TruyenFull.Me

Phòng Giam Của Bạn Học

Chương 57.

_estelle07

Lê Nam Trân không chờ nổi nữa, trực tiếp chạy sang gõ cửa phòng Kỳ Hàn.

Nếu trước đây "rời khỏi gia đình" đối với cô chỉ là một mục tiêu mơ hồ, thậm chí còn chưa có kế hoạch cụ thể, thì hôm nay giống như đã thật sự đạt được bước tiến quan trọng. Kỳ Hàn giúp cô bỏ qua cả một loạt thủ tục rườm rà, để trực tiếp chạm đến kết quả.

Đến lúc này, coi như đã có một "lễ khai mạc" nho nhỏ cho cuộc đấu tranh thoát khỏi gia đình – món cháo hải sản kia. Dù không giống với nghi thức xa hoa lộng lẫy mà cô từng tưởng tượng, nhưng ít ra cũng đã đặt nền móng. Và vì vậy, trong lòng cô lại mong có thể có một "lễ bế mạc" thật xứng đáng.

Thế nhưng, có lẽ bản thân Lê Nam Trân vẫn ôm cảm giác mơ hồ "Mình thật sự đã rời khỏi nhà rồi sao?", nên sự thấp thỏm và chờ đợi trong cô lại càng dâng cao.

Kỳ Hàn khi ấy đang họp, ôm laptop ra mở cửa. Thấy vẻ mặt gượng gạo của Lê Nam Trân, anh hơi ngạc nhiên.

"Kỳ Hàn, à... anh cứ tiếp tục họp đi." Thấy trong tay anh còn đang ôm máy tính, cô có chút ngại ngùng, lí nhí định rút lui, nhưng rồi phát hiện mình không mang theo chìa khóa, "Anh có thể cho em mượn chìa khóa trước không?"

"Vào trước đi." Kỳ Hàn nghiêng người nhường chỗ, "Ngồi đây chờ anh cũng được."

Lê Nam Trân đi theo vào thư phòng, tò mò đứng một bên quan sát công việc của anh. Càng nghe lén cuộc họp, cô càng thấy căng thẳng.

Hóa ra Kỳ Hàn không phải chỉ là một sinh viên vừa học vừa làm thêm thôi sao!

Cô chưa từng va chạm nhiều với mấy chuyện này, nhưng những buổi tổng kết báo cáo công việc như vậy, liệu có phải chỉ là việc làm thêm bình thường không?

Nhớ lại những lần Kỳ Hàn thể hiện năng lực vượt xa "hình tượng" thường ngày, rồi cả những tranh chấp khó hiểu với Uông Phục, cùng việc Thi Tỉnh Lôi từng nói bóng gió về chuyện "tranh giành tình cảm"... tất cả càng khiến Lê Nam Trân thấy có gì đó bất thường. Nhưng cô chẳng biết phải hỏi thẳng Kỳ Hàn thế nào, mà hỏi Thi Tỉnh Lôi thì nhìn chồng tin nhắn WeChat hơn 99+ kia đã thấy đau đầu.

Không thể hỏi.
Miễn cho cô ấy nghĩ rằng cô quá để tâm đến Kỳ Hàn.

Dù sao, anh làm gì cũng đâu liên quan đến cô.

Nghĩ vậy, Lê Nam Trân tự nhủ, nhưng trong lòng lại mơ hồ bất an.

Kỳ Hàn bóp nhẹ sống mũi, quay đầu muốn liếc nhìn Lê Nam Trân, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt vừa kinh ngạc vừa rối rắm của cô. Đang định cất lời, thì cô đã hoảng hốt cúi gằm xuống, giả vờ bấm điện thoại.

Vành tai cô ửng đỏ.

Kỳ Hàn cũng phối hợp giả vờ như không thấy, cúi đầu nhìn lại màn hình. So với đống số liệu lộn xộn trước mắt, cảnh vừa rồi còn khiến anh rối bời hơn.

Anh biết rõ tài liệu này do cấp dưới đã dốc sức chuẩn bị từ đêm hôm trước, đã từng bị anh dùng lời lẽ nghiêm khắc phê bình, vậy mà kết quả báo cáo hôm nay lại nhận được lời đánh giá khá ôn hòa.

...

Kỳ Hàn khép máy tính: "Đi thôi."

Lê Nam Trân ngoan ngoãn đáp lời. Nhưng khi đến nơi rồi, chính anh lại thấy hối hận.

Họ đi đến khu trung tâm chủ yếu dành cho các nhóm nhân viên văn phòng. Còn Lê Nam Trân thì cứ như Giả Bảo Ngọc* lạc vào nông trang, cái gì cũng lạ lẫm, ngơ ngác chẳng hiểu gì.

(*Giả Bảo Ngọc (贾宝玉) là một trong bộ ba nhân vật chính của tiểu thuyết "Hồng Lâu Mộng"- Tào Tuyết Cần. Cậu là con nhà quyền quý, sinh ra trong nhung lụa, từ nhỏ đã được cưng chiều, sống trong môi trường xa hoa, chẳng thiếu thứ gì. Vì vậy, Giả Bảo Ngọc thường bị gắn với hình ảnh công tử bột, ngây thơ, không quen va chạm với đời sống thực tế.)

Không phải cô chưa từng thấy qua những thứ này, nhưng từ nhỏ, muốn gì cũng có người chuẩn bị sẵn, ngay cả đi mua sắm cũng chưa bao giờ là siêu thị bình dân. Thế nên bây giờ, cô vừa đi vừa thích thú, hoàn toàn quên mất kế hoạch mua sắm ban đầu.

Kỳ Hàn vốn dĩ chỉ định lặng lẽ đi theo, làm người đẩy xe cho cô. Cho đến khi thấy cô bỏ vào giỏ một chai rượu trắng lên men, anh lập tức lấy ra.

"Ơ? Làm gì vậy?" Lê Nam Trân vội ngăn, "Sao lại lấy ra?"

"Em còn định uống à?"

"Em... em đâu có... Em sẽ không say đâu!" Gương mặt cô đỏ bừng, mặc dù từ trước đến giờ cô chưa từng uống rượu trắng nặng bao giờ "Em cảm thấy không đến nỗi mà..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me