Khế ước Huyết Nguyệt 4
Đêm thứ mười ba. Trăng đỏ treo lặng trên đỉnh lâu đài Vespertilio Rex, phản chiếu lên mặt hồ đen như đá vỡ. Rhyder biết bọn họ sẽ đến. Không phải qua thư tín, không bằng điềm báo, mà bởi máu trong mạch hắn đã rùng mình từ hoàng hôn.Captain ngồi bên cửa sổ, tay nắm chặt chuỗi tràng hạt bạc – vật duy nhất cậu từng mang theo từ biệt phủ cũ. Một hạt đã vỡ. Và lòng cậu, cũng thế."Bọn họ sẽ không chỉ đến để nhìn," Rhyder nói khẽ, đứng sau lưng. "Bọn họ sẽ đến để xử tử.""Vì tôi?" Captain hỏi."Vì linh hồn trong ngươi.""...Vì ngươi đã đánh thức một điều họ muốn mãi mãi bị chôn vùi."****************TẠI NGÕ MÁU – HỘI ĐỒNG GIÁNG LÂMSấm không đánh. Gió không nổi. Nhưng mặt đất quanh lâu đài tự khô lại như thể thở ra hơi thở chết chóc. Bảy bóng áo choàng xuất hiện – không bằng cửa, mà từ chính bóng của lâu đài, như thể nơi đây từ đầu đã nuôi dưỡng họ.Viện Tổ bước ra đầu tiên, mắt vẫn bọc vải, tay chống một cây gậy xương người khảm ngọc máu."Hỡi linh hồn tái sinh," ông ta cất giọng như cát mài qua răng, "ngươi đã phản Thiên Ước."Captain đứng trước bậc thềm, Rhyder phía sau. Gió nổi lên, tàn lá phong bay lả tả."Tôi không ký khế ước với ai," Captain đáp, "ngoài trái tim mình.""Trái tim ngươi từng chết, và máu ngươi từng bị nguyền rủa," Marrion Thorne nói, mắt sáng rực như lưỡi dao."Các người sợ ký ức của Lysandréa – hay sợ sự thật mà nàng mang theo?" Captain hỏi lại, bước xuống bậc thềm. Tay cậu chảy máu – từ vết phong ấn. Nhưng đôi mắt không run.Du Cygne bước lên một bước. "Sự thật ấy từng khiến ba dòng họ đổ máu, và một linh hồn phải thiêu xác mình để bảo vệ nó.""Và nếu linh hồn đó chọn quay lại?" Captain hỏi."Thì chúng ta sẽ thiêu nó lần nữa."****************GIAO CHIẾN – RẠN VỠNgay lúc đó, Marrion giơ tay – một lưỡi roi máu xé toạc không gian, nhắm thẳng vào Captain.Nhưng Rhyder đã chắn trước. Mũ choàng hắn rách toạc, áo choàng tung lên, đôi mắt đỏ bùng sáng như mặt trời máu. Một vòng huyết chú lan ra, cắt phăng đòn đánh."Ta đã từng giữ im lặng, từng lùi lại... Nhưng từ giờ, nếu ngươi chạm vào hắn, ngươi chạm vào ta.""Rhyder Vespertilio," Viện Tổ nói lạnh lùng. "Ngươi chọn một phàm nhân?""Ta chọn linh hồn từng đánh thức phần người cuối cùng trong ta."Một cú va chạm thứ hai xảy ra – lần này là Hồng Tước Eremanth tung ra Huyết Kết – một chiêu cổ có thể đóng băng tim đối phương từ bên trong.Captain rơi xuống gối – nhưng cậu không hét. Máu chảy, nhưng không đông. Trái lại, từ ngực cậu, dấu phong ấn phát sáng – hình trăng khuyết cháy đỏ, rồi... bung nở như một cánh hoa máu.Cả Hội đồng dừng lại."Chorus ad Noctem... đã thức tỉnh." Viện Tổ thì thầm.Cùng lúc, không gian phía sau Captain nứt toạc – từ chính máu cậu – hiện lên một bóng hình nữ, áo choàng nhung đen, đôi mắt ánh lên giữa làn lửa.Lysandréa.Không phải toàn vẹn – chỉ là một phân thân linh hồn. Nhưng rõ ràng, mạnh mẽ và tràn đầy giận dữ."Các người gọi ta là dị thể," cô nói bằng giọng của gió và kiếm. "Nhưng chính ta từng giữ bí mật giúp các người sống sót sau cuộc Huyết Tàn Thế."Mọi thành viên Hội đồng lùi lại một bước."Chọn đi," Lysandréa nói. "Rút lui, hoặc rơi vào cùng ký ức mà các người muốn xóa."