‹3P› • Xiềng xích (3)
Author: L⩆⩋ Anh.• Đứng trước đề nghị đột ngột này, Aether dường như chìm vào nỗi suy tư. Em im lặng nhưng môi luôn mấp máy, em muốn nói gì đó nhưng không đủ dứt khoát để nói ra. Em nhìn hắn, trong lòng dáy lên vô số câu hỏi phức tạp. Ánh mắt của hắn lúc này khiến em mông luân đến lạ.Nếu là 3 năm trước, Aether ngu xuẩn Aether khờ khạo Aether si tình đều có đủ. Hễ nghe hai chữ động phòng liền tự nguyện dâng hiến tất thảy nhưng bây giờ là 3 năm sau. Em chưa bao giờ hoài nghi về thứ tình cảm sai trái này đến thế. Người đời dị nghị, đồng môn khinh miệt thì có là gì chứ? Aether này đủ cứng cỏi để nhẫn nhịn.Nhưng cái cảm giác tự nghi ngờ bản thân này của em, thực sự khiến em... Nao lòng. Để rồi sự nghi hoặc ấy trở thành tự huyễn hoặc bản thân. Aether trùng bước, em thà nắm lấy sợi dây giả dối để chìm trong hạnh phúc ,còn hơn biết được sự thật mà mãi mãi đau khổ. Dẫu người ta có phán xét em là kẻ ích kỷ, em cũng chấp nhận. Với em, ích kỷ nhưng hạnh phúc, ích kỷ nhưng trong giây lát có được và còn được yêu - Em cũng chấp nhận.Sau tất cả, sự ích kỷ tột cùng đó, vẫn không đủ để em ngừng suy ngẫm.Rốt cục,Trong lòng hắn, có em không?Aether cũng không biết nữa.Chẳng biết vì sao, giây phút hắn đặt em lên giường. Hắn từ từ rũ bỏ tấm xiêm y vướng víu, hắn vươn tay tới bên em. Đôi môi hắn chạm lên bờ môi em, môi lưỡi khuấy đảo đầy nồng nàn. Cơ thể em nóng bừng lên, gương mặt cũng có những phiếm hồng rõ ràng. Em say mê xúc cảm hoan lạc, nơi đáy lòng nổi lên sự nóng bỏng vô cùng quyến rũ. Thân thể em ốm yếu nhưng vẫn có da thịt, nhìn chung là đầy đặn nên khi ôm sẽ thấy rất dễ chịu. Hắn đỡ lấy gáy của em, triền miên trong nụ hông cháy bỏng ấy.Hắn bòn rút và hấp thụ hết dưỡng khí trong em. Aether hôn rất tệ nên rất dễ bị đối tác của mình áp chế. Em thở gấp, muốn rời bỏ cuộc chơi nhưng bị hắn giữ lại. Em nóng bừng lên, bên dưới hạ thân cứ thấy cộm cộm, em bèn nhún chân khép chặt lại. Vô tình tạo nên cảnh sắc vô cùng quyến rũ, hắn vén tà áo luộm thuộm của em sang một bên.Cặp đùi vừa trắng lại vừa mịn, cộng thêm bộ dáng khép nép như thỏ con đang trốn tránh chủ trông vô cùng cuốn hút. Tay hắn luồn xuống, chính giây phút hắn muốn chuẩn bị cho cuộc hoan ái lại khiến em bùng lên suy nghĩ " phải phản kháng "Bất ngờ,Em đẩy mạnh hắn ra, động tác đột ngột khiến hắn loạng choạng một hồi mới định thần lại. Wirothesley khựng lại, hắn nhìn em bằng vẻ khó hiểu.Aether không biết phải giải thích thế nào.Luống cuống nhìn hắn, đôi mắt vạn phần bối rối. Em cứ lắp ba lắp bắp, miệng thì không ngừng xin lỗi. Nắm bắt được sự thay đổi này, Wirothesley không ép buộc gì em. Hắn tâm cơ có, cuồng bạo có nhưng đứng trước thỏ con của mình, hắn vẫn nên buông lỏng một chút. Wirothesley làm ra vẻ thấu hiểu, hắn vươn tay xoa đầu em rồi ôm em vào lòng, cố gắng làm cho bản thân trở nên dịu dàng nhất để vỗ về thỏ nhỏ khỏi sự rối bời." Ta xin lỗi "" Là ta đột ngột quá làm em sợ " - Wirothesley nhẹ nhàng