TruyenFull.Me

Những câu chuyện nhỏ của Sun và Hope

Nỗi sợ của thầy Vương

bbynotjoy

Vương Sở Khâm, người có thể đứng vững trước mọi áp lực trên sân đấu, lại đang đứng trước một nỗi sợ hãi còn lớn hơn cả thất bại ở giải vô địch thế giới.

Nỗi sợ hãi ấy không đến từ đối thủ, cũng chẳng phải từ những bài tập hành xác của huấn luyện viên, mà đến từ chính người anh yêu thương nhất: Tôn Dĩnh Sa và cái não cá vàng siêu cấp vũ trụ của cô.

Vương Sở Khâm yêu Tôn Dĩnh Sa, yêu cái sự hồn nhiên, đáng yêu và đôi khi hơi lơ đễnh của cô.

Nhưng cái sự lơ đễnh ấy, sau vài năm yêu nhau, đã tiến hóa thành một cấp độ mà anh gọi là "tổn thương vĩnh viễn đến hệ thần kinh của Vương Sở Khâm".

Câu chuyện về chiếc vợt huyền thoại là một trong những hồi ức đáng nhớ nhất của Vương Sở Khâm.

Hôm đó, Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa vừa kết thúc buổi tập luyện cùng nhau. Mồ hôi nhễ nhại nhưng cả hai đều tràn đầy năng lượng. Tôn Dĩnh Sa bắt đầu thu dọn đồ đạc. Cô cẩn thận gấp gọn chiếc khăn, đặt chai nước vào túi, rồi chào tạm biệt anh và huấn luyện viên Tiêu.

"Em đi trước nha!", cô nói, chân leo qua rào chắn mà không thèm ngoảnh mặt.

"Khoan đã, em không mang vợt đi à?"

Vương Sở Khâm gọi với lại, dừng luôn động tác mặc áo khoác.

Tôn Dĩnh Sa khựng lại, cô quay đầu nhìn, đôi mắt to tròn chớp chớp đầy vẻ ngạc nhiên, rồi nhanh chóng nở nụ cười vì thói đãng trí của mình.

"Em quên mất~"

Vương Sở Khâm chỉ muốn hét lên. Chiếc vợt carbon vừa nãy còn nằm gọn trong tay cô, giờ đã bay hơi khỏi tâm trí cô như một phép màu.

Nhìn nụ cười toe toét của cô khi nhận vợt từ tay huấn luyện viên Tiêu, anh thở dài thườn thượt, "Anh phục cái trí nhớ của em luôn..."

Đáp lại anh chỉ có giọng nói lanh lảnh, "Anh cằn nhằn ít thôi~"

Vương Sở Khâm thì chỉ muốn mua cho cô một sợi dây xích để buộc đồ vào người.

Cái hội chứng quên lãng của Tôn Dĩnh Sa không chỉ dừng lại ở chiếc vợt.

Có lần, cô quên chiếc điện thoại mới mua ở nhà Tôn Minh Dương. Lần khác, cô để quên ví tiền ở quầy tính tiền siêu thị. Thậm chí, có một lần cô còn quên mất thẻ thi đấu ngay trong túi áo khoác, khiến Vương Sở Khâm phải lật tung cả căn phòng vừa dọn dẹp.

Nếu việc quên đồ đã đủ khiến Vương Sở Khâm đau đầu, thì những sự cố trang phục của Tôn Dĩnh Sa lại đẩy anh đến bờ vực của sự bất lực tột cùng.

Trận đấu hôm đó kết thúc với chiến thắng vang dội của cặp đôi nam nữ.

Cả hai rạng rỡ bước ra khỏi sân đấu, nhanh chóng thu xếp đồ đạc và mặc thêm quần dài. Vương Sở Khâm vừa cúi người dọn dẹp vali, vừa tranh thủ ngó sang nhìn cô.

Không thấy thì thôi, vừa nhìn thấy thì lòng anh như chết lặng, nhưng chỉ khẽ nhắc nhở, "Sa Sa, kéo quần lên đi."

Chiếc quần dài mà cô định mặc thêm, giờ đã được kéo đến nửa đùi và cô vẫn thản nhiên giữ nguyên tư thế đó như không có chuyện gì xảy ra.

Do thanh âm của hiện trường quá ồn ào, Tôn Dĩnh Sa không nghe rõ anh nói gì, cô hỏi lại, "Anh nói gì cơ?"

Vương Sở Khâm cảm thấy máu dồn lên não, vẫn chú tâm dọn dẹp vali, "Em kéo quần lên đi!"

Cô nhìn xuống, rồi từ tốn kéo quần lên, "Ồ, em quên mất~"

Vương Sở Khâm chỉ biết thở dài thườn thượt, ước gì có cái hố nào đó để anh chui xuống.

"Kéo quần em cũng quên. Có khi nào đến anh mà em cũng quên không?"

Sau vụ đó, Hà Trác Giai được dịp cười phá lên mỗi khi gặp anh, "Cậu sắp phải sắm một cái chuông buộc vào người Sa Sa để khỏi lạc mất em ấy rồi!"