****************LỰA CHỌN CỦA MÁUViện Tổ không đáp. Nhưng sau một khoảng lặng dài, ông ta quay đi."Huyết Chú đã tỉnh. Nếu nó trỗi dậy lần nữa... ngươi sẽ phải chịu toàn bộ hậu quả."Hội đồng tan đi – từng người biến vào bóng mình như chưa từng đến.Captain ngã xuống – và Rhyder bế cậu lên. Dấu phong ấn giờ như một vết bỏng mờ, nhưng trên cổ tay cậu, thêm một vết mới: dấu đỏ hình ba nốt nhạc đan xen – biểu tượng của bản Khúc Ca Gửi Bóng Đêm đã sống dậy.Tin đồn về việc "linh hồn bị phong ấn đang tỉnh giấc" không chỉ lan trong lâu đài Luneveil. Một đàn quạ đen – không mắt, không mỏ – đã bay qua thung lũng Riarach, vượt biên giới của Mạn Tâm Lĩnh, mang tin tới nơi không ánh sáng – Điện Huyết Ẩn, trung tâm cổ xưa nhất của Huyết tộc.Tại đó, Hội đồng Huyết tộc được triệu tập.Chín chiếc ngai bằng đá obsidian, khắc hình các loài dơi cổ đại, hiện diện chín vị Hồng Tước – kẻ nắm giữ các mạch máu quyền lực nhất của Huyết giới. Giữa căn phòng là Chiếu Định Huyết Mệnh – một tấm bản đồ khắc bằng máu đông, luôn đổi hình theo số mệnh đang chuyển dịch.Đêm ấy, hình ảnh trên Chiếu Định vẽ thành một đôi mắt đang mở dần giữa khu rừng phong.Không cần nói thêm, Hội đồng đã hiểu: Ký ức Lysandréa đang trở về. Và vật chứa – chính là Captain."Nếu linh hồn đó thức tỉnh hoàn toàn," Hồng Tước Valemir cất giọng trầm, "Phong ấn cổ sẽ vỡ. Huyết giới sẽ rung chuyển. Và Thiên Ước Huyết Định... sẽ bị xé bỏ.""Rhyder phản bội lời thề," một Hồng Tước khác gằn giọng. "Lần thứ hai.""Vậy thì lần này, chúng ta sẽ không để hắn có cơ hội lựa chọn."****************QUAY LẠI VESPERTILIO REX – ĐÊM GIÔNG GIÓCaptain đang học cách chơi bản nhạc cấm – bản nhạc Lysandréa từng viết bằng máu. Cậu không nhớ từng nốt, nhưng ngón tay lại tự tìm đúng phím đàn như có linh hồn khác điều khiển.Trong gương, cậu bắt đầu thấy những hình ảnh không thuộc về mình: một đôi mắt tím nhạt, một vết bớt hình ngôi sao dưới xương quai xanh, một chiếc váy đen loang máu.Captain ngồi phắt dậy. Tim đập như trống trận.Bỗng, một tiếng rạn khẽ vang lên phía ngoài cửa sổ.Không phải gió. Là máu – đang rỉ ra từ các khung đá, chảy thành đường mảnh xuống vườn phong.Rhyder xuất hiện ngay lúc ấy. Gương mặt hắn căng cứng, mắt không còn ánh dịu dàng. "Bọn chúng đã đến. Hội đồng. Ngươi phải rời khỏi đây."Captain đứng bật dậy. "Vì sao tôi phải chạy?""Vì ta không muốn mất ngươi... một lần nữa.""Tôi không chạy. Nếu tôi mang linh hồn Lysandréa, vậy thì để tôi đối mặt với số phận mà nàng để lại."Gió lật tung rèm. Một giọng nói không rõ từ đâu vang lên – rền như trống tang:"Lysandréa Luneveil, vì tội phản huyết, phá phong ấn, và dụ hoặc kẻ giữ Thiên Ước... ngươi bị kết án Tử Hình Lại."****************CUỘC ĐỐI ĐẦUHội đồng không đến với binh lính, mà mang theo Huyết Ấn – một cổ vật có thể xé hồn khỏi xác.Captain đối diện với Valemir – người từng giết Lysandréa. Trận chiến diễn ra không bằng gươm, mà bằng ý chí. Mỗi lời nói, mỗi khúc nhạc vang lên trong lòng lâu đài đều có thể bóc thêm một lớp phong ấn ký ức.Valemir gằn giọng: "Ký ức ngươi chính là tai họa. Linh hồn ấy từng khiến Rhyder giết ba Hồng Tước. Giờ lại muốn tái diễn thảm kịch?"Captain đáp bằng một câu thơ xưa:"Một linh hồn không tan, là một bản nhạc không bao giờ kết thúc."Câu thơ kích hoạt đoạn cuối cùng trong phong ấn. Bức tranh cổ đằng sau Captain bỗng cháy rực – để lộ hình ảnh Lysandréa đang mỉm cười, máu chảy từ mắt. Ngay khoảnh khắc đó, linh hồn Lysandréa trỗi dậy hoàn toàn trong Captain – không xóa đi cậu, mà hòa làm một.Rhyder bước ra khỏi bóng tối. Áo choàng đỏ thẫm quét trên nền đá, giọng khẽ nhưng rắn như thép:"Nếu các ngươi muốn kết án nàng... thì cũng kết án ta.""Ngươi phản bội huyết thệ." Valemir giận dữ."Không," Rhyder rút thanh kiếm cổ từ đằng sau."Ta phản bội Hội đồng. Nhưng không bao giờ phản bội tình yêu."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me