TruyenFull.Me

'Nữ Chính' Và Hậu Cung Của Gã Đánh Nhau Vì Ta

120 - Thiếu niên sư tổ (2)

nappingdoor

Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

.

.

.

Cố Tu Quân không những không lùi mà còn tiến lên, thân hình thiếu niên cao gầy áp sát về phía Bạch Bách, ánh mắt dừng trên đôi mắt vẫn đang nhắm chặt.

"Ngươi không nhìn thấy?"

Dù có linh lực dẫn đường, động tác của Bạch Bách vẫn chậm hơn một nhịp so với tu sĩ bình thường.

"Chỉ là tạm thời." Y nghiêng người tránh khỏi khoảng cách quá gần, đồng thời nhẹ giọng nói. "Còn ngươi, cơ hội rèn luyện trong Vạn Cổ Chi Địa khó mà có được, đừng lãng phí thời gian nơi này."

"Ta đã có được thanh thần kiếm ta cần, ngoài ra, chẳng còn gì khiến ta hứng thú nữa."

Lời hắn ta nói chẳng khác gì khẳng định điều khiến bản thân đang nán lại, chính là y.

Bạch Bách khẽ lắc đầu cười nhạt.

"Ta không phải kiếm linh."

Tiên phong đạo cốt, thần sắc y thản nhiên, như sương tuyết phủ lê chi, xa cách khó gần.

Cố Tu Quân quay đầu đi, khẽ nói. "Vạn Cổ Cảnh đại môm sẽ đóng lại trong vài ngày nữa. Ngươi như vậy, không biết đến bao giờ mới có thể rời khỏi nơi này. Ta đưa ngươi ra ngoài."

Dù không nhìn thấy, Bạch Bách vẫn có thể cảm nhận rõ ràng mùi máu nồng đậm trên người hắn ta. Người này đang bị thương rất nặng, thế mà còn muốn dẫn y đi.

"Ngươi bị thương nghiêm trọng như vậy, không mang theo đan dược sao?"

"Ta không cần." Hắn ta bình tĩnh đáp. "Từ lúc bước lên con đường kiếm đạo đến nay, ta chưa từng dựa vào ngoại vật, kể cả đan dược. Mỗi lần bị thương đều là tự mình gượng dậy. Nếu chút thương tích da thịt cũng không chịu nổi, thì còn mong gì cầu đạo."

"Thân thể có mệt mỏi cũng là rèn luyện tâm tính, nhưng quá sức thì lại phản tác dụng." Bạch Bách từ trong giới tử lấy ra một lọ đan dược đưa qua. "Cầm lấy."

Cố Tu Quân khựng lại một chút, đang định đưa tay nhận lấy thì mấy luồng sát khí lạnh lẽo từ xa bắn tới. Hắn ta lập tức xoay người, thần sắc lạnh lẽo, rồi chỉ để lại một bóng lưng biến mất vào khoảng không.

Bạch Bách chậm rãi thu tay về. Y đã phát hiện sát thủ ẩn mình từ sớm hơn cả Cố Tu Quân, mục tiêu của chúng chính là hắn ta.

Y khẽ vuốt ve bình ngọc đựng đan dược. Thiếu niên ấy thân mang trọng thương, trong bọn sát thủ có vài tên đã đạt Kim Đan cảnh. Vùng đất xa lạ, người lạ mặt, ký ức lại còn chưa phục hồi. Nếu y tùy tiện ra tay, có khi lại rước thêm phiền toái.

Tình huống lần này còn nghiêm trọng hơn những gì Cố Tu Quân đoán. Thương thế trước ngực hắn ta nứt toạc, máu chảy không ngừng khiến cơ thể chậm chạp hẳn đi. Lũ người huynh đệ trong nhà đúng là ra tay không nhẹ, thế mà còn có thể thuê được từng ấy nội môn đệ tử đến đây đuổi giết hắn ta.