Còn Mã Long thì chỉ lắc đầu, vẻ mặt đầy thâm thúy, "Chú em phải tập làm quen dần đi, phụ nữ mà."

Những chuyện lặt vặt ấy, Vương Sở Khâm vẫn có thể chấp nhận được. Anh tự nhủ, cô ấy đáng yêu mà, chỉ là hơi đãng trí một chút thôi.

Nhưng rồi, một suy nghĩ kinh hoàng len lỏi vào tâm trí anh, như một bóng ma dai dẳng.

"Nếu một ngày nào đó, em ấy quên mất mình thì sao?"

Cái viễn cảnh đó còn đáng sợ hơn bất kỳ cú smash nào từ đối thủ, bất kỳ bài kiểm tra thể lực nào của huấn luyện viên.

Anh hình dung ra cảnh tượng mình đứng trước mặt Tôn Dĩnh Sa, gọi tên cô, còn cô thì chỉ nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ, "Anh là ai thế? Sao anh lại biết tên tôi?"

Nỗi sợ hãi đó lớn đến mức Vương Sở Khâm bắt đầu có những biểu hiện bất thường. Anh bắt đầu tìm cách khắc sâu hình ảnh mình vào tâm trí cô, để cô không bao giờ có thể quên được Vương Sở Khâm của cô.

Anh chuyển sang dùng một loại nước hoa đặc biệt, mùi hương nhẹ nhàng nhưng đủ để Tôn Dĩnh Sa nhận ra ngay lập tức.

Mục đích là để mỗi khi cô ngửi thấy mùi hương đó, cô sẽ tự động liên tưởng đến anh.

Anh thậm chí còn lén lút xịt vào gối của cô, vào mỗi bộ quần áo cô hay mặc ở nhà.

"Anh làm gì đấy?", Tôn Dĩnh Sa hỏi khi bắt gặp anh đang xịt nước hoa vào chiếc áo ngủ của cô.

"À... anh... anh muốn áo em thơm hơn thôi mà", anh lắp bắp, mặt hơi đỏ.

Cô nhún vai, không để ý lắm, nhưng Vương Sở Khâm vẫn tin rằng kế hoạch đang đi đúng hướng.

Vương Sở Khâm bắt đầu tăng cường tần suất những cái chạm vào Tôn Dĩnh Sa. Anh hay nắm tay cô khi đi bộ, vuốt tóc cô khi cô đang xem phim hoặc đơn giản là đặt tay lên eo cô khi cả hai đang nói chuyện.

Anh tin rằng thông qua những cái chạm vật lý, ký ức về anh sẽ được củng cố trong não bộ của cô.

"Sao hôm nay anh cứ dính lấy em thế?", Tôn Dĩnh Sa hỏi, vừa buồn cười vừa hơi khó hiểu.

"Anh... anh thấy em đáng yêu quá thôi", anh đáp, cố giữ vẻ tự nhiên.

Mã Long chứng kiến cảnh tượng này, chỉ biết thở dài, "Chú em có vẻ đang quá mức rồi đấy."

Vương Sở Khâm đặt ảnh của mình ở khắp mọi nơi trong căn hộ. Ảnh anh chụp một mình, ảnh anh chụp cùng cô, ảnh anh đang tập luyện...

Chúng xuất hiện trên bàn làm việc, tủ lạnh, thậm chí cả trong phòng tắm.

"Ơ, sao ảnh nhiều thế này?", Tôn Dĩnh Sa ngạc nhiên khi bước vào bếp và thấy mặt anh đang "nhìn chằm chằm" vào cô từ cánh tủ lạnh.

"Để em... để em ngắm anh cho đỡ nhớ", anh lý sự cùn.

Tào Nguỵ nghe Vương Sở Khâm kể lại cũng không nhịn được cười, "Cậu dở hơi à? Thế này thì Sa Sa không nhớ cậu cũng lạ đấy!"

Mỗi khi có cơ hội, Vương Sở Khâm đều nhắc lại những kỷ niệm đẹp của hai người. Anh kể lại lần đầu tiên họ gặp nhau, lần đầu tiên hẹn hò, những chuyến đi chơi, những khoảnh khắc vui vẻ... Anh kể đi kể lại, chi tiết đến từng cử chỉ, từng lời nói, như thể đang cố gắng in sâu chúng vào tâm trí Tôn Dĩnh Sa.

"Em nhớ không, cái hôm mình đi khu vui chơi đó, em suýt ngã khi chạy theo xe kem, anh phải đỡ em đấy", anh kể, nhìn cô đầy trìu mến.

Tôn Dĩnh Sa gật gù, nhưng đôi mắt cô vẫn dán vào màn hình điện thoại, "À... ừm... anh kể tiếp đi."

Vương Sở Khâm thấy lòng mình chùng xuống. Kế hoạch này có vẻ không hiệu quả lắm.

Những hành động kỳ quặc của Vương Sở Khâm không qua mắt được các đồng đội.

