‹3P› • Xiềng xích (4)
Author: L⩆⩋ Anh.• Thời gian tựa như tán lá ngày thu, tới nhanh rời nhanh, nảy nở rồi úa tàn. Để lại trong lòng mỗi người một hồi ức một nhịp thở xao xuyến. Kỉ niệm đó có thể là kí ức về mảnh tình chứa chan ngàn vạn luyến tiếc thuở thiếu thời, cũng có thể là nỗi dằn vặt hệt như sợi xích sắt trói buộc linh hồn của người ta.Nhưng chắc chắn 1 điều rằng.Quá khứ, kỉ niệm, thời gian đã qua... Mãi mãi không thể sửa chữa lại được.Cũng giống như cái ngày mà người con gái ấy quay về. Nhanh, vội và day dứt. Sư tỷ quay về rồi, Lumine sau từng đó năm bế quan cũng quay về tu chân giới." Sư tỷ bế quan về rồi! "Khi đó khắp tông môn nghênh đón cô vô cùng huyên náo. Cũng phải thôi, người ta là anh tài trăm năm hiếm có, không phải yêu quý cũng là ngưỡng mộ. Khi quay về, người đầu tiên cô gặp chính là các bậc trưởng lão.Họ vui vẻ tâm sự về trải nghiệm dưới nhân giới của cô, hết khen ngợi lại tới ca tụng. Aether cũng hiểu rõ đạo lý người tài thì thường được trưng dụng, được quý trọng. Em không quá để tâm vào sự xuất hiện của cô, hiển nhiên là vì em chẳng có liên quan gì tới cô hết. Phần khác là vì thứ em để tâm nhất bấy giờ, chính là biểu cảm của họ khi Lumine trở lại.Không phụ nỗi lo của Aether.Ngay tức khắc, em thấy Neuvillette nắm lấy đôi tay nàng. Ân cần dịu dàng giữa toàn thể đồng môn, ánh mắt hắn trao nàng cũng vô cùng tình tứ:" Cuối cùng muội cũng về rồi "" Lâu rồi không gặp huynh. Ta không biết sư huynh có nhớ người sư muội này không nhỉ? "Nàng vẫn thế, đẹp đến mức khó lòng với tới. " Đương nhiên là có. Ta đã cho người dọn dẹp tẩm điện của muội rồi, nếu muội mệt, chi bằng để ta đưa muội quay về nhé "Một dãy lời thoại hết sức tình cảm được hắn thốt ra. Trong mắt những người xunh quanh, đây ắt hẳn không phải thứ tình cảm thông thường, chắn chắn là tình yêu. Người chúc phúc chiếm số đông, số khác lại âm thầm phán xét - dè bỉu về một người. Không ai xa lạ, là Aether. Quá quắt hơn là khi Wirothesley xuất hiện. " Đã lâu không gặp, muội muội của ta "" A! Wirothesley, hóa ra là huynh. Giờ huynh khác xưa nhiều quá "Vẻ mặt nàng vẫn vậy, hoàn toàn ngó lơ sự ghen tuông được bộc lộ qua ánh mắt của hai kẻ kia. Một màn tình tay ba vô cùng mất đoan chính xảy ra. Loại tình tiết ngược bản tính cấm dục này, người ngoài cuộc khó mà miêu tả được. Phải chăng nên gọi là, hai đại nam chính trừng mắt rực lửa hận nhìn nhau chỉ vì nữ chính thiên kiều yết mệnh? Cũng chính giây phút đó.Khắp tu chân giới rộ lên một tin đồn về tư tình thâm sâu giữa ba người.Nhưng hơn hết, còn có một tin đồn khác. Đó là về em, kẻ được coi là thế thân cho Lumine.Nay đã ra sao? Aether im lặng. Em lẳng lặng rời khỏi đám đông huyên náo, em chọn cách ẩn mình vào một góc khuất, âm thầm mà chẳng một ai hay. Ánh mắt dịu dàng đó thật quá đỗi nhẹ nhàng. Cơ mà em thấy đau quá, cảm giác day dứt thoáng qua trong giây lát nhưng cũng quá mức kì lạ. Aether quỵ xuống, nước mắt tựa như thủy triều, dập dìu nơi khóe mắt rồi nhanh