Sát khí bùng phát, kiếm khí cuồn cuộn. Mỗi một chiêu đều mang theo sấm sét lôi đình, nơi kiếm qua hoa cháy tàn tro, Cố Tu Quân giết đến đỏ cả mắt. Chỉ dựa vào thân thể Luyện Khí kỳ mà hắn ta có thể khiến ba tu sĩ Kim Đan cảnh cũng phải e dè.

Một tên trong số đó bị chém trọng thương, tức giận đến mức ném ra một loại độc phấn. Độc theo hơi thở xâm nhập, Cố Tu Quân chỉ thấy cả người cứng đờ, Vạn Quân kiếm rơi xuống đất, hắn ta khuỵu một gối xuống, thân thể chẳng còn sức cử động.

Chất độc phát tác quá nhanh, chỉ trong chớp mắt, hắn ta đã mất đi năng lực hành động. Gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, thân thể cũng không thể cử động nổi, chỉ còn đôi mắt vẫn lạnh như băng, như vực sâu cuồn cuộn mây giông.

Ba tên tu sĩ Kim Đan không dám bước lên, một trong số đó tức giận quát.

"Sợ cái gì! Hắn ta đã trúng Ô Đầu tán, càng vận linh lực sẽ chết càng nhanh! Giờ không ra tay còn đợi đến khi nào!"

Cố Tu Quân bật cười khẩy, khóe môi vương máu. Hắn ta gượng đứng dậy, chống kiếm mà lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người kia.

"Chỉ bằng các ngươi?"

Tiếng sấm nổ vang, gió lốc cuồn cuộn. Một tiếng hét thảm vang lên, một tu sĩ không kịp tránh đã bị chém đứt một tay.

Nhìn đồng bọn trọng thương, hai tên còn lại bạo phát sát ý, lập tức nâng kiếm lao đến.

Cố Tu Quân phun ra một ngụm máu đen, thân thể chao đảo, ánh mắt mờ dần, cánh tay cầm kiếm cũng vô lực rũ xuống.

Thật nực cười... Cuối cùng hắn ta cũng rơi vào kết cục bị người bức đến đường cùng, chờ người xâu xé.

"Ngươi định bỏ cuộc vậy sao?"

Một giọng nói nhè nhẹ vang lên sau lưng, lạnh mà bình thản. Ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm sắp sửa chém xuống đầu hắn ta, một bàn tay mát lạnh nắm lấy tay hắn, nâng thanh Vạn Quân kiếm lên.

Nhất kiếm trảm xuống.

Cửu thiên lôi điện giáng xuống, mang theo ánh tím rực rỡ kéo dài như đuôi rồng quét ngang trời, lôi quang nổ tung cuốn theo vạn trượng cuồng phong, mang theo khí thế huỷ diệt, đi tới đâu là tạc đến đấy, biến mọi thứ thành tro bụi. Mặt đất nứt toác, khe sâu mấy trượng hiện ra, đằng xa có ngọn núi bị chém ngang, sụp một nửa.

Một kiếm này rõ ràng là lời cảnh cáo.

Những tu sĩ Kim Đan ngã quỵ ở hai bên khe sâu, bị kiếm khí lan tới làm tê liệt toàn thân, ánh mắt co rút, toàn thân run rẩy như bị sét đánh, ai nấy như ngây dại.

Giây phút ấy, mọi thanh âm như đều bị đẩy lùi ra xa. Cố Tu Quân bị đánh bay, lúc tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang được người khác ôm lấy từ phía sau. Chỉ có tiếng bên tai là rõ ràng hơn bất cứ thứ gì.

"Nhìn xem, đó là kiếm của ngươi."

Cố Tu Quân còn chưa hoàn hồn, trong đầu trống rỗng một khắc, mãi mới ý thức được người đang ôm mình là ai, liền lập tức cảnh giác nâng nửa người trên dậy.

"Ngươi tỉnh rồi, thân thể còn chỗ nào thấy khó chịu không?"

Nghe được giọng nói quen thuộc ấy, thần kinh căng thẳng của hắn ta rốt cuộc cũng thả lỏng đôi chút. Hắn ta nhớ mang máng trước khi ngất đi là được Bạch Bách cứu, và còn thấy một kiếm khiến lòng người kinh hoàng kia.

