'Nữ Chính' Và Hậu Cung Của Gã Đánh Nhau Vì Ta
143 - Cực Nhạc (1)
Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Buổi lễ long trọng khai yến, nhạc trúc hòa tấu, ánh đèn vũ quang rực rỡ, tiếng động mơ hồ như có như không lan khắp hội trường.Yên Vui tôn giả mặc một thân áo dài kim sắc quý giá, bên hông đeo hoàn ngọc bạc, tóc vấn cao, bên cạnh lại thay đổi hai vị tiểu sủng, vẫn là một nam một nữ, so với lần trước ngoan ngoãn hầu hạ, lúc này khí chất của họ lại có phần kiêu ngạo, lãnh đạm.Phong Vô Nguyệt vừa bước vào đã chú ý tới Bạch Bách đang ngồi ở một góc. Vị bạch y tiên quân ấy mặt mày thanh lãnh, ngồi nghiêm chỉnh một bên, hoàn toàn không hòa vào sự ồn ã xung quanh, so với buổi yến tiệc rực rỡ này, trông càng giống như đang bàn luận đạo pháp.Phong Vô Nguyệt bước tới gần bàn của Bạch Bách, lúc ấy hắn mới để ý bên cạnh mình không chỉ có tiểu đồ đệ, mà còn thêm một thiếu niên mặc hắc y có khuôn mặt quen quen.Nhưng từng gặp ở đâu, trong lúc nhất thời Phong Vô Nguyệt cũng không nhớ ra."Tiên quân sao lại ngồi nơi vắng vẻ thế này? Yến tiệc vẫn nên ra phía trước ngắm cảnh cho đẹp.""Không cần, ta không thích ồn ào, chỗ này hợp hơn." Bạch Bách đáp.Phong Vô Nguyệt vừa lại gần, Tiểu Cửu theo bản năng cảnh giác, hắn ta liền siết chặt lấy cánh tay trái của Bạch Bách, ghé sát y hơn.Phong Vô Nguyệt khẽ nheo đôi mắt hồ ly, cười nói, "Tiên quân, đệ tử này của ngài đúng là dính người thật đấy. Không biết vị ở phía bên phải này là?"Không đợi Bạch Bách trả lời, hắn lại cười tiếp, "Bất trách, lần trước bản tôn nhận nhầm thân phận đệ tử tiên quân, thật sự hổ thẹn. Lần này vẫn nên hỏi rõ trước cho phải, tránh lại mạo phạm.""Hơn nữa với thân phận như tiên quân, tham dự đại điển mà bên người lại không có đỉnh nô hay tiểu thị nào, nếu tiên quân không chê, hai tiểu sủng phía sau ta có thể tặng ngài."Phong Vô Nguyệt vừa nói vừa giơ tay, hai thiếu niên thiếu nữ phía sau hắn tiến lên hành lễ."Một lũ tiện nô mà cũng xứng?"Cố Tu Quân lạnh lùng nâng mắt, tiến tới gần hai đỉnh nô khiến bọn họ bị khí thế của hắn ta ép cho sợ hãi lùi lại phía sau.Bạch Bách vốn đã không cần đỉnh nô, y vừa định từ chối, thì một bàn tay bất ngờ vòng qua eo y từ bên phải, mang theo hương thơm lạnh lẽo, cúi đầu hôn lên khóe môi y."Y chỉ cần có ta là đủ rồi."Thiếu niên mang khí chất lạnh lùng cao quý, lại mang theo cảm giác xâm chiếm đã thành niên, ôm lấy Bạch Bách bằng tư thái đầy chiếm hữu, cảnh cáo Phong Vô Nguyệt như một con rồng đang canh giữ bảo vật quý giá nhất của mình.Bạch Bách sửng sốt, vẫn chưa kịp phản ứng.Phía bên trái, Tiểu Cửu đột nhiên siết chặt tay, hung hăng trừng mắt nhìn bàn tay đang ôm lấy sư tôn của mình, cùng với vết hôn vẫn còn vương trên khóe môi y.Hắn ta mặt mày u ám, trừng mắt nhìn Cố Tu Quân, đổi lại chỉ nhận được một cái liếc mắt hờ hững từ đối phương.Phong Vô Nguyệt phát hiện được sự gợn sóng giữa ba người, lại quan sát thêm Bạch Bách, trong lòng thấy tình cảnh trước mắt quả thật có chút thú vị."Vậy thì thôi, là bản tôn mạo muội. Đại điển đã bắt đầu, còn thỉnh tiên quân chơi vui hết mình."Phong Vô Nguyệt ra hiệu gọi hai đỉnh nô về, dưới ánh mắt dõi theo của các tu sĩ, đi lên chủ vị."Xin lỗi, chỉ có cách đó mới khiến hắn rời mắt khỏi ngươi." Trước khi Bạch Bách nổi giận, Cố Tu Quân đã buông y ra, bình tĩnh mở miệng."