chóng rơi. Em nén xúc cảm ấy lại nhưng vô ích, nước mắt cứ trào ra không kiểm soát.Em thấy đau quá." Tại sao chứ ? Vì sao chứ, vì cái gì... Mà lại lừa ta " Em ép chặt lòng ngực mình. Nức nở:" Ta đã sai ở đâu? Hức... rốt cục ta sai cái gì mà lại trừng phạt ta như vậy. Ta cũng là con người mà, cũng có tim gan phèo phổi cũng biết yêu hận ghét cay... Nhưng tại sao chứ "Em gục xuống." Tại sao... Dù ta có cố gắng hết lần này đến lần khác, vẫn không... không có được tình yêu "Suy cho cùng, em cũng chỉ là một đứa nhóc đang chập chững tìm cách để trưởng thành. Em còn quá mức ngây dại để hiểu, để tỉnh táo. " Ông trời bất công! Là nhầm lẫn cái gì chứ, ta sai cái gì mà lại chèn ép ta như vậy "Nhưng hà cớ gì, nhất định phải là em? Không công bằng.Aether gục ngã, em ôm lấy bản thân. Năm đó là họ tìm đến. Biến em trở thành thế thân cho nàng ấy. Giờ nàng quay về rồi, sự tồn tại của em còn nghĩa lý gì chứ?Em không cam lòng.Kẻ lãnh đạm với vạn người cuối cùng cũng chịu rơi lệ, em òa khóc như một đứa trẻ. Em đau quá, trái tim em đau quá. Cuối cùng em cũng hiểu, vì sao những kẻ như bọn họ chịu để mắt tới một đồ đệ kém cỏi như em rồi.Là em năm đó dại khờ tin vào những hành động quá đỗi dịu dàng đó của họ. Là năm đó em ngu xuẩn cho rằng đó là tình yêu của đời mình. Hết lòng hết sức, vì họ chịu đủ xỉ nhục. Nghe người đời gọi mình là đồ giả, là hàng nhái, là thế thân. Nhưng em vẫn tin, họ yêu em thật lòng.Nhưng chính giờ phút này.Chính giây phút trông thấy cảnh tượng mặn nồng của họ.Aether mới chịu hiểu, giữa em và họ. Chỉ là quan hệ thế thân.Đêm đó em lết thân mình về phủ. Họ ở đây luôn sao? Aether rùng mình, cố gắng làm ra vẻ tự nhiên. Mờ nhạt thật, nhưng cũng hoàn hảo thật. Lúc nào cũng diễn ra cái vẻ hạnh phúc vô bờ đó, em mệt lắm." Em đi đâu mà bây giờ mới quay về thế "Neuvillette luôn vậy, rất êm dịu.Aether lững thững bước vào trong, cổ họng thấy có chút khàn khàn. " Đi dạo một chút, ta không để ý giờ giấc "" Ừm, vậy vào trong tắm rửa đi. Đừng để sương thấm vào người, sẽ ốm mất "Em không đáp, đi vào định tắm rửa thì gặp Wirothesley. Hắn chỉ ngồi thôi, hờ hững với tất cả. Em bước qua không nói gì thêm. Em thấy rất lạ, em không còn chút sức lực nào nữa. Trong mắt chỉ toàn cảm giác buồn chán, xen chút ghét bỏ dành cho họ. Hắn thấy em có thái độ kì lạ, liền đứng dậy giữ em lại.Aether tức thì đối diện với hắn." Em giận ta sao? " " Không có "" Vậy thái độ này là sao? "" Ta bình thường "Wirothesley cau mày, hắn nhìn em bằng con ngươi sâu hút ấy. Sâu đậm và cay độc. Em cười khổ. Quả nhiên, em không quan trọng như em nghĩ. " Được rồi, ta sai. Đừng giận dỗi nữa, không vui đâu "Hắn lại thế nữa rồi. Biết rõ mạnh bạo với em không được liền quay ra mềm mỏng, sau đó cưỡng ép lăn giường một cách bạo lực. Hắn gục đầu vào hõm cổ trắng ngần của em, da thịt em vốn mềm mại còn có mùi thơm đặc trưng của em nữa, hắn như lạc vào mộng cảnh cứ say mê hít hà. Cùng lúc hắn âm mưu tiến xa hơn, em đã đẩy hắn ra." Ta hôm