TruyenFull.Me

PHÁO HÔI ÁC ĐỘC LÀ VẠN NHÂN MÊ

Chương 61 part 2

dabgthuha

Một giấc ngủ sâu kéo dài đến tận giờ cơm tối.

Thời Ngọc nằm trên giường, ngây người một lúc để lấy lại tỉnh táo, rồi mới chịu nghe theo lời giục giã của hệ thống mà xuống ăn cơm tối.

Giờ cơm tối đông người hơn hẳn so với buổi sáng, gần như nhiều hơn gấp đôi.

Sau khi thức ăn được dọn lên, các quý cô xung quanh vừa ăn vừa bàn luận đủ mọi chuyện tán gẫu. Trái một câu “Ta hôm nay thế nào?”, phải một câu “Nghe nói ai đó xảy ra chuyện rồi đấy.”

Thời Ngọc thong thả ăn cháo, thỉnh thoảng lắng nghe vài câu, đôi lúc cũng chẳng để tâm.

Thời gian dùng bữa tối đã trôi qua quá nửa, bỗng bên ngoài vang lên một tràng âm thanh.

Ngẩng đầu lên, Thời Ngọc liền thấy bóng dáng quen thuộc—vị Nam tước đại nhân ban ngày khiến cậu mất hồn mất vía.

Nam tước đại nhân lười nhác ngẩng cao đầu, mang theo tùy tùng của mình ung dung bước vào nhà ăn.

Tất cả mọi người trong phòng đồng loạt đứng dậy hành lễ:

“Kính chào Nam tước đại nhân.”

Người quản gia lớn tuổi, với khuôn mặt không chút biểu cảm, đi cạnh chú sói đen thuần chủng. Ông gật đầu nhẹ nhàng:

“Các vị cứ ngồi xuống đi. Nam tước đại nhân lần này đến đây là để lựa chọn một người hầu thân cận.”

Lời vừa dứt, tai Thời Ngọc khẽ động khi nghe thấy những tiếng xì xào xung quanh của những người phụ nữ:

“Không phải Nam tước đại nhân xưa nay chưa từng cần người hầu bên mình sao?”

“Ngay cả hai vị thân vương đại nhân cũng không có người hầu riêng… Hay là…”

Hay là hai vị thân vương cũng chuẩn bị chọn người hầu sao?

Mặc kệ trong lòng mọi người đang rối bời suy đoán, quản gia vẫn tiếp tục thông báo:

“Lần lựa chọn này không có khảo sát gì khác, hoàn toàn dựa vào sự lựa chọn trực tiếp của Nam tước đại nhân.”

“Các vị cứ tiếp tục dùng bữa. Xin đừng làm ồn.”

Nói xong, vị Nam tước đại nhân lười nhác kia liền tiếp tục bước đi. Hắn ung dung đi qua những hàng ghế, còn nhóm tùy tùng gồm bảy, tám người của hắn thì lặng lẽ đứng yên một chỗ, để mặc Nam tước tự mình chọn lựa.

Thời Ngọc ngồi ở bàn cuối, cảm thấy mí mắt mình bất giác giật giật.

Chẳng mấy chốc, cậu liền cảm nhận được một bóng đen lướt qua sau lưng mình. Chú sói đen thuần chủng kia cứ tự nhiên tiến về phía trước, bộ dáng điềm nhiên tự tại. Không biết là cố ý hay vô tình, chiếc đuôi to màu đen tuyền kia đong đưa qua lại, và cuối cùng nhẹ nhàng quét qua chân Thời Ngọc.

Bộ lông mềm mại ấy lướt qua, để lại một cảm giác trêu ghẹo đầy tinh tế.

Tim Thời Ngọc chợt đập mạnh một nhịp. Trong khoảnh khắc, cậu suýt chút nữa không kiềm được mà muốn nhào tới ôm lấy chú sói đen, vuốt ve bộ lông óng mượt kia một vòng.

