Nữ hoàng Ai Cập ( Hành trình chinh phục trái tim nàng )
Chương 23: Giao đấu với quái nhân Atorat
Izumin lạnh lùng ra lệnh:- Thắp đuốc lên! Soi khắp mặt biển, không được bỏ sót bất kỳ chỗ nào!Những ánh đuốc lập lòe soi sáng mặt nước, ánh lửa phản chiếu tạo thành những tia sáng nhấp nháy đầy ma mị. Mặt biển vốn tối đen giờ đây trở thành một bức tranh vừa đẹp đẽ, vừa ngập tràn căng thẳng, như chính trái tim của Carol lúc này.Carol bơi hết sức, cố giữ hơi thở nhẹ nhàng và cố gắng không tạo ra tiếng động nào để tránh sự chú ý. Nàng liếc nhìn về phía vịnh nhỏ, nơi ánh sáng từ thuyền của Izumin không thể chạm tới. Đó là hy vọng duy nhất của nàng lúc này.Trong lòng, Carol không ngừng cầu nguyện, những lời khẩn thiết như vọng vào khoảng không đen đặc của đêm:- Menfuisu, nếu chàng nghe thấy, xin hãy đến cứu em...Carol bơi tiếp, nước biển lạnh buốt như muốn lấy đi sức lực còn lại của nàng. Nhưng ý chí sống và hy vọng gặp lại người nàng yêu khiến Carol không cho phép mình dừng lại.Trên thuyền, Izumin đứng lặng, ánh mắt sắc như dao dõi theo từng tia sáng trên mặt biển. Trong lòng hắn, sự giận dữ và một cảm giác mất mát khó hiểu đang giằng xé.- Carol... Nàng sẽ không thoát khỏi ta đâu...Trong khi đó, Menfuisu đang ở một nơi không xa. Khi nghe thấy tiếng gọi của Carol vang lên trong tâm trí, lòng hắn bừng lên lo lắng. Hắn lập tức ra lệnh, giọng đầy gấp gáp:- Mau tăng tốc! Lệnh cho đội chèo nhanh hơn nữa! Ta muốn đuổi kịp thuyền của tên hoàng tử đó ngay! Ta nghe thấy Carol đang kêu cứu!Minue bên cạnh vội thưa:- Bệ hạ, đội chèo đã tăng tốc hết mức rồi, không thể nhanh hơn được nữa.Menfuisu cau mày, ánh mắt ánh lên sự bất an, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.- Hừ! Ta thật sự lo lắng! Carol chắc chắn đang gặp nguy hiểm. Nàng cần ta... Ta như nghe thấy tiếng nàng kêu cứu, tha thiết và đầy đau đớn. Lòng ta càng lúc càng nóng như lửa đốt, sợ rằng Carol của ta sẽ làm điều dại dột.Minue cố trấn an, giọng điệu bình tĩnh:- Bệ hạ, có lẽ ngài quá lo lắng. Hoàng phi sẽ không sao đâu. Tên hoàng tử đó nổi tiếng si tình với hoàng phi, hắn sẽ không làm gì gây hại đến người đâu.Menfuisu lắc đầu, ánh mắt hiện rõ sự lo âu:- Không! Nàng đang gặp nguy hiểm, ta biết mà. Cảm giác của ta chưa bao giờ sai. Carol... nàng là con gái của nữ thần, nàng và ta tâm linh tương thông. Tiếng gọi của nàng đang vọng tới, tha thiết và cấp bách. Ta không thể chậm trễ hơn được!Menfuisu đứng ở đầu thuyền, ánh mắt hướng về phía xa, nơi hắn tin rằng Carol đang chờ mình. Dù đêm tối và sóng biển dữ dội, lòng hắn quyết không nao núng.Biển cả bỗng dậy sóng dữ dội, gió rít từng cơn. Một đàn cá heo bất ngờ xuất hiện, bơi lượn quanh con thuyền như báo hiệu điều gì đó. Tiếp theo, mặt nước đột ngột cuộn trào, và một sinh vật khổng lồ trồi lên từ lòng biển sâu. Đó là thủy quái Atorat, anh trai của hoàng đế Minos, nổi tiếng với những huyền thoại đáng sợ của vùng biển Minoa.Con thuyền của Menfuisu rung lắc dữ dội, khiến tất cả binh sĩ trên thuyền hoảng hốt. Menfuisu, đang nghỉ ngơi trong phòng, lập tức chạy ra ngoài, giọng đầy nghiêm trọng:- Minue, chuyện gì đang xảy ra? Tại sao thuyền lại rung lắc như vậy? Có thứ gì đó đang tấn công chúng ta phải không?Tướng Minue cúi đầu báo cáo, ánh mắt lo lắng:- Bệ hạ, thần nghe nói ở Minoa có một