khi gã đứng sát bên, mùi hương đậm quấn lấy cậu như một tấm lưới."Ôm tao." - gã thì thầm, môi chạm vào vành tai cậu, hơi thở nóng như lửa.Trịnh Bằng nuốt nước bọt. Cậu vươn tay ôm gã, ban đầu nhẹ, sau đó gã ghì chặt, trán tựa vào vai cậu. Mùi pheromone đẩy cậu vào trạng thái mơ hồ: không phát tình, nhưng tim đập nhanh, da thịt rần rật."Bằng... mùi thơm của mày vẫn vậy nhỉ, nhưng lại khiến tao mê muội.." - gã lặp lại, bàn tay luồn qua lưng cậu, vuốt từng đoạn xương sống.Cậu khẽ kêu "đừng" nhưng tiếng kêu chỉ như hơi thở tan vào cổ áo gã. Đêm nay gã khác. Bàn tay ấy không xé toạc ngay như mười năm trước, mà di chuyển chậm, gần như nâng niu.Chiếc sơ mi trắng bị kéo lỏng từng nút. Mỗi nút mở ra, một hơi thở dồn xuống. Gã hôn dọc cổ cậu - không phải nụ hôn dịu dàng kiểu tình nhân, cũng không phải cắn xé kiểu dã thú, mà là thứ gì giữa hai điều đó: nụ hôn của một kẻ nghiện, run rẩy như sợ thứ trong miệng mình sẽ tan biến."Anh... đừng như vậy..." - Trịnh Bằng khẽ nói, giọng đứt quãng."Đừng? Mười bảy năm rồi, tao vẫn ở đây, vẫn là tao. Mày... vẫn thơm như cũ." - Điền Lôi thì thầm, từng từ nện vào da cậu.Gã đẩy cậu ngã nhẹ xuống giường. Ga giường mát lạnh khiến Trịnh Bằng run lên. Ánh đèn vàng chỉ chiếu mờ mờ, bóng hai người đan vào nhau như một bức tranh u tối. Bàn tay gã trượt qua hông, dừng lại, bóp nhẹ rồi buông. Tiếng thở hòa thành tiếng gió ngoài cửa.Gã cúi xuống, hôn môi cậu. Nụ hôn ban đầu khô, sau đó ướt, sâu dần. Tiếng rên khe khẽ bật ra từ cổ họng Trịnh Bằng - không phải tiếng rên sung sướng trọn vẹn, mà là tiếng nửa chống cự, nửa buông xuôi."Bằng... nhìn tao." - Điền Lôi nâng cằm cậu, ánh mắt gã sâu như vực.Cậu mở mắt. Trong đôi mắt ấy không còn sự đáng sợ, chỉ còn thứ tình cảm méo mó, vừa như cầu xin vừa như đe dọa. Cậu nhìn lâu quá, tự thấy mình chới với.Gã cởi áo vest, quăng xuống sàn. Áo sơ mi của gã cũng mở ra, lộ cơ thể ướt mồ hôi. Gã cúi xuống, trán tựa trán, thở dồn dập. Hai bàn tay đan chặt hai cổ tay cậu lên trên đầu, nhưng thay vì ép mạnh, gã chỉ giữ nhẹ, như khung một nghi thức."Anh... thả ra...""Không. Để tao nghe mùi của mày... để tao chạm mày..." - gã đáp, giọng run run.Hơi nóng lan khắp giường. Bàn tay còn lại của gã vuốt xuống ngực cậu, dừng ở eo, vẽ vòng tròn nhỏ. Trịnh Bằng cong người, tiếng rên đứt quãng vang ra như những mảnh thủy tinh rơi xuống sàn. Mỗi cái vuốt ve của gã như một nhát cắt: đau nhưng lại gây nghiện."Đừng... Điền Lôi..." - giọng cậu như một lời khẩn cầu."Suỵt, chỉ còn tao với mày..." - gã khẽ nói, rồi áp môi vào môi cậu lần nữa.Nụ hôn kéo dài. Cả hai trượt vào một cơn mê: pheromone đậm như sương mù, tay gã luồn sâu hơn, chân cậu run lên. Cậu biết gã sắp vượt qua ranh giới, nhưng gã lại dừng. Dừng để thở, dừng để nhìn cậu.Ánh đèn rung rung, như thể nó cũng sợ. Trịnh Bằng nhận ra mình đang khóc, nước mắt chảy xuống thái dương, hòa với mồ hôi. Gã liếm giọt nước mắt ấy, nhẹ như liếm một viên kẹo sắp rơi."Đừng khóc. Tao ở đây." - Điền Lôi nói, giọng khản đặc."Anh... anh đừng như thế..." - cậu đáp.Gã gối đầu lên ngực cậu, ôm siết. Cả hai nằm quấn vào nhau, hơi thở va đập, pheromone nặng như sương. Bàn tay gã vẫn vuốt ve, vẫn lần mò nhưng không bạo liệt như trước - chỉ những động tác ám muội, sâu và dài, kéo cậu vào ranh giới nửa tỉnh nửa mê. Tiếng rên của cậu hòa với tiếng thở của gã, tạo thành một điệu nhạc không lời.Gã thì thầm vào cổ cậu:"Bằng, đừng rời tao. Mày... là hơi thở của tao..."Cậu không trả lời. Trong bóng tối, cậu chỉ đưa tay lên, chạm vào gáy gã, như một phản xạ. Một động tác vừa an ủi vừa cam chịu. Gã cắn nhẹ môi cậu - không mạnh, chỉ đủ để để lại dấu.Đêm kéo dài. Những động tác của gã, những tiếng thở, những lần vuốt ve, siết chặt, những lời gọi tên "Bằng..." như những nhát khắc vào gỗ. Tất cả hòa lại, biến căn phòng thành một mê cung của mùi hương, da thịt và ký ức.Khi Trịnh Bằng thiếp đi, Điền Lôi vẫn ôm cậu, mắt mở, hơi thở chưa đều. Gã nhìn gương mặt cậu trong bóng tối, như nhìn một giấc mơ mà mình không dám tỉnh. Ánh mắt ấy vừa của kẻ săn mồi, vừa của một đứa trẻ ôm con búp bê duy nhất.Ngoài cửa, gió vẫn thổi, mùi gỗ hương vẫn trôi dọc hành lang. Trong phòng, hai thân thể quấn vào nhau, không còn ranh giới rõ rệt giữa kẻ giam giữ và người bị giam. Chỉ còn lại một thứ mơ hồ, méo mó nhưng dịu dàng - thứ tình yêu mà chỉ hai người hiểu._____ Ai rõ về H chắc đọc xong chương này sẽ kì thị tui luôn quá nhưng tui đã cố hết sức rồi!!! Tui đã nghĩ 30p để viết được những vậy, thề luôn ấy. Đọc H cũng xem là nhiều đi nhưng vẫn ngu HNói chung là tui đã cố hết sức để viết rồi và tui mong là mọi người sẽ thấy H như thế là ổn và hợp ạ, với lại tạm thời lâu lâu mới ra chương tiếp nhaTui bữa nay đang bận nhiều thứ lắm luôn ấy, việc học, học thêm, ed pov, viết fic,... có thể là tui sắp khùng đến nơi rồiVà ai đang muốn tui ra bộ Độc Tình Khó Giải thì đợi tui nghĩ idea rồi đăng nha, với lại nếu thời gian đủ thì tui sẽ đăng nhiều chương trong 1 ngày luôn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me