TruyenFull.Me

Ngự Thai (NP/Song Tính/Mpreg)

Chương 1.5: Thỏa mãn

spicyfish98

Mèo mẹ no tinh liếm dái, thỏa mãn rúc háng đi ngủ

Thân thể Khánh Dương mềm nhũn như tơ sau trận hoan ái dài dằng dặc. Cơn thèm khát tích tụ ba tháng qua cuối cùng đã được lấp đầy — bằng chính dòng tinh huyết nóng rực vừa bắn vào tử cung hắn cách đây không lâu.

Dấu ấn sinh sản nơi bụng dưới vẫn phát sáng nhè nhẹ, như một bông hoa chớm nở trong bóng đêm, báo hiệu long thai đã cắm rễ trong thân thể này.

Khánh Dương thở ra một hơi dài thỏa mãn. Cả người hắn vẫn còn run, nhưng đôi mắt lại long lanh ánh lên niềm vui hiếm có. Hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, tựa người vào cánh tay Thái tử đang thả lỏng.

“Điện hạ…” – Dương rụt rè ngước nhìn, giọng vẫn còn lạc đi vì sung sướng – “Hôm nay… thiếp có thể… ngủ ở đây không?”

Tề Uyên không đáp, chỉ hơi nhướng mày. Dương cười khẽ, rồi không đợi trả lời, tự trườn người xuống, chui vào khoảng giữa hai chân chàng.

Hắn nằm nghiêng, rúc vào cạnh long căn vẫn còn rũ xuống, liếm láp từng giọt dấu vết của lần gieo giống vừa rồi. Vùi đầu vào phần háng rậm lông của Thái tử, Dương tham lam hít lấy mùi hương giống đực nồng đậm quyện trong không khí — mùi của giống nòi hoàng gia đang nảy mầm trong bụng hắn. 

Khánh Dương khẽ áp má vào bìu ngọc, nơi hai viên ngọc hoàng gia vẫn còn ẩm nóng sau trận mưa móc cuồng si. Hắn nhắm mắt lại, hôn nhẹ lên từng hòn dái, đầu lưỡi mút mát như con mèo liếm sữa, vừa cưng nựng, vừa trân quý.

“Tội nghiệp hai ngọc này...” – hắn thầm thì, giọng mềm như nhung – “Tối nay phải làm việc vất vả như vậy…”

Dương đặt một nụ hôn ướt lên chỗ giao nhau giữa long căn và bìu, rồi khẽ thì thầm:

“Ngủ đi nhé… hôm nay thiếp đã ‘vắt’ hết rồi… sẽ không còn giọt nào dành cho kẻ khác đâu…”

Một nụ cười đắc ý thoáng qua gò má mịn màng. 

“Thiếp sẽ ủ ấm nơi này cả đêm… để sáng mai, dù ai đến, cũng chỉ ngửi thấy mùi thiếp…”

“Chắc chắn… mấy người kia sẽ ghen chết mất…” – hắn khúc khích, tay khẽ vuốt lên bụng mình, nơi đã bắt đầu ấm lên vì sinh linh mới. “Được ngủ kề bên long căn vừa gieo giống… được ôm cặc chàng mà ngủ… còn gì sướng hơn?”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me