Ngưu Quán Khải với vẻ mặt nghiêm túc thường thấy, lại là người trêu chọc anh nhiều nhất, "Anh Đầu, liệu chị Sa có quên cả việc mình là vận động viên bóng bàn không nhỉ? Hay quên cả cách cầm vợt?"

Lương Tĩnh Khôn, đàn anh trầm ổn, đôi khi cũng không nhịn được cười, "Đầu To, em cứ làm quá lên. Sa Sa đâu có đến mức đó. Em ấy chỉ hơi lơ đễnh thôi."

"Hơi lơ đễnh á?", Vương Sở Khâm gào lên, "Hôm qua em ấy suýt thì bỏ quên em ở công viên đấy! Em ấy đi thẳng vào chung cư, để mặc em đứng đó vẫy tay gọi!"

Lương Tĩnh Khôn cố gắng an ủi Vương Sở Khâm, "Thôi được rồi, để anh em giúp chú. Chúng ta sẽ cùng nhau nhắc nhở Sa Sa mỗi ngày."

Và thế là "đội đặc nhiệm nhắc nhở Tôn Dĩnh Sa" được thành lập, bao gồm những ai biết chuyện. Họ thay phiên nhau kiểm tra Tôn Dĩnh Sa sau mỗi buổi tập, mỗi trận đấu và thậm chí cả khi cô ở nhà.

"Sa Sa, em có mang theo chìa khóa không?", Hà Trác Giai hỏi khi thấy cô bước ra khỏi phòng.

"Vợt của em đâu?", Mã Long hỏi khi cô rời sân tập.

"Tất cả đồ dùng cá nhân đã được kiểm tra kỹ lưỡng chưa?", Lương Tĩnh Khôn hỏi khi cả đội chuẩn bị rời khách sạn.

Tôn Dĩnh Sa ban đầu thấy hơi khó hiểu, nhưng dần dần cũng quen. Cô thậm chí còn thấy vui vẻ vì được quan tâm đặc biệt. Cô đâu biết rằng, đằng sau sự "quan tâm" ấy là nỗi ám ảnh kinh hoàng của Vương Sở Khâm.

Một ngày nọ, Vương Sở Khâm đang ngồi trên sofa, xem lại một trận đấu cũ của mình. Tôn Dĩnh Sa tắm xong bước ra, mặc một bộ đồ bông mềm mại, mái tóc còn vương hơi ẩm. Cô ngồi xuống cạnh anh, đầu tựa vào vai anh.

"Anh đang xem gì thế?"

"Anh đang xem lại trận chung kết ở Ma Cao", anh đáp, vòng tay ôm lấy cô, "Em có nhớ không?"

Cô khẽ nhắm mắt, thở dài một hơi, "Nhớ chứ. Trận đó anh thắng vẻ vang. Em đã ngồi trên khán đài cổ vũ cho anh đấy."

Vương Sở Khâm mỉm cười. Ít nhất thì cô vẫn nhớ những kỷ niệm quan trọng.

"Nhưng mà anh này", Tôn Dĩnh Sa nói tiếp, "Em có một điều này muốn hỏi anh."

Tim Vương Sở Khâm đập thình thịch. Lại chuyện gì nữa đây? Cô lại quên gì rồi sao?

"Anh có nhớ tối đó anh đã mặc áo màu gì khi hai chúng ta ăn mừng ở khách sạn không?", cô hỏi, đôi mắt lấp lánh sự tinh nghịch.

Vương Sở Khâm đớ người. Anh ngẫm nghĩ một lúc, rồi lắc đầu, "Anh... anh không nhớ rõ lắm."

Tôn Dĩnh Sa bật cười khúc khích, vùi mặt vào ngực anh, "Thấy chưa! Anh cũng hay quên mà! Anh cứ làm như mỗi mình em đãng trí ấy!"

Rồi cô nói tiếp, "Áo phông trắng của Chrome Hearts ấy!"

Vương Sở Khâm nhìn cô, rồi nhìn lên trần nhà. Nỗi sợ hãi trong lòng anh bỗng chốc vơi đi một nửa. Có lẽ anh đã quá lo lắng rồi.

Anh ôm chặt cô vào lòng, khẽ hôn lên đỉnh đầu cô.

Dù cô có quên cả thế giới này, chỉ cần cô không quên anh là đủ.

Và nếu cô có lỡ quên anh, anh sẽ kiên nhẫn nhắc nhở cô mỗi ngày, cho đến khi cô nhớ ra.

Cho dù cô có quên bao nhiêu điều đi chăng nữa, chỉ cần cô ở bên cạnh, mọi thứ đều trở nên thật hoàn hảo.

___

07/07/2025

Hai bạn trẻ thi đấu US Smash thuận lợi, cùng nhau cố lên 🫶🏻

Ráng thức xem trận đầu của bà nhỏ mà xem xong tỉnh táo hẳn luôn, tay chân lạnh toát 🙉

Dạo này mình bận nên rest 1 thời gian nha, khi nào rảnh mình sẽ comeback 🤟🏻

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me