Nữ hoàng Ai Cập ( Hành trình chinh phục trái tim nàng )
Chương 59: Hứa hôn với Tamautisu
Sau khi giải quyết mọi chuyện, Izumin cùng đoàn quân rút khỏi lãnh thổ Amazon. Hắn ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt hướng về phía chân trời, nơi Hitaito đang chờ đợi hắn."Hitaito, ta đã trở lại. Carol... liệu nàng có biết rằng ta vẫn yêu nàng như ngày đầu không?"Hoàng tử, sau hơn hai tháng mất tích, cuối cùng cũng trở về.- Hoàng tử hồi cung!Izumin lập tức đi gặp phụ vương để trình báo về tình hình và điều tra tung tích em gái của nữ hoàng Amazon cũng như những thay đổi ở Hitaito sau thời gian hắn vắng mặt.- Tham kiến phụ vương, nhi thần đã trở về. Tuy nhiên, nhi thần thật vô dụng khi nhi thần không thể giữ được thành Troia. Hitaito thất bại lần này hoàn toàn là lỗi của nhi thần. Nhi thần đã quá khinh địch, không đề phòng, khiến đất nước rơi vào thảm cảnh. Xin phụ vương trách phạt nhi thần.Phụ vương nhìn Izumin, ánh mắt điềm tĩnh, hoàn toàn khác với vẻ giận dữ mà hắn đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt.- Izumin, mặc dù Hitaito đã thua, nhưng ta không trách con. Con bình an trở về, đó là điều khiến ta vui mừng nhất. Nếu con cảm thấy có lỗi, thì hãy tìm cách bù đắp cho ta là được.Izumin ngạc nhiên trước thái độ khoan dung bất ngờ của phụ vương. Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu hắn: "Phụ vương hẳn phải đạt được điều gì đó rất lớn lao mới vui vẻ như vậy. Nhưng Troia đã thất bại, chẳng lẽ có chuyện khác khiến ông ấy hài lòng và vui vẻ sao?"- Phụ vương, nếu người có điều gì cần, nhi thần sẽ hết lòng thực hiện. Nhi thần cũng mong có thể bù đắp lỗi lầm trong trận chiến vừa qua.Quốc vương mỉm cười, giọng nói trầm nhưng đầy toan tính.- Izumin, nếu con đã nói vậy, ta không dài dòng với con nữa. Đất nước Gieorgia có một công chúa tên Tamaulisu, nổi tiếng xinh đẹp nết na. Quốc vương Gieorgia muốn hòa thân với Hitaito ta và đề nghị gả công chúa ấy cho con, làm chính phi. Nếu con đồng ý cuộc hôn nhân này, Gieorgia sẽ giúp đỡ chúng ta về vũ khí và nhân lực để phản công Ai Cập cũng như các quốc gia khác mà ta muốn đánh bại. Đất nước đó còn sở hữu những chiến mã vô cùng mạnh mẽ. Con thấy thế nào? Một cuộc hôn nhân đổi lại nhiều lợi ích như vậy, chẳng phải rất đáng giá sao?Hoàng tử nghe xong, sắc mặt lập tức sầm lại trước quyết định của phụ vương.- Phụ vương, người đang nói gì vậy? Nhi thần đã cưới Carol làm chính phi tại Troia, được thần linh chứng nhận rồi, nàng chính là hoàng tử phi của nhi thần. Làm sao nhi thần có thể cưới công chúa Tamaulisu được chứ? Điều đó hoàn toàn không thể!Phụ vương điềm tĩnh đáp:- Izumin, ta biết con đã cưới Carol làm chính phi của mình tại Troia, nhưng hôn lễ đó chỉ là bí mật. Không ai ngoài triều đình Hitaito và những người có mặt ở Troia biết đến. Cơ hội lần này quá béo bở, con nên đồng ý cuộc hôn nhân này. Nó không chỉ giúp củng cố quyền lực của con mà còn mở mang bờ cõi cho Hitaito. Carol, con đã lấy rồi, ta không cấm con ở bên cô ta. Nhưng ngôi vị hoàng tử phi nhất định phải thuộc về công chúa Tamaulisu. Cô ấy là viên minh châu trong lòng hoàng đế Gieorgia, làm sao có thể hạ mình làm thiếp được? Ta đành để Carol chịu thiệt thòi, hạ xuống làm thiếp vậy. Phụ nữ mà, chỉ cần yêu thương, quan tâm một chút, họ sẽ ngoan ngoãn và hoà