TruyenFull.Me

Ngự Thai (NP/Song Tính/Mpreg)

Chương 4.4: Bụng Bầu Play

spicyfish69

“Điện hạ… cho thiếp… lên đỉnh bằng cái ấy của ngài đi…”

Câu nói bật ra run rẩy, lạc giọng, như kẻ tuyệt vọng van xin được cứu. Hai đùi Khiêm mở ra không cần ra lệnh, bàn tay nắm lấy tay Thái tử, dắt lên, dẫn đường, chỉ vào cái lỗ đang sưng lên ra vì thèm bị đâm.

Tề Uyên bật cười, vẫn ngậm đầu vú Khiêm trong miệng. Rút ra một tiếng chụt, sữa rịn theo, rồi liếm môi khẽ nói:

“Thèm thế à, biểu ca?”

Không đợi thêm. Chàng chống tay, trườn lên, đỡ hai chân Khiêm, gác lên vai mình. Cái bụng bầu bị đẩy cong lên, lưng ép xuống đệm, dồn toàn thân về tư thế mở rộng đón nhận.

Dương vật của Khiêm đã dựng cứng, sưng tím, vểnh lên đập vào bụng Khiêm. Khi đầu khấc Tề Uyên chạm mép lồn Khiêm một cái, toàn thân Khiêm giật mạnh, ngửa đầu rên dài:

“Ưaa… ơ… sâu… sâu quá…”

Thân thể mềm rũ. Cái bụng tròn nảy nhẹ theo từng cú thúc. Hai tay Khiêm bấu lấy tay chàng, dính dấp sữa và mồ hôi. Lỗ lồn co bóp từng nhịp, như đang hút lấy, như nuốt trọn từng tấc thịt cứng nóng vừa được ban cho.

Tề Uyên rướn người, thì thầm sát tai:

“Muốn lên đỉnh bằng cặc đệ hả? biểu ca…”

Và chàng bắt đầu nắc.

Thái tử giữ nguyên tư thế, hai chân Khiêm gác lên vai, đùi mở rộng đến rụng khớp, bụng căng nẩy nhẹ mỗi lần bị ép xuống đệm.

Cặc chàng ra vào thật chậm.

Không vội. Không thô bạo. Mỗi cú nhấp là một lần lún sâu hết gốc, đầu khấc cọ sát điểm trong cùng khiến lồn Khiêm co rút từng cơn, thành âm ướt nhẹp, nghe nhóp nhép rõ mồn một.

Tay Tề Uyên đặt lên bụng chàng, nhẹ nhàng xoa theo vòng tròn quanh rốn. Bụng to, tròn căng, bóng mịn dưới ánh đèn—khi bị đụ, từng đợt sóng nhỏ chạy dưới da, như có cả thai nhi cũng đang quằn quại theo từng nhịp va chạm.

“Ở trong chặt quá, biểu ca…” – giọng chàng khàn, thấm đầy khoái lạc – “Không lẽ… cái lồn mang bầu rồi lại càng nghiện cặc hơn?”

Khiêm úp hai tay che mặt, rên rỉ không thành tiếng. Cái cặc nhỏ của Khiêm cứng lên giữa bụng, đầu khấc đỏ bừng, rỉ nước liên tục. Tay Tề Uyên từ bụng trượt lên, vuốt nhẹ đầu dương vật nhỏ ấy, khiến Khiêm giật người một cái, rên như khóc:

“Ư… a… đừng… chạm vào đó… thiếp…”

“Nghe cái lồn kẹp lấy ta, co rút từng đợt như thế… Là muốn được ta bắn vào đến tận con phải không?”

“Không… thiếp… thiếp không—ưaa…”

“Làm mẹ mà dâm thế này, có xấu hổ không hả, biểu ca?”

Từng câu nói như roi quật vào lòng. Mắt Khiêm long lanh nước, môi mím chặt mà tiếng rên vẫn bật ra theo từng cú thúc sâu. Cặc Thái tử không nhanh, nhưng mỗi lần vào là thọc đến đáy, đâm thẳng vào tử cung, khiến bụng rung, vú rỉ sữa, cả thân thể run bần bật dưới từng nhịp đè.

Tề Uyên cúi xuống, gập người, để bụng Khiêm ép giữa hai thân thể, rồi vừa nhấp chậm vừa cắn nhẹ tai:

“Muốn ta bắn vào trong cái lỗ đẻ của em không? Nói đi.”

“Xin… thiếp xin…”

“Xin gì?”

“Cho thiếp… ra…”

“Ra bằng gì?”

Khiêm ngập ngừng, mắt long lanh nước, giọng vỡ ra như dây đàn đứt:

“Ra… bằng cặc người…”

Tề Uyên gằn nhẹ, cười trong cổ. Rồi chàng rướn người, chống tay, và bắt đầu nhấp mạnh thật sự.

