TruyenFull.Me

Ngự Thai (NP/Song Tính/Mpreg)

Chương 2: Tiệc Trà Ghen Tuông

spicyfish69

Các ngự thai nảy lửa trước tin Dương lại có bầu

Hương sen thoang thoảng giữa hoa viên hậu cung Đại Tề, nơi nắng mai chiếu nghiêng qua mặt hồ, phản chiếu ánh sáng lấp lánh lên những đài sen ngọc.

Trong đình gỗ mun chạm rồng phượng, bàn ngọc sắp đầy chén trà sứ men ngà, bánh hoa quế tinh xảo—các Ngự Thai đã tề tựu đông đủ, xiêm y lụa mỏng phấp phơ như những đóa hoa đua hương khoe sắc. Nhưng bên dưới vẻ thanh nhã ấy, ghen tuông râm ran như dòng nước ngầm dưới hồ.

Tiếng guốc mảnh khẽ vang lên trên lối đá lát trắng ngọc. Trịnh Khánh Dương xuất hiện, dáng đi ung dung tự tại. Áo lụa trắng thêu lan hồng nhẹ bay theo gió, làn da hắn trắng như bạch ngọc dưới nắng mai.

Nhưng thứ khiến cả đình chợt im bặt không phải chỉ là vẻ đẹp ấy, mà là ánh sáng mờ nhạt đang le lói nơi bụng dưới—dấu ấn sinh sản rực lên lấp lánh, minh chứng cho một long thai vừa đậu.

Ba cặp mắt lập tức đổ dồn vào bụng Dương. Trần Tư Nhã khẽ tái mặt, tay siết chặt cây quạt lụa. Vũ Ngọc Yên mím môi, vòng ngọc nơi cổ tay khẽ rung lên theo nhịp thở. Lê Minh Khiêm chớp mắt một nhịp, ánh nhìn thoáng ngỡ ngàng, rồi nhanh chóng che giấu bằng một nụ cười nhã nhặn.

Dương làm như không thấy, thong thả ngồi xuống, tự tay rót trà, từng động tác chậm rãi như thể mình là chủ tiệc. Sự ung dung kiêu hãnh khiến không khí trong đình càng thêm ngột ngạt.

Giọng Vũ Ngọc Yên cất lên đầu tiên, ngọt ngào mà châm chọc:
“Ô kìa, Thái tử đêm qua không triệu ai cả… Vậy mà đệ vẫn tìm được đường đến chính điện sao?”

Dương khẽ nhấp ngụm trà, mỉm cười mà không ngẩng đầu:
“Phúc phần là do mình giành lấy, Ngọc Yên ca. Đợi được gọi… e rằng đã muộn rồi.”
Chén trà chạm xuống mặt bàn, tiếng sứ ngân vang nhẹ như châm chọc.

Khiêm chau mày, tay khẽ vuốt bụng bầu tám tháng căng tròn, giọng trầm tĩnh nhưng đầy ẩn ý:
“Khánh Dương đệ, được sủng ái là phúc. Nhưng chớ quên phẩm giá của bậc Ngự Thai.”
Ánh mắt hắn thoáng lướt qua Dương, trong nét điềm tĩnh ấy ẩn giấu một tầng ghen tị lặng lẽ.

Trần Tư Nhã lên tiếng, giọng mỏng như tơ, nhẹ như khói sương:
“Thì ra người được triệu đêm qua là đệ. Lại là người đầu tiên cấn thai lần thứ hai…”
Hắn nhìn chằm chằm vào bụng Dương, nơi ánh sáng dấu ấn lấp lánh—rực rỡ như ánh trăng soi lên vết sẹo trong tim hắn, như một nhắc nhở đau đớn về tử cung lạnh lẽo chưa từng được mang thai. 

Dương lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt long lanh kiêu hãnh, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới:
“Vâng, Tư Nhã ca. Có lẽ… tử cung thiếp mắn quá.”

Lời vừa dứt, không khí trong đình chợt như đặc quánh lại. Gió ngừng thổi. Mặt nước hồ sen phẳng lặng như gương, phản chiếu rõ ánh sáng nơi bụng Dương—rạng rỡ, lấp lánh, như muốn xát muối vào những trái tim thầm đau.

Yên khẽ nghiến răng, tay siết lại, giọng gay gắt mà vẫn ngọt ngào như mật trộn độc:
“Mắn thì đã có Minh Khiêm ca và thiếp. Đệ tưởng thế là hơn người sao?”
Hắn nghiêng vai, áo lụa đỏ rơi hờ xuống, để lộ đường cong bụng bầu bốn tháng căng mọng như trái chín, thứ hấp dẫn chỉ có thể thuộc về vũ cơ được trời ban sắc hương.

Khiêm cười khẽ, giọng dịu như nước nhưng mắt không giấu được mệt mỏi:
“Các đệ, tiệc trà là để vui. Cần gì tranh giành lời lẽ? Điện hạ bao dung, ai rồi cũng sẽ có phần.”

Tư Nhã không đáp. Đôi mắt hắn ngân ngấn nước, mơ hồ như sương phủ hồ thu.
Hắn chậm rãi đứng dậy, áo nguyệt bạch phất phơ theo gió sớm, dáng vẻ mong manh như ánh trăng sắp lặn sau rặng liễu.
“Thiếp… mệt,” giọng hắn nhỏ đến mức như gió thoảng. “Xin phép các đệ, thiếp về trước.”

Hắn bước đi, tiếng guốc gõ nhè nhẹ lên đá trắng, nghe như nhịp tim vỡ vụn. Mỗi bước chân là một cơn sóng nhấn chìm, mang theo cả u uẩn và cảm giác bị lãng quên.

Trong lòng Nhã, ánh trăng từng soi sáng ánh mắt Thái tử giờ mờ nhạt dần—bị che khuất bởi những bông hoa xuân sắc hơn, mắn hơn. Hắn siết chặt quạt lụa, nước mắt lặng lẽ rơi xuống vạt áo, như giọt sương muộn rớt trên cánh sen tàn. 

Các Ngự Thai lặng nhìn bóng lưng Nhã khuất dần. Dương mỉm cười đắc ý, tay vuốt bụng bầu, ánh sáng dấu ấn vẫn lấp lánh.

Tiệc trà tan trong im lặng, gió lùa qua hồ sen, mang theo hương thơm phai nhạt. Các Ngự Thai lần lượt rời đình, áo lụa lướt nhẹ, để lại hoa viên vắng lặng, chỉ còn tiếng nước róc rách như lời thì thầm của lòng người. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me