thuận thôi.Izumin nghiêm nghị nhìn phụ vương, giọng đầy quyết liệt:- Phụ vương, nhi thần tuyệt đối không đồng ý cuộc hôn nhân này. Nhi thần không thể để Carol phải chịu bất kỳ tổn thương hay thiệt thòi nào cả. Carol sẽ không làm thiếp, nàng là chính phi mà nhi thần đã chọn. Đời này, nhi thần chỉ yêu và lấy duy nhất một mình nàng ấy. Xin phụ vương đừng tự ý quyết định hôn nhân đại sự của nhi thần nữa.Phụ vương nhíu mày, giọng nói trở nên nghiêm khắc:- Izumin, con dám cãi lại ta sao? Hôn nhân này ta đã quyết định và sẽ không thay đổi. Đây không phải là chuyện cần hỏi ý kiến con, mà là mệnh lệnh mà con bắt buộc phải tuân theo!Izumin hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh:- Xin người đừng ép nhi thần vào thế bị động như vậy nữa có được không? Hôn nhân là quyền tự do mà nhi thần muốn được làm chủ. Nhi thần đã cống hiến rất nhiều cho Hitaito rồi, nhi thần luôn nghe theo lời phụ vương và chưa từng cãi lời người bao giờ. Nhưng lần này, chỉ lần này thôi, nhi thần xin phụ vương hãy để nhi thần tự quyết định cuộc hôn nhân của mình. Nhi thần yêu nàng ấy, nguyện đời này chỉ ở bên nàng mà thôi. Nhi thần đã chịu quá nhiều đau khổ rồi, xin người đừng ép buộc con nữa. Nhi thần cầu xin phụ vương. Nàng là ánh sáng soi rọi tâm hồn nhi thần trong những ngày tối tăm nhất, nhi thần không thể sống thiếu nàng được.Phụ vương nhìn Izumin, giọng lạnh lùng:- Ta biết con yêu cô ta rất nhiều, nhưng Carol đã trở về Ai Cập và đang sống hạnh phúc bên Pharaoh Menfuisu. Chỉ mình con yêu đơn phương và tự dối lòng mình và tự mình đau khổ vậy thôi. Cô ta có yêu con đâu? Làm gì mà con phải nặng tình với cô ta đến vậy? Điều đó có đáng không? Con là hoàng tử, là người kế vị ta. Con phải đặt lợi ích quốc gia lên trên tình cảm cá nhân. Tình yêu chỉ là thứ ràng buộc, làm mờ lý trí của con. Phụ nữ chỉ là quân cờ để con đạt được mục đích, củng cố mưu đồ bá nghiệp. Nó không quan trọng để con đặt nhiều tâm tư như vậy.Phụ vương quay người bước đi, giọng trầm nhưng đầy quyết đoán:- Ta sẽ cho con thời gian suy nghĩ và đưa ra lựa chọn. Ngày mai, công chúa Tamaulisu sẽ đến Hitaito. Lỡ đâu khi gặp cô ấy, con sẽ thay đổi ý định. Nghe đồn, công chúa đó vô cùng xinh đẹp.Hoàng tử và quốc vương không thể tìm được tiếng nói chung về vấn đề này. Cuối cùng, Izumin xin phép được rời đi.- Phụ vương, nhi thần xin phép được về cung nghỉ ngơi. Còn chuyện đó, phụ vương nên suy nghĩ lại. Nhi thần đã quyết định, điều gì cũng sẽ không dễ dàng thay đổi. Lời thề của con trong đời này, kiếp này cũng vậy.Quốc vương lắc đầu trước sự cố chấp của con trai mình, thầm nghĩ:"Nó đã đặt hết tâm tư vào cô ta, yêu đến điên mất rồi. Cả lợi ích to lớn như vậy mà nó không chút do dự từ chối. Dù nó có phản đối thế nào, hôn sự giữa Hitaito và Gieorgia nhất định phải thành."- Ừ, con về nghỉ đi. Con đi đường xa cũng mệt rồi. Nhớ đấy, ta cho con thời gian một tuần. Ta mong sẽ nhận được câu trả lời tốt từ con.Izumin rời khỏi đại điện, về tẩm cung của mình. Sau khi thay y phục, hắn ngồi vào bàn làm việc, trầm ngâm suy nghĩ.- Hừ... Sao mọi chuyện lại trở nên rối ren thế này? Ta trở về để xử lý mọi việc, tìm cách đưa Carol về đây, nhưng vụ hứa hôn này khiến tình hình càng thêm phức tạp.Izumin nắm chặt tay, ánh mắt sắc bén, quyết tâm:- Trước mắt, phải giải quyết việc của quận chúa Hulia. Cần cứu cô ấy trước, bàn giao lại cho nữ hoàng Amazon, sau đó mới tính chuyện hủy hôn. Nhưng tại sao phụ vương lại nhất quyết định đoạt hôn sự này?Izumin khẽ thở dài, ánh mắt dịu lại khi nghĩ đến Carol.