đáp.Aether lâm vào kinh nghi bất định, cảm xúc rất hỗn tạp. Cái ôm tưởng chừng ấm áp này sao mà lạnh lẽo thế? Thanh giọng dìu dịu ấy đáng lẽ sẽ thật ngọt ngào, nhưng tại sao trong mắt em lại cay độc đến thế? Em vốn là người nhạy cảm và em đủ sự tinh tế để nhận ra nét giả dối mờ nhạt trong từng hành động của hắn, nhưng em chọn cách chối bỏ sự thật. " Lần sau ta sẽ không như thế nữa. Đừng sợ ta, nhìn em thế này, ta xót lắm " Xót ư? Aether tự đặt câu hỏi, chẳng ai biết em nghĩ gì.Họ cho rằng họ thừa sức thao túng em, nhưng họ không biết rằng, nếu em không cho phép nếu em không làm ngơ, thì làm sao họ có cơ hội?" Vâng "Câu đáp nhẹ hều cùng gương mặt lãnh đạm đó đều được Wirothesley thu trọn vào tầm nhìn. Hắn cau mày nhưng cơ mặt giãn ra rất nhanh, thoáng chốc đã quay về vẻ điềm nhiên mặc sự đời ban đầu. Hai người cùng một khung cảnh nhưng hai người mỗi người một tâm tư.Aether chợt lên tiếng." Wirothesley... Ta biết là gọi thẳng tên như thế này, sẽ rất vô lễ nhưng ta "Em ngập ngừng nhìn hắn, Wirothesley cũng kiên nhẫn nghe em nói. Aether đăm chiêu nhìn vào đáy mắt hắn. Đôi khi thông minh quá cũng không tốt, nhất là khi này. Nơi đáy mặt ấy, lạnh lẽo và chẳng có lấy chút ánh sáng. Cái hắn yêu không phải là em, mà là gương mặt có vài điểm tương đồng với sư tỷ và thân thể xinh đẹp đó. Vẫn là Aether ương ngạch, em chọn cách cắn chặt vào mối lương duyên oan nghiệt này." Em nói đi, ta nghe "" Ta muốn hỏi ngài một câu. Rốt cục thì ngài có... "Sau cùng, vẫn là Aether không đủ dũng khí. Em nuốt trọn ba chữ " yêu ta không " vào trong.Em cười trừ, nét mặt từ u uất bị nạo sạch, thay thế lên đó là vẻ hiển nhiên. Nụ cười trên môi em được tô vẽ lên một cách sơ sài, ba phần vui vẻ bảy phần giả dối. Cơ mà, hắn vốn không quan tâm. Em cười khờ khạo:" Ta quên mất rồi "Hắn bất lực xoa xoa đầu em. Miệng thì lải nhải:" Em lúc nào cũng thế, trí nhớ kém thật "Cùng lúc đó Wirothesley nhận được thông linh từ người khác. Dường như có chuyện gì đó vô cùng quan trọng, hắn tức thì mặc lại trang phục." Là người bên trung điện gọi qua à? "" Ừ, gần đây bên đó đang gặp sự cố. Cũng đành thôi, dù gì bọn ta cũng rất bận "Wirothesley hờ hững đáp. Aether quen rồi, em cũng hiểu chuyện không can dự gì thêm. Trông thấy hắn rời đi, cũng là lúc em lâm vào những tâm tư thầm kín của mình. Aether là tít người cứng đầu, nhất là tự mình cứng đầu với bản thân. Nhưng đôi khi em cũng sẽ cảm thấy trùng bước, thẳng thắn một chút là cảm giác muốn từ bỏ, tuy hời hợt nhưng lại là xiềng gông luôn đeo bám lấy em.Em rời khỏi phủ.