nay đi ra ngoài rất lâu, bẩn lắm "" Không bẩn, người em rất thơm. Aether, làm đi... được không?Hắn nhỏ nhẹ nũng nịu. Em chán ghét tặc lưỡi, em ghét cay ghét đắng sự giả tạo ấy. Nhưng em biết, kẻ yếu đuối như em sao địch nổi kẻ cao thượng như hắn. Aether lấy nhu làm cương:" Wrio-... Hôm nay ta mệt quá, để khi khác nhé "Em không buồn gọi tên hắn. Thấy rất chướng miệng. Dường như hắn nhận ra sự kì quái của em, im lìm nhìn em rồi chợt buông tay. Aether nghĩ đã thoát, cũng dứt khoát rời đi. Nhưng bị hắn tóm lấy, em bị động tác bất ngờ làm cho ngã nhào vào lòng hắn. Wirothesley chẳng nói chẳng rằng, hôn lấy đôi môi của em. Nụ hôn này rất chuyên nghiệp nhưng lại quá đỗi gượng ép, Aether liền cắn phập vào môi hắn. Sự kháng cự đầu tiền mà em dành cho hắn, từ trước tới nay. Em gồng mình, gằng chiếc giọng ấm áp đó xuống một tông:" Thôi đi "Hắn đưa tay sờ lên đôi môi rướm máu của mình. Hắn không ngờ em dám cắn mình, hắn hơi cúi đầu nhìn ngón tay ướm màu máu. Hắn thấy khó chịu vô cùng, trong lòng không ngừng dáy lên phức cảm đánh mất. Hắn tự cho mình là kẻ thống trị, căn cốt của hắn là sự kiên nhẫn, nhưng với hắn mà nói càng kiên nhẫn càng điên cuồng. Hắn là kẻ mạnh với sự chiếm hữu cao đến ghê rợn.Nhất là khi, người của mình muốn phản kháng.Hắn thấy uy quyền bị đe dọa. Aether thấy mọi chuyên dần không ổn, khựng lại chưa đầy hai giây liền quay đầu bỏ chạy, thì bị hắn túm lấy tóc. Giật mạnh ra đằng sau, em theo lực quan tính mà gục xuống." Từ khi nào... "" Mà em có cái gan lớn thế hả, Aether "Hắn trừng mắt nhìn em.Aether rùng mình, bị người khác réo tên như vậy chẳng thỏa mái chút nào. " Bỏ ta ra và bình tĩnh dùm ta cái, đau mà "Hắn túm chặt lấy tóc em, giống như chủ nhân đang giáo huấn thú cưng. Rất bạo lực!" Tại ai? "Aether cau mày, muốn hắn bỏ ra, liền thuận theo hắn: " Là ta, được chưa? Thả tóc ta ra "Em thấy hắn không có động tĩnh, tưởng rằng hắn đã chấn tĩnh lại rồi. Bèn ngước mắt nhìn, không ngờ đụng ngay phải ánh mắt điên dại của hắn. Đồng thời nhìn thấy Neuvillette bước vào, hắn khựng lại khi thấy cảnh này. Nhưng hoàn toàn không lên tiếng can thiệp, hắn là đang nhắm mắt làm ngơ. Aether đưa mắt qua chỗ Neuvillette, ý chỉ xin hắn giúp đỡ.Nhưng đổi lại là vẻ mặt khinh khỉnh của hắn." Đừng nhìn ta như thế, ta không giúp em được đâu "" Sẽ hại em thảm lắm đó Aether "Wirothesley cau mày. Em thấy tình huống dần bất lợi, nhân cơ hội hắn mất chú ý. Liền bật dậy, hành vi đột ngột làm hắn đứng hình. Aether chộp lấy thời cơ, vụt một cái chạy vèo ra ngoài. Nhưng đời không như mộng, chỉ với hai thao tác tay, em bị Neuvillette giữ chặt lại. Môi hắn nhỏe lên cười, nụ cười tà mị:" Em vẫn bướng bỉnh thật đấy "Bộp một tiếng lớn - Em bị hắn đánh ngất.Vì em thể chất quá kém, chưa đầy nửa tích tắc đã lịm đi. Em chính thức rơi vào cơn mê.
⋄ Xiềng xích không ngọt, điều quan trọng cần được coi trọng.Cmt và vote, au viết miễn phí nên vất lắm... ಥ_ಥ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me