TruyenFull.Me

[NP-H] Nô thê muốn xoay người - Miêu Nhãn Hoàng Đậu (Phần 2)

Chương 332: Là đại hoạ của hắn

snowies5

editor: snowie

Hắn lại bị bỏ rơi! Mà lần này là bị vứt bỏ mãi mãi!

Nhận thức đột nhiên trào ra từ sâu thẳm trong linh hồn, len lỏi vào mọi ngóc ngách trong cơ thể, nuốt chửng lấy hắn từ đầu đến chân. Khủng hoảng và sợ hãi chưa từng có bao trùm lên nỗi hận thù đau đớn của hắn, lấy đi sức mạnh của đôi bàn tay. Ngón tay vô thức buông lỏng, ngay lập tức heo liền rơi xuống hồ nước suối nóng. Hắn hai ba phát xé chiếc áo da bào và áo lót của mình xuống, quần không thèm cởi, nhảy vào trong ao.

Dùng hết khí lực ôm lấy heo, kề sát bộ ngực mềm mại nhấp nhô không ngừng của nàng, nghe được tiếng ho khan kịch liệt dữ dội như âm thanh của tự nhiên, hắn cảm thấy sợ hãi như thể vừa bước ra khỏi địa ngục, toàn thân đều khống chế không nổi mà run lẩy bẩy.

"Tỷ tỷ, ngươi vừa rồi lại định bỏ rơi ta."

Hắn dùng lực kéo lấy bím tóc phía sau đầu của La Chu, buộc nàng phải ngẩng đầu khỏi vòng tay hắn, vẻ mặt đầy điên cuồng lo lắng, giọng nói trầm thấp chứa đựng niềm đau đớn sâu thẳm bị đè nén,

"Tỷ tỷ, tâm tư của ngươi thật ác độc, thật ác độc a!"

Tại một khắc ấy khi nàng cận kề cái chết, hắn mới giật mình nhận ra rằng không thù hận nào có thể bù đắp được tình yêu mà hắn đã cố gắng dồn nén, thay vì bóp chết heo rồi hai người sinh tử xa cách, hắn thà rằng cả ngày lẫn đêm chịu đựng nỗi đau bị bỏ rơi đau nhức cùng thê lương còn hơn.

Không, ta không hề bỏ rơi đệ, ta chỉ là nguyện ý chấp nhận hận ý của đệ, nguyện ý trao cho đệ sinh mệnh quý giá nhất của mình.

Những cơn ho khan liên miên không dứt khiến cho khuôn mặt La Chu đỏ rực trướng lên, không cách nào mở miệng giải thích. Mỗi lần ho khan một tiếng, lồng ngực liền nhói lên cơn co rút dữ dội, như thể tim phổi sắp bị ho ra khỏi cổ họng. Đôi mắt rưng rưng nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, nhưng làm thể nào cũng không thể nhìn rõ ngũ quan cùng biểu cảm của khuôn mặt trẻ con.

"Tỷ tỷ, chớ nhìn ta như vậy, sẽ khiến ta lầm tưởng tỷ thực sự rất thích ta."

Đa Cát buông bím tóc của nàng ra, chua xót cười nói. Hắn ôm chặt heo vào trong lồng ngực, để đầu của nàng chôn vùi vào cổ hắn mà ho khan. Nhanh chóng kéo quần ở dưới nước xuống, cấp tốc tách hai chân heo ra, không có bất cứ màn âu yếm mơn trớn dạo đầu nào, dương v*t không cho phép nàng cự tuyệt ngang nhiên vọt vào. Tiến vào nàng, hắn mới có thể thực sự cảm nhận được nàng đã trở lại, mà không phải là cái khoảnh khắc nàng quay mình về phía vòng xoáy hắc kim sắc rồi tuyệt tình ngã xuống khắc sâu trong tâm trí hắn.

Cơn đau xé rách nóng bỏng truyền ra từ thân dưới, nhất quán đến tận cùng, xuyên thẳng đến tận linh hồn. La Chu nhướn dài cổ, hét lên một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, toàn thân bởi vì đau đớn cực đại mà co rút cuộn tròn.

Cây gậy thịt to lớn thô ráp hung tàn xé rách thân thể nàng không hề dừng lại dù chỉ là một lát, tàn nhẫn tha túm đè ép mị thịt mềm mại dính chặt, hung hăng mãnh liệt ra ra vào vào. Từng nốt mụn thịt cứng rắn hung hăng cọ xát vào hoa kính tinh tế tỉ mỉ mềm trượt hơn cả bơ sữa, quy đầu cực đại tàn nhẫn vô tình chen chúc vào cổ tử cung đang khép chặt hết lần này đến lần khác, trùng điệp khuấy đảo vách tường đài sen mềm mại nhất, xinh đẹp nhất, quyến rũ nhất. Nước suối ấm áp theo chuyển động đưa đẩy của cự vật mà tuôn chảy tiến vào trong cơ thể rồi lại trào ra, khiến cơn đau nhức liên tục ẩn chứa một cảm giác kỳ lạ không thể giải thích được.