Mái tóc đen mềm mại của y buông lơi quanh cánh tay hắn ta, hương lạnh thanh đạm như tuyết thoảng qua đầu mũi. Vừa sống sót sau trận chiến, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi đến cực hạn, hắn ta không kìm được mà tựa sát vào lưng y, gần đến mức như có thể nghe rõ nhịp tim đối phương đang đập.

Từ trước tới nay, hắn ta chưa từng gần gũi với ai đến thế.

Xuất thân tôn quý, mẫu hậu mất sớm, phụ hoàng xa cách, huynh đệ ngầm ganh ghét, kẻ dưới thì chỉ biết kính sợ. Dù vào Thương Lan Tông, sư tôn lạnh nhạt, dưới trướng cũng chẳng có đồng môn nào bầu bạn, hắn ta vẫn là một kẻ cô độc.

"Sao không nói gì?"

Cố Tu Quân rúc đầu vào mái tóc Bạch Bách, thả lỏng bản thân trong tầm nhìn mù mờ của y, lộ ra nét ngây ngô hiếm có của tuổi thiếu niên.

Phía trước, Vạn Quân kiếm cảm ứng được chủ nhân tỉnh lại, nhanh chóng bay về, quanh quẩn bên người Cố Tu Quân không ngừng xoay vòng.

"Nó lo cho ngươi lắm đấy."

Cố Tu Quân giơ tay bắt lấy thanh kiếm đang lượn lờ trước mặt, gương mặt tái nhợt cũng vì ngượng mà lấm tấm ánh hồng.

"Thả ta xuống đi."

Bạch Bách nghe vậy liền thả hắn ta xuống. Y đưa cho hắn ta một viên giải độc đan cùng vài viên trị thương đan dược, tuy không thể khôi phục hoàn toàn, nhưng chí ít có thể giữ được mạng.

Cố Tu Quân có phần lúng túng mở lời. "Đa tạ."

"Không cần khách sáo, chỉ là chuyện nhỏ thôi." Bạch Bách đáp. "So với điều đó, ngươi cần phải nhanh chóng rời khỏi Vạn Cổ Chi Địa. Đại môn Vạn Cổ Cảnh sắp đóng rồi."

"Vậy còn ngươi thì sao?"

"Ta à? Ta cũng chưa biết nữa. Bây giờ trí nhớ của ta chưa khôi phục hoàn toàn, quên mất nhiều chuyện, bản thân cũng không biết nên đi đâu tiếp theo."

"Vậy thì đi theo ta." Cố Tu Quân nắm lấy tay y, nhét vào bên trong ống tay áo bên cổ tay. "Ngươi tiếp tục ở lại đây, sẽ rất nguy hiểm."

Nếu không rời khỏi Vạn Cổ Chi Địa trước khi đại môn khép lại, tu sĩ sẽ bị pháp tắc nơi đây nghiền nát. Nhưng pháp tắc ấy dường như không có tác dụng với Bạch Bách. Y không giải thích gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, đồng ý với đề nghị của Cố Tu Quân.

"Phải rồi, ta còn chưa biết nên gọi ngươi thế nào."

Cố Tu Quân dừng bước.

"Vãn bối họ Cố, đứng hàng thứ bảy trong nhà, ngươi có thể gọi ta là Cố Thất."

Trong thức hải như có tia sáng vụt qua, giữa mày Bạch Bách khẽ nhíu lại, khẽ gọi. "...Tiểu Thất."

Một câu gọi khẽ đầy thân mật vang lên, khiến toàn thân Cố Tu Quân bất giác căng cứng. Hắn ta quay đầu đi, vành tai khẽ ửng đỏ.

"Ừm."

.

.

.

Vãi.... vậy nguyên do sư tổ tu vô tình đạo có thể liên quan tới bạn Bách chăng, có lẽ trc khi từ biệt đã kết tinh thành nhóc ham ăn Tiểu Thất...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me