truyền thuyết về thủy quái ăn thịt người. Những ai xâm phạm địa phận của Minoa đều sẽ bị nó tiêu diệt.Menfuisu cau mày, giọng đầy bất mãn:- Hừm, lại là truyền thuyết. Đúng lúc ta đang vội đi cứu Carol thì lại gặp thêm chuyện rắc rối. Thật phiền phức! Ta muốn xem thử con thủy quái này là thứ gì mà dám tấn công thuyền của Pharaoh Menfuisu ta!Dù lòng thoáng bất an, Menfuisu vẫn không nao núng. Hắn bước lên mũi thuyền, ánh mắt sắc lạnh, đối diện với biển cả đầy nguy hiểm.Tướng Minue vội thưa:- Bệ hạ, ngài nên vào trong thì hơn. Để thần và binh lính đối phó với thủy quái này.Menfuisu cười lạnh, giọng chắc nịch:- Các ngươi nghĩ ta yếu đuối vậy sao? Ta không phải kẻ chỉ biết đứng nhìn. Lần này, ta sẽ tự tay đối đầu với nó. Nếu có chuyện gì, các ngươi cứ yểm trợ ta là được!Minue cúi đầu, giọng kính cẩn:- Vâng, bệ hạ! Thần sẽ theo lệnh ngài.Menfuisu đứng hiên ngang ở đầu thuyền, ánh mắt nhìn xa xăm, lòng tràn đầy xao xuyến.- Carol, đợi ta. Dù có xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ đến cứu nàng.Từ giữa sóng dữ, thủy quái Atorat trồi lên, thân hình đồ sộ và gớm ghiếc. Giọng nói vang vọng đầy thách thức:- Ai là Pharaoh Ai Cập? Mau ra đây!Menfuisu nhanh chóng khoác áo giáp, vừa nghe thấy lời thách thức đã bước ra, ánh mắt đối diện với thủy quái không chút sợ hãi:- Ta là Pharaoh Ai Cập. Ngươi, thủy quái, lại biết nói tiếng người ư? Ngươi tìm ta có chuyện gì?Atorat gầm lên giận dữ, vì hắn tin rằng Carol đang ở trên thuyền của Menfuisu, cùng hắn trở về Ai Cập.- Giao cô gái sông Nile ra đây! Bọn Ai Cập các ngươi sẽ được tha một mạng. Còn ngươi, Menfuisu, ta sẽ giết không tha!Menfuisu bật cười, giọng điệu đầy khinh thường:- Ha! Ngươi muốn giết ta? Thử xem nào! Ngươi dám có ý đồ với vợ ta, thì hôm nay chính là ngày dỗ của ngươi!Menfuisu tiến lên mũi thuyền, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào thủy quái Atorat. Giọng nói của chàng vang lên, tràn đầy uy quyền:- Ngươi nghĩ mình đủ sức đối đầu với Pharaoh Ai Cập sao? Ta không phải kẻ ham sống sợ chết, cũng không dễ bị đánh bại như ngươi tưởng. Nếu muốn chiến, thì hãy xông vào đây!Thủy quái Atorat cười gằn, giọng nói khàn khàn vang vọng trên mặt biển:- Ngươi gan dạ hơn ta tưởng, Pharaoh Menfuisu. Rất xứng đáng là chồng của nàng. Hai người trông hợp nhau thật, ngươi vừa tuấn tú vừa dũng mãnh hơn ta nghĩ. Chẳng bù cho ta, một kẻ xấu xí, không ra hình người, phải sống dưới bóng tối suốt đời, chẳng thể hòa nhập với thế giới con người. Thật bất công! Thật nghiệt ngã!Hắn nheo mắt, giọng nói trầm xuống đầy hận thù:- Nhưng ngươi thật cao ngạo và đầy bản lĩnh. Sự kiêu ngạo đó sẽ khiến ngươi phải trả giá! Ta đã chờ ngày này rất lâu, để nghiền nát ngươi và cướp đi tất cả những gì ngươi yêu quý! Rồi nàng sẽ thuộc về ta, mãi mãi!Không khí trở nên căng thẳng tột độ. Sóng biển vỗ mạnh vào mạn thuyền, khiến nó lắc lư không ngừng. Binh lính của Menfuisu giương vũ khí, sẵn sàng chiến đấu.Menfuisu siết chặt thanh kiếm trong tay, ánh mắt sắc lạnh không hề nao núng:- Ngươi nhắm đến Carol, đúng không? Ngươi thích nàng, muốn có được nàng. Nhưng ngươi nghĩ xem, nàng xinh đẹp, thông minh, đáng yêu và thuần khiết như vậy, liệu ngươi có xứng đáng với nàng không? Ngươi chỉ là một thủy quái, không phải con người. Sự hiện diện của ngươi chỉ khiến nàng