Nước suối nóng bỏng bởi vì hai thân thể quấn quýt va chạm kịch liệt mà rung lắc dữ dội, phát ra âm thanh bạch bạch bạch, hòa cùng với tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân.

"Đa Cát, nhẹ —— nhẹ chút, ta —— ta đau quá!" La Chu run run khóc kêu.

"Đau mới tốt! Chỉ khi đau, tỷ tỷ mới có thể một mực nhớ kỹ ta, mới không thể tuỳ tiện bỏ rơi ta!"

Đa Cát ôm nàng, tiến lên hai bước, đặt nàng lên lưng Ngân Nghê đang nằm nghiêng úp sấp bên cạnh ao, tiếp tục nhấp hông, ánh mắt chăm chú nhìn nàng càng trở nên dữ tợn mê loạn, nghiến răng nói,

"Tỷ tỷ, đau nhức trên cơ thể ngươi có thể sánh được với nỗi đau trong lòng ta không?"

Hai tay nắm lấy hai luồng phấn nhũ của nàng, dùng sức nhào nặn, kéo mạnh núm vú mềm mại mỏng manh ở phía trên. Hắn cúi đầu xuống, hôn lên khuôn mặt đau đến nỗi ngũ quan vặn vẹo, hung tợn trách móc,

"Tỷ tỷ, ta là một nam nhân Bác Ba vô dụng! Không nỡ bóp chết ngươi, nên phải khiến ngươi đau đớn!"

Từ trên người của Đa Cát, từ lời nói của hắn, La Chu cảm nhận được một loại tình yêu điên cuồng dường như chìm vào vực sâu của tuyệt vọng, sau cú sốc đó, trong lồng ngực hắn bắt đầu xuất hiện cơn đau nhức nhối. Tất cả là lỗi của nàng, nàng là người đã đẩy Đa Cát vào cảnh tuyệt vọng như vậy.

Đa Cát, thực xin lỗi —— thực xin lỗi ——"

Hai cánh tay của nàng vòng qua gáy của Đa Cát, chủ động hôn trả lại môi lưỡi của hắn, thân thể bất chấp đau nhức kịch liệt mà nghênh hợp rộng mở với hắn, mặc cho hắn xâm phạm một cách thô bạo và lỗ mãng,

"Đa Cát, tha thứ cho ta, tha thứ cho sai lầm của ta có được không? Ta sau này sẽ thật sự làm thê tử của ngươi, cùng ngươi vĩnh viễn không rời không bỏ."

"Tỷ tỷ, ngươi muốn ta tin ngươi bằng cách nào? Ngươi thế nhưng lại là nữ nhân xấu xa, chuyên thất hứa!"

Đa Cát cười ha ha không ngừng, bên trong đau đớn lộ ra bi thương vô tận, hạ thân đang chạy nước rút cũng không giảm nửa phần tốc độ. Thân thể heo bị Pháp vương chọc ghẹo qua đã bắt đầu tiết ra mật dịch trơn dính, bất kể động tác của hắn thô bạo như thế nào cũng không cần lo lắng làm tổn thương nàng. Nhưng làm thế nào để trái tim tan vỡ của hắn có thể được chữa lành?

"Ta —— ta sau này sẽ —— sẽ trở thành nữ—— nữ nhân tốt. Đa Cát, lần —— lần này ta nói chắc chắn sẽ giữ lời, ngươi tin —— tin ta có được không?"

La Chu bị cú va chạm dã man gần như không nói nên lời, nước mắt văng ra tứ phía, vẫn cố nén đau đớn và kiên trì bày tỏ ý tứ trọn vẹn,

"Ta cam đoan sau này sẽ —— không bao giờ làm tổn—— tổn thương trái tim của ngươi, không bao —— giờ giẫm đạp lên tình yêu của ngươi nữa."

Dương v*t đâm mạnh vọt vào đài sen của nàng, Đa Cát đột nhiên cứng đờ bất động, ánh mắt gần như điên cuồng khóa chặt trên người La Chu. Dần dần, tơ máu dỏ ngầu trong con ngươi mờ đi, một tầng ánh sáng óng ánh nổi lên, nước mắt trong suốt rơi trên gương mặt La Chu. Đôi môi dày màu hồng son có chút mấp máy, anh ách khóc nói,

"Tỷ tỷ, ngươi là nữ nhân vô cùng xấu xa!"

"Đa Cát, ta sau này thật sự sẽ trở thành một nữ nhân tốt, sẽ trở thành người thê tử tốt nhất. Ngươi hãy tin ta một lần nữa, tha thứ cho sai lầm của ta, có được không?" Giọng nói nghẹn ngào cầu xin của La Chu mềm nhũn, với sự ăn năn sâu sắc và tràn đầy nghiêm túc,

"Cho dù bây giờ ngươi không còn thích ta cũng không sao, ta sẽ cố gắng hết sức, dùng tình cảm của mình để bù đắp."