..." Cảm thấy không đúng, nhưng lại không biết phải nói từ đâu, Bạch Bách chỉ thấy ngượng ngập.Bị một tiểu bối đối đãi như vậy, y có chút cảm giác vi diệu."Không được có lần sau." Bạch Bách cau mày, lùi xa khỏi Cố Tu Quân một chút.Chỉ cần vượt qua Cực Lạc Thành, bọn họ sẽ chia tay.Bạch Bách nghĩ vậy.Không biết Cố Tu Quân có nghe thấy hay không, chỉ thấy tiểu đồ đệ của y tựa hồ rất không vui, sán lại gần làm nũng với y.Bạch Bách từ chối quá rõ ràng, Cố Tu Quân thấy y đang trấn an nửa ma kia, không khỏi nhẹ cong ngón tay, hàng mi rũ xuống che đi cuồn cuộn cảm xúc trong đáy mắt.Bên kia, Tống Lâm cùng các đệ tử cũng đã trà trộn vào phồn hoa lâu, hắn thông qua ngọc quyết truyền tin cho Cố Tu Quân, sau khi yến hội náo nhiệt lên thì tìm cơ hội rút lui.Sau khi Cố Tu Quân rời đi, ngọc quyết giấu trong tay áo của Bạch Bách sáng lên."Tiền bối, vãn bối đã vào Phồn Hoa Lâu, nếu xảy ra chuyện bất trắc, xin tiền bối hỗ trợ ứng cứu."Cực Lạc Thành, Phồn Hoa Lâu, đại điển Cực Nhạc... cùng với cảm giác mông lung hư ảo đang lan khắp nơi.Yến tiệc linh đình, vàng son lộng lẫy, hương ngọt như mộng từ từ lan tỏa, các mỹ nhân đủ kiểu dáng lướt qua trong hội trường, náo nhiệt nhất chính là tiết mục triển lãm lô đỉnh do phồn hoa lâu bồi dưỡng.Lô đỉnh xuất thân từ Phồn Hoa Lâu, không phải là hàng có thể dễ dàng tìm thấy, không những tư thái muôn hình muôn vẻ, mà mùi vị cũng tuyệt vời. Không gì là không thể, chỉ có điều ngươi chưa từng thấy qua lô đỉnh nào như vậy.Bất kể tư chất, dung mạo hay kỹ năng, Phồn Hoa Lâu quả thực đào tạo ra những lô đỉnh bậc nhất.Về sau, yến tiệc liền biến thành một buổi đấu giá đặc biệt——bán đấu giá đỉnh nô.Lời nói của các tu sĩ ngày một trắng trợn, Bạch Bách bèn khẽ niệm cách âm quyết bên tai tiểu đồ đệ, ngăn cách những lời lẽ tục tĩu ấy.Có người, là có mặt tối. Không phải tu tiên rồi thì sẽ thoát khỏi lòng phàm, ngược lại, chính vì họ nắm giữ sinh mệnh của vô số chúng sinh, nên càng có thể 'ác' hơn.Đúng lúc ấy, một chuỗi tiếng chuông trong trẻo vang lên từ ngoài điển yến, tiết tấu linh hoạt kỳ ảo, khiến toàn trường lập tức bị thu hút. Ngay sau đó, hô hấp mọi người đều đông cứng, yến hội phút chốc rơi vào im lặng.Tiếng chuông càng lúc càng gần, tần suất rung động chậm dần, mọi người bắt đầu nín thở, ánh mắt dõi theo một thiếu niên mặc hồng y đang chậm rãi bước vào.Tóc đen, y phục đỏ, trang sức kim sắc cài trên đầu buộc tóc dài cao vút, hai sợi xích vàng rũ xuống, vòng cổ, vòng tay, xích chân cùng phát ra tiếng leng keng, chiếc lục lạc treo nơi thắt lưng trần cũng tung lên theo từng bước chân.Thiếu niên chân trần, tay chân dài mảnh, làn da lộ rõ bên ngoài, y phục mỏng manh chỉ đủ che những điểm mấu chốt, khoác ngoài là một tầng sa mỏng đỏ rực.Vẻ đẹp của dị vực, quyến rũ và diễm lệ. Gã chậm rãi bước đến, như một yêu nghiệt mê hoặc lòng người, đến cả thần phật lãnh tâm lạnh tình cũng phải quỳ gối trước sắc đẹp ấy.Tuyệt thế mỹ nhân.Đây chính là cao trào của điển yến.Người trong truyền thuyết, tuyệt sắc diễm thế khiến vô số tu sĩ điên cuồng——Cực Nhạc công tử.... Cảm giác cứ như đang edit bộ khác á tr:)))Nhưng tui đoán khả năng ông Dược Tôn xuất hiện, vậy mang theo Cực Nhạc đi du hành rồi tiện chữa cổ ở chỗ Dược Tôn là vừa khéo nhỉ🐒
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me