sợ hãi mà thôi.Menfuisu dõng dạc tiếp tục, giọng nói rắn rỏi và đầy uy quyền:- Ta tuyệt đối không để bàn tay dơ bẩn của ngươi chạm vào nàng! Nàng là vợ của ta, và ta sẽ bảo vệ nàng bằng mọi giá, mang nàng trở về Ai Cập sau khi tiêu diệt ngươi. Nàng không chỉ là vợ ta, mà còn là con gái của nữ thần người mà muôn dân tín ngưỡng và yêu quý. Nàng là người con gái cao quý nhất trên đời này.Menfuisu nheo mắt, giọng nói dứt khoát như lưỡi gươm sắc bén:- Ngươi nghĩ ngươi có thể chạm đến nàng mà không phải trả giá sao? Ngay cả ý nghĩ đó, ngươi cũng không xứng đáng có được. Nghe rõ chưa!Thủy quái Atorat, khi nghe những lời của Menfuisu, không thể kiềm chế được cơn giận dữ. Hắn gầm lên cuồng nộ, cả cơ thể đồ sộ lao thẳng vào con thuyền của Menfuisu. Con thuyền chao đảo dữ dội, nhưng Menfuisu vẫn đứng vững, ánh mắt kiên định như thể thách thức mọi sóng gió.Atorat gào lên, giọng nói đầy sự hận thù.- Menfuisu, câm miệng và đi chết đi! Đừng giảng đạo lý với ta! Rồi xem, ai mới là người chiếm được nàng!Tướng Minue vội hét lớn, giọng vang rền:- Bảo vệ bệ hạ! Tấn công thủy quái!Hàng loạt mũi tên và ngọn lao được phóng ra, nhưng cơ thể của Atorat cứng như thép, chỉ để lại vài vết xước nhỏ. Thủy quái gầm lên dữ tợn, quật mạnh xuống thuyền, khiến một góc thuyền bị sập, tạo ra tiếng động long trời lở đất.Menfuisu lao lên phía trước, thanh kiếm trong tay lóe sáng dưới ánh đuốc. Hắn hét lớn:- Atorat, hôm nay chính là ngày tàn của ngươi!Menfuisu nhảy khỏi thuyền, lao thẳng vào thủy quái với tất cả sức mạnh và lòng quyết tâm. Thanh kiếm của hắn nhằm thẳng vào mắt Atorat, nơi được cho là điểm yếu của hắn.Atorat bất ngờ trước sự dũng mãnh của Menfuisu, nhưng hắn nhanh chóng phản công. Cuộc chiến giữa Pharaoh Ai Cập và thủy quái Atorat trên biển cả bắt đầu, không chỉ vì sự sống còn của Menfuisu mà còn vì Carol, người mà hắn thề sẽ bảo vệ bằng mọi giá.Menfuisu lao tới, thanh kiếm sắc bén nhắm thẳng vào mắt Atorat. Thủy quái rống lên, nhanh chóng xoay mình tránh né. Nhưng Menfuisu đã đoán trước, hắn lật người trên không, tung một cú chém mạnh vào người của quái vật.Một vệt máu đen phun ra từ vết thương, nhuộm đỏ mặt biển. Atorat rít lên đầy đau đớn, nhưng sự phẫn nộ trong hắn chỉ càng lớn hơn. Hắn quất mạnh người hắn, tạo nên một đợt sóng khổng lồ cuốn lấy Menfuisu và thuyền của hắn.Tướng Minue hét lên, nhìn thấy Menfuisu bị cuốn ra xa.- Bệ hạ!Nhưng Menfuisu không chịu khuất phục. Hắn nổi lên giữa làn nước, ánh mắt bừng bừng khí thế, giọng nói vang vọng:- Ngươi nghĩ có thể quật ngã ta chỉ với thế này sao? Ta là Pharaoh Menfuisu, không điều gì có thể cản bước ta!Menfuisu cầm chắc thanh kiếm, dùng hết sức lao vào Atorat lần nữa. Lần này, hắn nhắm thẳng vào phần đầu quái vật, nơi mà theo truyền thuyết là điểm yếu chí mạng. Atorat gầm lên, vươn những móng vuốt khổng lồ, định nghiền nát Menfuisu.Nhưng đúng lúc này, từ phía xa, một tia sáng chói lòa rạch ngang bầu trời đêm. Menfuisu dừng lại, quay đầu nhìn. Ánh sáng ấy phát ra từ một con thuyền khác đang tiến đến.Một binh lính kêu lên.Trên con thuyền lớn, một bóng người cao lớn đứng sừng sững, tay cầm một cây trượng tỏa sáng.- Là thuyền của Minoa!Giọng nói uy nghiêm vang lên đó chính là Yukutat.- Hoàng thân Atorat!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me