Bộ lông ngắn trơn mượt ấy sáng bóng đến mức khiến người ta muốn chạm vào mãi. Nó không rắn chắc như lông của loài sói bình thường, nhưng lại có một sức hút khác lạ, đầy quyến rũ.

Thời Ngọc bất giác nghĩ rằng mình đúng là một tên “tra nam” chính hiệu. Mỗi thế giới cậu bước vào, đều sẽ có một chú chó quen thuộc khiến cậu động lòng, để rồi khi bước sang thế giới tiếp theo, cậu lại yêu một chú chó khác.

Thời Ngọc: “……”

Quá bỉ ổi… đúng là quá bỉ ổi(*) mà!

(*) Gốc : Tra

Chú sói đen nhanh chóng hoàn thành vòng kiểm tra đầu tiên của mình.

Người quản gia cúi người đầy cung kính, tay giúp nó chỉnh lại chiếc cài áo bằng vàng vốn đã lỏng lẻo vì những bước đi đầy hưng phấn của Nam tước:
“Thưa ngài, ngài đã chọn được ai chưa?”

Chú sói khẽ "gâu" một tiếng, âm thanh trầm thấp.

Quản gia lập tức hiểu ý:
“Rõ, mời ngài tiếp tục.”

Vòng tuyển chọn thứ hai nhanh chóng bắt đầu. Lần này, Nam tước đại nhân thong thả đi từ đầu bàn đến cuối bàn ở phía ngược lại.

Thời Ngọc nuốt một ngụm nước miếng, vừa ngẩng đầu lên thì ánh mắt liền bắt gặp Hứa Lâm.

Chàng thanh niên ấy không động đũa ăn, ánh mắt cứ dõi theo chú sói đang chậm rãi bước đi. Khi thấy được sự thờ ơ trong mắt sói, trong mắt Hứa Lâm lộ rõ sự thất vọng.

......Hứa Lâm cũng muốn trở thành người hầu thân cận của Nam tước sao?

Thời Ngọc hoang mang. Nghĩ đến phản ứng của Hứa Lâm vào buổi sáng, cậu bắt đầu nghi ngờ—chẳng lẽ ngay từ lúc này Hứa Lâm đã thích vai chính công rồi? Nhưng mà… chẳng phải hệ thống nói vai chính công đến giờ vẫn chưa lộ diện hay sao?

Đang vô tri vô giác uống một ngụm canh, Thời Ngọc chợt cảm nhận có thứ gì đó khẽ cọ vào bắp chân mình.

Cậu cúi đầu xuống nhìn. Một chiếc đuôi dài, mềm mại, đen tuyền vừa lướt qua chân cậu, mang theo chút gì đó như sự chiếm hữu. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, chiếc đuôi ấy đã rụt lại, và vị Nam tước đại nhân cao quý tiếp tục bước đi một cách ung dung, trở về bên cạnh quản gia.

Quản gia lại hỏi:
“Thưa ngài, ngài đã chọn được chưa?”

Chú sói lắc lắc đuôi, không chút do dự.

Sắc mặt quản gia vẫn không đổi đáp :
“Hiểu rồi. Mời ngài tiếp tục.”

Vòng kiểm tra thứ ba của nam tước đại nhân bắt đầu.

Thời Ngọc cảm thấy buồn cười, lần này cậu đặt dao nĩa xuống, tay thả nhẹ trên đùi, cụp mắt lặng lẽ chờ đợi.

Chẳng mấy chốc, chú sói lại đi một vòng và xuất hiện ngay sau lưng cậu.

Rõ ràng, chiếc đuôi dài, đen kia dường như đang chờ đợi một cơ hội, ngo nghoe, rục rịch, uốn cong tạo thành một đường vòng cung rồi lại lặng lẽ chạm vào bắp chân Thời Ngọc.

Cậu mỉm cười, ánh mắt hiện lên vẻ thích thú. Bàn tay cậu tự nhiên buông xuống, nhẹ nhàng nắm lấy chiếc đuôi ấy.

