TruyenFull.Me

Ngự Thai (NP/Song Tính/Mpreg)

Chương 4.7: Tặng Ngọc dưỡng lồn

spicyfish69

Khiêm mềm nhũn trong lòng Thái tử, hơi thở chưa kịp trở lại bình thường. Tinh trùng vẫn rỉ ra từ mép lồn, ấm nóng dính lên đệm. Khiêm nhắm mắt, ngực phập phồng, da thịt dính sữa, tinh, và mồ hôi sau hai trận hoan ái kéo dài.

Tề Uyên cẩn thận đỡ biểu ca mình nằm nghiêng, rồi lấy khăn lụa ấm lau sạch từng vệt nước đục giữa hai đùi. Động tác nhẹ nhàng đến dịu lòng, lau từ mép lồn trơn bóng, lên đến bụng đang giật nhẹ, rồi cả vú vẫn còn rỉ sữa. Lau xong, chàng cúi xuống hôn từng cái lên lên bụng Khiêm khẽ nói:

“Khiêm giỏi như thế… ta phải thưởng mới được.”

Chàng đứng dậy, đi đến tủ gỗ trạm khắc, mở ngăn kín phía trong cùng, lấy ra một hộp vuông bọc mạ vàng, viền ngọc lam, nắp khắc long văn, sáng rực trong nắng sớm.

Chàng trở lại giường, mở hộp ra cho Khiêm xem.

“Ta định hôm nay qua cung biểu ca để tặng vật này… nhưng biểu ca đã đến trước rồi.”

Khiêm mở hộp. Bên trong là một ngọc cụ màu trắng ngà, dài chừng ba tấc, thân hình bóng mịn, vân ngọc ẩn hiện như sương sớm. Hình dáng uốn cong nhẹ, đầu khấc tròn và thon—giống hệt cặc Thái tử, chỉ nhỏ hơn chút, vừa vặn để đỡ trướng mà không làm đau.

Thái tử mỉm cười:

“Đây là ‘Dưỡng Long Ngọc’. Ta nhờ thợ giỏi tạc từ khối Bạch Nhu Thạch ở Tây Khôn—loại ngọc hiếm, mang tính ấm, dùng để dưỡng cơ thể. Đặc biệt tốt cho Ngự Thai.”

Chàng cúi sát, thì thầm bên tai Khiêm, giọng khàn đầy yêu chiều:

“Đêm nào đói mà ta không có ở bên… biểu ca nhớ dùng nó. Nhét vào đỡ trống. Vừa nới ra cho dễ sinh, vừa chữa cơn thèm… khỏi phải tự khổ.”

“Thân ngọc mềm, giữ nhiệt. Lúc đút vào… sẽ thấy như ta vẫn ở trong.”

Khiêm đỏ mặt, ngón tay run run vuốt dọc thân ngọc. Da bụng phập phồng, như đã khẽ co rút trong phản xạ.

Thái tử khẽ cười, cúi hôn lên môi chàng:

“Giữ lấy, cất cẩn thận. Dưỡng Long Ngọc, chỉ có một. Cũng như biểu ca, không thay được đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me