- Nhưng điều quan trọng nhất lúc này là tình hình của nàng. Dù thuộc hạ đã báo rằng nàng bình an, nhưng ta vẫn không an lòng.Izumin quyết định viết một bức thư thật dài, chứa đựng bao cảm xúc, nỗi lo lắng, và sự quan tâm chân thành dành cho Carol. Từng câu chữ trong thư đều thấm đẫm tình yêu của hắn. Sau khi viết xong, Izumin gọi thuộc hạ thân cận đến, giao phó nhiệm vụ.- Đây là bức thư ta muốn gửi đến hoàng tử phi của ta. Ngươi hãy tìm cách dặn Ruka đưa tận tay nàng, nhưng tuyệt đối đừng để Pharaoh Menfuisu phát hiện. Hiểu chưa?- Vâng, thưa hoàng tử. Thuộc hạ sẽ thực hiện nhiệm vụ này một cách tuyệt đối kín đáo.Izumin gật đầu, ánh mắt thoáng vẻ bất an. Trong lòng, hắn chỉ mong bức thư này có thể đến tay Carol một cách an toàn.Ruka cũng nhận được thư của hoàng tử ngay khi hắn vừa rời đi. Có một bức thư báo rằng hoàng tử đã bình an trở về Hitaito, cùng với một bức thư khác được viết rất đẹp, từng nét chữ nắn nót, được cột bằng một dải lụa đỏ thắt nơ rất cẩn thận.- Hoàng tử yêu hoàng phi Carol thật nhiều, chỉ qua một bức thư mà tận tâm đến vậy. Mình nhất định phải gửi bức thư này cho hoàng phi mới được. Không biết người nhận được thư của hoàng tử sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?Ruka suy nghĩ một lúc rồi cẩn thận cột bức thư lên một cành cây, ngay trước lúc Carol bước ra khỏi phòng.Buổi sáng yên bình, Carol bước vào khu vườn nhỏ trong cung điện Ai Cập. Sương sớm còn đọng trên những chiếc lá xanh. Đột nhiên, nàng nhận ra một phong thư nhỏ được gài khéo léo vào gốc cây cổ thụ. Khi cầm lá thư lên, trái tim nàng khẽ thắt lại. Đây không phải nét chữ của Menfuisu mà là của Izumin.Carol run run mở phong thư. Bên trong là những dòng chữ ngắn ngủi nhưng tràn đầy cảm xúc:"Carol,Vết thương của nàng đã lành chưa? Nàng có khỏe hơn không? Ta nhớ nàng, nhớ vô cùng. Từng giây, từng phút hình ảnh nàng cứ hiện hữu trong trái tim ta. Nàng có nhớ ta không, giống như cách ta luôn nhớ về nàng?Ta không thể giữ được nàng bên mình, để nàng trở về với Menfuisu và cuộc sống ở Ai Cập. Nhưng nàng đừng nghĩ điều đó có nghĩa là ta sẽ quên nàng. Nàng là tất cả đối với ta, là vợ ta. Nàng phải nhớ trách nhiệm của nàng với ta, nhớ những gì nàng đã làm. Ta yêu nàng, và trái tim ta chỉ thuộc về nàng.Hãy chờ ta. Ta sẽ trở lại. Không phải để tấn công, mà để đưa nàng về.Izumin."Carol siết chặt bức thư trong tay, cảm xúc hỗn loạn dâng trào. Tình yêu của Menfuisu dành cho nàng luôn chân thật và sâu sắc, nhưng nàng không thể phủ nhận rằng trái tim mình ngày càng nghiêng về phía Izumin.Khi Carol còn đắm chìm trong những suy nghĩ mâu thuẫn, Menfuisu bước vào. Chỉ cần liếc qua, ánh mắt sắc bén của chàng đã nhận ra bức thư trong tay nàng. Không nói một lời, Menfuisu tiến đến, giật lấy lá thư và đọc nhanh. Gương mặt chàng dần chuyển sang sắc thái giận dữ.- Hắn lại dám tiếp cận nàng? Carol, nàng có biết việc nhận và đọc thư của hắn là hành động phản bội ta không? Tại sao nàng lại làm vậy với ta? Nàng yêu hắn rồi sao? Hãy nói cho ta biết, nàng có yêu hắn không?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me