Bên trên khuôn mặt thanh tú ướt sũng uốn lượn đan xen những giọt lệ của chính mình cùng với của Đa Cát nhỏ xuống.
Đôi mắt to màu rám nắng của Đa Cát nheo lại, nhìn chằm chằm vào nàng một hồi lâu, sau đó chậm rãi vùi đầu vào vai phải của nàng, lặp lại lời nói một cách vô cùng uỷ khuất và đáng thương:

"Tỷ tỷ, ngươi là nữ nhân xấu xa cực độ!"

Chuyên môn chọn lúc hắn mất cảnh giác yếu tâm nhất mà tấn công, những lời tâm tình yêu thương ngọt ngào êm tai đó đối với hắn có sức cám dỗ rất lớn, làm cho hắn không thể không tha thứ cho nàng, không thể không tin nàng. Đau đớn và hận ý nối tiếp hằn sâu trong lòng bấy lâu nay trước sự hoảng hốt và khủng hoảng bất ngờ, tất cả đều tan biến trước những lời thủ thỉ yêu thương của nàng. Gặp gỡ heo, là đại họa của hắn, một tai họa vĩnh viễn trốn không nổi.

Hắn lặng yên hồi lâu, đợi cho cảm giác kinh hỉ cùng kích động như sóng lớn vỗ bờ dịu đi, mới ở bên tóc mai nàng khàn khàn khẽ hỏi:

"Tỷ tỷ, ngươi —— bù đắp được sao?"

"Được, ta nhất định sẽ làm được."

La Chu ôm chặt cổ Đa Cát, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên vành tai của hắn, trong giọng nói nghẹn ngào có chút ngượng ngùng.

"Đa Cát, ta —— ta thích đệ. Chỉ khi rời xa các ngươi, ta mới biết thế nào là hối hận, mới được nếm trải nỗi đau thấu tim, nỗi mong mỏi kéo dài ngày đêm."

Đa Cát đột nhiên ngẩng đầu lên, âm trầm nhìn về phía La Chu. La Chu nhìn thẳng hắn, ánh mắt mặc dù có chút ngượng ngùng nhưng không hề lảng tránh. Khóe môi Đa Cát đột nhiên nhếch lên, đôi mắt to màu rám nắng cong cong, ngón tay ấm nóng nhẹ nhàng xoa lên vết hằn đỏ tía do bị bóp nghẹn trên cổ La Chu, cúi đầu hôn lên môi nàng. Từ môi trên gặm đến môi dưới, từ dưới môi gặm đến môi trên, đầu lưỡi linh hoạt thò vào trong miệng La Chu, sau khi đã tinh tế càn quét từng tấc địa phương một lần, lại vẫn chưa thỏa mãn dùng đầu lưỡi miêu tả đường nét đôi môi cánh hoa căng tròn.

"Tỷ tỷ, cảm giác đó đau đớn sao?"

"Đau." La Chu hít vào hơi thở nóng rực mà hắn phun ra, vươn đầu lưỡi chạm vào đầu lưỡi của hắn,

"Đau đến mức trái tim như đang bị ai đó cào cấu vậy."

"Phải không? Vậy là tốt rồi."

Đa Cát thấp giọng nở nụ cười, đáy mắt còn dư một tia oán hận. Hắn vuốt ve gương mặt của nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng, hơi có vẻ giận dữ nói,

"Tỷ tỷ, không có Trát Tây Lãng Thố, ngươi vẫn còn có ta, còn có a huynh, còn có Ngân Nghê, tình yêu của chúng ta hợp lại chẳng lẽ còn kém một tên Trát Tây Lãng Thố? Ngươi khi đó sao có thể nhẫn tâm đến như vậy?"

"Thật xin lỗi, Đa Cát, một ngàn một vạn thật xin lỗi, là lỗi của ta, tất cả đều là lỗi của ta."

La Chu liều mạng lắc đầu, nước mắt vừa mới được lau đi lại lập tức chảy ra một dòng, như thể nó sẽ không bao giờ kết thúc,

"Đa Cát, tha thứ cho ta có được không? Ta trở về chính là muốn được ở cùng với các ngươi mãi mãi, ta thích ngươi, thích các ngươi, ta sẽ không còn sợ hãi, sẽ không trốn tránh nữa."

Chú heo nhát gan, sống ích kỉ, lạnh bạc và ngoan tâm tuyệt tình cuối cùng cũng nếm trải tư vị tương tư cay đắng cùng đau đớn, cuối cùng cũng phải đối mặt với tình cảm và mong ước không muốn xa rời của nàng. Nàng dùng giọng điệu nhẹ nhàng không ngừng nói xin lỗi với hắn, cam đoan với hắn, nũng nịu nhát gan e sợ. Trái tim cứng rắn và nứt nẻ của Đa Cát mềm mại đến rối tinh rối mù, cơ thể ngâm mình trong nước suối nóng như bánh dầu, toàn thân tê tê dại dại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me