Chú sói lập tức cứng đờ cả người, khẽ "ư" một tiếng rất nhỏ. Trong khi đó, lòng bàn tay mềm mại của Thời Ngọc lại cố ý xoa nhẹ chiếc đuôi mềm mượt ấy như để trêu ghẹo, nhưng ngay sau đó, cậu liền thả ra. Những đầu ngón tay trắng trẻo, sạch sẽ của cậu ửng hồng mang theo chút hư hỏng khi ngoắc ngoắc tay như vẫy gọi.

Nam tước đại nhân dường như bị câu dẫn đến mê hoặc, bước về phía cậu hai bước. Nhưng rồi, lại rụt rè kiềm lại, đứng yên bất động.

Nhận ra điều này, quản gia nhanh chóng bước đến:
“Thưa ngài, ngài đã chọn được ai chưa?”

Sự im lặng trong phòng ăn khiến mọi người bất giác buông dụng cụ ăn xuống.  Theo động tác vẫy đuôi, ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về phía cuối bàn. Những ánh mắt đó vừa phức tạp vừa chứa đủ loại cảm xúc ghen tỵ, ngưỡng mộ, kinh ngạc...

Thời Ngọc vẫn bất động như núi, không nhúc nhích. Cậu cảm nhận rõ bóng dáng của Nam tước đang phủ xuống mình.

Người quản gia dừng lại ngay phía sau cậu, giọng nói cung kính:
“Là cậu ta sao, thưa ngài?”

Chú sói đen vẫy vẫy đuôi.

Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt từ khắp phòng đổ dồn về phía Thời Ngọc càng thêm mãnh liệt.

Cậu cảm thấy vai mình bị vỗ nhẹ, đúng lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ ra vài phần mơ màng và đôi chút không tin tưởng.

Quản gia cúi xuống, giọng điệu ôn hòa:
“Vị tiên sinh này, xin hỏi tên cậu là gì?”

Thời Ngọc ngoan ngoãn trả lời:
“Tôi là Thời Ngọc.”

“Tốt lắm, Thời tiên sinh. Nam tước đại nhân đã lựa chọn cậu. Từ giờ, cậu sẽ là người hầu thân cận bên cạnh ngài.”

Những ánh mắt sắc như dao từ khắp mọi hướng đổ dồn vào người Thời Ngọc.

Thế nhưng cậu như chẳng hề cảm nhận được gì.
“Tôi nhất định sẽ chăm sóc Nam tước đại nhân thật tốt.”

Núi không tự tìm đến ta được, thì ta sẽ tự tìm đến núi.

Tiền đề nhiệm vụ lần này là phải tìm ra chính xác vai chính công. Nếu đã là người hầu được ở ngay bên cạnh Nam tước, chẳng lẽ cậu lại không gặp được hai nhân vật nằm ở vị trí tuyển chọn làm vai chính công sao?

Thời Ngọc cúi đầu, ánh mắt khẽ chạm đến đôi mắt xanh biếc, cao ngạo nhưng ẩn chứa chút thân thiện của Nam tước. Cậu mỉm cười khi đối diện đôi mắt đó, đồng thời nghe thấy giọng quản gia yêu cầu mọi người rời khỏi phòng ăn.

Thời gian dùng bữa tối đã kéo dài hơn hai mươi phút.

Khi đám đông bắt đầu tản ra, Thời Ngọc cảm giác mắt cá chân mình bị một chiếc đuôi đen mượt quấn lấy.

Nam tước đại nhân đứng ngay bên cạnh cậu, mí mắt khẽ rũ xuống. Dù vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng từ ánh mắt của ngài, có thể thấy rõ sự phấn khích.

Nửa giờ trôi qua.

Chỉ đến khi không còn nghe tiếng bước chân nào ngoài hành lang, người quản gia mới xoay lại, nói với Thời Ngọc:
“Đi theo tôi, tôi sẽ dẫn cậu đến phòng của Nam tước đại nhân.”

Các tùy tùng đứng phía cuối bàn ăn đồng thời tiến lên, theo sát Thời Ngọc và chú sói đen, không phát ra chút tiếng động nào, như những cái bóng vô hình.