Tề Uyên rướn người, hai tay vòng ra ôm lấy bụng bầu đang căng cứng của Khiêm. Làn da trơn bóng dưới tay, nóng ran, run nhè nhẹ như con sông sắp vỡ bờ. Chàng ghì sát người xuống, để cặc cắm thật sâu, đâm đến tận cùng như muốn chạm tới con trong bụng.

Hông bắt đầu chuyển động—chạy nước rút.

Dập. Dập. Dập.

Mỗi cú nhấp là một cú lún sâu đến gốc. Cái bụng Khiêm nảy lên nảy xuống, sữa bắn thành tia khỏi đầu vú mỗi khi hông Tề Uyên thúc xuống mạnh hơn bình thường.

“Ư… a… a… sâu quá… chạm đến ....con.... mất ư ư.... thiếp… thiếp raaaa…!”

Lồn Khiêm co siết lại dữ dội, đón lấy từng nhịp đâm, như nuốt trọn từng phân thịt.

Phập!

Tề Uyên rên khàn một tiếng, hông đè chặt xuống, cả thân thể gồng lại. Cặc giật từng cái, rồi phun tinh, từng đợt nóng rực xối vào sâu bên trong, lấp đầy cái lồn bầu đã co rút đến mức phát điên.

Khiêm nổ tung.

Lồn co rút cực mạnh, bóp nghẹn cặc đang bắn. Sữa bắn vọt khỏi hai đầu vú, phun lên tận ngực và cổ. Cái dương vật nhỏ cứng đờ, giật giật mấy cái, rồi cũng phun ra, một vệt trắng mỏng bắn lên bụng căng tròn, vẽ thành đường loang đầy nhục cảm.

Toàn thân Khiêm cong lại, như bị điện giật. Tay bấu lấy tay Thái tử, miệng hé ra không phát được tiếng. Cơn cực khoái dữ dội quét từ cổ xuống lưng, từ lồn tới đầu khấc nhỏ—làm chàng ngập tràn nước, tinh, sữa, lệ… và tình.

Khiêm nằm rũ trên đệm, tay chân buông thõng, mồ hôi thấm thành lớp dính nhẹp trên da. Bụng bầu tròn căng vẫn co giật nhè nhẹ, từng đợt run rẩy còn vương lại như dư âm của khoái cảm vừa vỡ tung. Hai chân mở rộng, mép lồn sưng đỏ vẫn hé mở, không kịp khép lại, nước trắng đục rịn ra từ mép lỗ, loang ướt ga giường.

Thái tử chậm rãi rút ra, thân cặc trượt ra khỏi cái lồn vẫn co bóp mơn man, phát ra một tiếng nhoẹt đầy dâm ý. Chàng nghiêng người, hôn lên cổ Khiêm—nhẹ, chậm, như rải từng nụ yêu xuống làn da mỏng đang ửng đỏ vì rát. Đầu môi lướt qua hõm vai, theo dòng mùi sữa và mồ hôi, trượt lên vành tai đỏ bừng của biểu ca yêu dấu.

“Mặt đỏ thế kia…” – chàng thì thầm, khẽ cười – “Là vì đệ hầu biểu ca sướng quá phải không?”

Khiêm đỏ mặt thật. Cổ họng nghẹn lại vì dư âm đợt phóng tinh vừa rồi, toàn thân vẫn tê dại như bị điện xẹt qua từng khớp xương. Chàng ôm lấy bụng, lòng đầy thổn thức, xoa xoa đứa con vừa bị lắc tung trong bụng.

“… Ta vui lắm…” – Khiêm thều thào, giọng nhỏ như gió thoảng – “Đệ vẫn còn… thèm muốn biểu ca này…”

Tề Uyên mỉm cười, hôn khẽ lên má chàng, rồi xoa bụng bằng cả hai tay như đang chạm vào báu vật.

“Ta mãi yêu biểu ca,” Tề Uyên thì thầm, giọng trầm khàn mà tha thiết, “Được ôm biểu ca, và cả con, trong tay… ta hạnh phúc lắm.”

Thái tử hôn nhẹ lên trán Khiêm, trấn an như ru:

“Dạo này ta có hơi bận… Khiêm đừng nghĩ ngợi lung tung. Dưỡng thai cho tốt. Nếu có gì cần, cứ sai người nhắn ta. Đừng tự mình chịu đựng, nghe chưa?”

Ngón tay chàng lướt nhẹ trên bụng tròn, rồi trượt qua đầu vú rịn sữa chưa ngừng rỉ. Ánh mắt Tề Uyên không rời Khiêm, như dỗ dành một báu vật mệt mỏi sau hoan ái, đầy yêu thương, đầy nuông chiều. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me