Lâu đài cổ rộng đến hàng ngàn mẫu đất, bao gồm cả dinh thự, hoa viên, hồ nước, trại nuôi ngựa và cả sân golf.

Hai vị thân vương được cho là rất yêu thích nơi này, nhưng việc duy trì một khu bất động sản lớn như vậy mỗi năm tốn không ít chi phí.

Khác với nơi ở của nhóm huyết phó, nơi Nam tước cư ngụ nằm ở tầng cao hơn, cách xa các khu vực khác.

Lâu đài cổ có tổng cộng năm tầng lầu, và phòng của Nam tước nằm ở tầng bốn. Đi qua tầng bốn lại phải băng qua những hành lang dài, đến mức Thời Ngọc quyết định rằng mình sẽ không bao giờ cố nhớ lối đi ở đây.

Hành lang dường như kéo dài bất tận. Đột nhiên, từ xa vọng lại tiếng bước chân.

Ngay lập tức, cả chú sói đen và đoàn tùy tùng đi cùng Thời Ngọc đều dừng bước, không khí đột ngột trở nên căng thẳng.

Người quản gia giơ tay ra hiệu mọi người đứng nép sang hai bên tường:
“Im lặng. Hai vị Điện hạ tới.”

Thời Ngọc hơi nhíu mày, đứng yên sau lưng quản gia.

Cậu thoáng nhìn sang chú sói đen đang đứng ngay bên cạnh. Lúc nãy, con vật vốn còn thong thả, nghịch ngợm quấn lấy chân cậu giờ đây lại cúi đầu, trông đầy căng thẳng.

Âm thanh bước chân nặng nề, càng lúc càng rõ.

Từ xa, một bóng đen dày đặc áp đến, phủ lên toàn bộ hành lang. Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng thở.

Dưới bầu không khí nặng nề này, trái tim Thời Ngọc cũng đập lỡ một nhịp, tầm mắt chậm rãi di chuyển đến hai bóng dáng dần xuất hiện phía trước.

Đó là hai người đàn ông cao lớn, uy nghiêm.

Cả hai đều mặc âu phục được may đo hoàn hảo, giày da sáng bóng. Ánh mắt sắc bén, khí thế mạnh mẽ tựa những vị chúa tể thống trị mọi thứ trong tầm mắt.

Bước chân của họ không nhanh không chậm, tiến đến trước mặt người đối diện. Đôi chân dài ẩn dưới chiếc quần tây rộng thùng thình như mang theo một sức ép vô hình. Giống như hai con sư tử hùng dũng đang ung dungtuần tra lãnh thổ của mình. Mặc dù không nói lời nào, nhưng sự hiện diện của họ vẫn tỏa ra áp lực nguy hiểm nặng nề khiến tất cả dù không rét cũng run.

Thời Ngọc theo phản xạ hạ thấp hơi thở.

"Hệ thống" Trong lòng cậu gấp rút kêu lên.

“Nhanh lên! Có thể nhận ra ai là vai chính công không?”

Hệ thống có chút ngập ngừng.
“Cậu bảo ta nhìn thế nào đây?”

Thời Ngọc nhắc nhở hắn:
“Cậu cứ nhìn xem… ai giống gay hơn!”

"....." Hệ thống trầm ngâm một lát:
"Nói thật, nếu phải chọn, ta cảm thấy hai người bọn họ đều không giống."

Thời Ngọc: "......"

Hệ thống: "Ta đã cố gắng hết sức rồi. Nếu không, cậu tự nhìn đi."

Thời Ngọc hít sâu một hơi, cố gắng hạ thấp mí mắt để quan sát. Nhưng cơ thể của cậu dường như tự có ý thức, ngay cả mí mắt cũng cứng đờ, không dám động đậy.

Hệ thống:
".....Không trách cậu được. Đây là huyết mạch áp chế."

Hai bóng người cao lớn dần bước đến gần.

Thời Ngọc vô thức nín thở. Đây là một cảm giác sợ hãi theo bản năng, giống như sinh mệnh một con mồi nhỏ đang bị đe dọa với hai gã thợ săn đáng sợ nhất.

Huyết tộc sinh ra đã là kẻ mạnh.
Và hai người trước mặt này chính là những kẻ đứng đầu trong số những kẻ mạnh ấy.

Chợt, hai người họ dừng lại, quay lại nhìn Thời Ngọc.

Cậu cảm nhận rõ sống lưng mình tê dại, toàn thân như bị hàng triệu tế bào phát ra cảnh báo.

Ngay sau đó, bầu không khí căng thẳng bị phá vỡ khi một giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt, không chút để ý, mang theo không sự mệt mỏi vang lên:
"William."

Bên cạnh cậu, chú sói đen lập tức ngẩng đầu, đuôi ve vẩy, kêu một tiếng “Gâu” đáp lại.

Nam nhân lại nói:
"Chuyện này là sao?"

Lời này là đang hỏi quản gia, quản gia lập tức cung kính trả lời:
"Đại nhân, Nam tước đại nhân vừa chọn một người hầu thân cận."

"Ồ?" Trong giọng nói của hắn khó mà đoán được tâm trạng.
"Chọn xong rồi sao?"

Quản gia:
"Vâng, thưa ngài."

Một bóng đen áp xuống trước mặt Thời Ngọc.

Các đầu ngón tay của cậu khẽ run lên, mồ hôi lạnh lặng lẽ chảy dọc sống lưng.

"Là ngươi?"
Giọng nói trầm thấp dò hỏi vang lên ngay bên tai.

Thời Ngọc nuốt nước bọt, hô hấp căng thẳng, cố gắng giữ bình tĩnh, mặc dù cảm giác như toàn thân đã đông cứng.
"... Phải, thưa ngài."

Giọng nói của cậu khẽ run, khô khốc đến mức chính cậu cũng nhận ra mình vừa lộ vẻ sợ hãi.

........ bị dọa rồi.

Người đàn ông không đáp lại, chỉ đứng đó, từ trên cao nhìn xuống cậu. Đôi mắt lạnh lẽo tựa như giếng cổ không gợn sóng, rõ ràng không hề bộc lộ cảm xúc. Nhưng Thời Ngọc lại cảm thấy như mình đã biến thành một miếng thịt, bị nhìn thấu từng lớp, từng mạch máu. Chân cậu bắt đầu mềm đi.

Thời gian không biết trôi qua bao lâu, cho đến khi một giọng nói khác vang lên từ phía sau người đàn ông.

"Phụ thân, đủ rồi."

Giọng nói này lạnh lẽo, mang theo chút lạnh lùng cảnh cáo, thậm chí còn xen lẫn sự thúc giục.

Người đàn ông trước mặt Thời Ngọc im lặng một lúc lâu, rồi nhàn nhạt đáp lại:
"Ừ."

Sau đó, hắn chuyển tầm mắt, xoay người, cùng tùy tùng phía sau rời đi. Những bước chân chậm rãi nhưng ung dung, mang theo sự cao quý đến kiêu ngạo, như thể mọi thứ vừa xảy ra đều không đáng để bận tâm.

Khi bóng dáng hai người khuất dần ở hành lang, Thời Ngọc mới thở phào một hơi.

Nhịp thở gấp gáp, đôi chân mềm nhũn, cậu thiếu chút nữa không đứng vững.

Cậu vừa định mở lời giải thích với quản gia thì ngẩng lên nhìn, phát hiện quản gia cũng đang lau mồ hôi. Khuôn mặt nghiêm nghị không cảm xúc ngày thường của ông giờ đây hơi thả lỏng, thậm chí ngay cả chú sói đen William cũng lắc đầu, lúc này mới hô hấp mới dần dần bình phục.

Nhìn thấy cảnh này, Thời Ngọc cảm thấy cân bằng hơn hẳn.

..... Quả nhiên, huyết mạch áp chế đâu chỉ ép mỗi mình cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me