Đã lâu rồi không đi dạo, em thấy rất thỏa mái.Trong lúc bản thân đang thư giãn thì thấy Paimon từ phía xa, em thấy cô đang tranh cãi với một nhóm nam nhân to con. Aether biết ngay là Paimon bị bọn họ bắt nạt, chạy tới can dự." Này "" Giữa thanh thiên bạch nhật, các người dám cả gan bắt nạt người khác thế hả! "Một tiếng nói dứt khoát vang lên. Aether nghiêm nghị tiến tới. Tuy không có tài năng vượt trội nhưng ít ra cũng là tiền bối, lũ người đó dù không thích cũng phải nể mặt em vài phần. Vừa chạm mặt em bọn họ vội vàng chuồn lẹ, sợ rằng làm em tức giận sẽ bẩm báo với sư phụ, dù gì sư phụ cũng rất quý em nhưng phần lớn là sợ em sẽ mách lẻo với họ. Thấy họ rời đi, Aether muốn quay ra hỏi chuyện Paimon. Thì thấy cô đã bê một xô nước lớn gấp mình hai lần, đi được một đoạn, không nói gì với em cả. Bước đi cũng rất loạng choạng, cô đi với vẻ rất chật vật. Tuyệt nhiên cô không nói lời nào, định đi ngang qua em như thế thôi. Aether im lặng, người muội muội mà em yêu quý nhất, sao lại trở nên xa lạ đến thế.Em nghiến răng, em không chịu nổi nữa rồi. Gọi lớn:" Paimon "Cô khựng lại, nhưng không hề quay lưng." Paimon, muội có gì giận ta sao? Ta đã làm gì sai ư "" Nếu ta sai, thì cho ta xin lỗi muội trước. Dù gì em cũng là sư muội của ta "Chưa đợi em kịp nói hết chuyện, Paimon đã cắt ngang. Cô quay đầu, ánh mắt chỉ chứa sự chán ghét và khinh miệt. Aether không hiểu nổi, sao cô lại nhìn em bằng ánh mắt ấy. Em kinh ngạc, đứng chết chân khi nghe cô nói:" Ai nói ta là sư muội của huynh vậy? Làm như thân thiết lắm ấy"" Muội nói gì vậy... ? "" Nói gì thì huynh cũng tự mình nghe rồi. Ta, không, phải, sư, muội, của, huynh "Từng chữ từng chữ được nhấn mạnh, như thể ép em nghe cho rõ. Aether đứng hình, khựng lại rồi nhanh chóng chạy tới nắm lấy bả vai của cô. Paimon đặt xô nước xuống, cô ban cho em một cái nhìn đầy sự ghét bỏ và ghẻ lạnh. Aether dù biết rõ sự thật nhưng khi đối diện trực tiếp, vẫn là không kiềm được lòng. " Ta không cho phép hạng người quyến rũ người khác để trèo cao như huynh chạm vào "
" Bẩn lắm "Paimon ghìm giọng. Sau đó đẩy Aether ra, nhanh chóng đưa bước rời đi. Aether đứng chết chân tại đó, từ khi nào mà người muội muội bé nhỏ mà em yêu thương lại trở nên như vậy. Em không biết bản thân sai ở đâu, em muốn chạy tới nói lý lẽ với cô. Nhưng lại sợ bắt gặp ánh mắt của cô, em không đủ can đảm để đối diện với người xưa. Người muội muội năm nào lẽo đẽo theo sư huynh lên núi hái thảo dược, nay đã lớn khôn, nhưng chỉ toàn ghét bỏ với vị sư huynh ấy. Chính giây phút này, em chợt bừng tỉnh. Tình yêu, tình bạn, tình huynh đệ... Em mất tất rồi. Em không hiểu, không biết và cũng không kiềm được lòng mà rơi lệ. Sao em lại khóc chứ? Nhưng em cũng thật cố chấp.Em không cam tâm, không tin rằng họ không yêu em. Em mặc kệ những tin đồn, vì cho rằng chỉ cần bản thân không như vậy thì chẳng ai có thể khiến cuộc đời em vỡ vụn. Nhưng giờ phút ấy, cuộc đời em chợt xuất hiện vết nứt. Vết nứt đầu tiên, là từ người muội muội mà em yêu thương nhất.Trùng hợp thế nào,Aether lại nhận được thông linh từ Neuvillette, thanh giọng êm dịu nhưng khi ập vào vành tai của em lại đầy mạnh mẽ. Hắn yêu cầu em tới phủ của mình, hẳn là có chuyện quan trọng.
Em vội vàng phủi sạch nét u sầu, đeo lên cho mình một lớp mặt nạ. Em tin họ yêu em thật lòng, ít ra là lúc này. Cố tỏ ra là mình ổn, rồi dịch chuyển tới chỗ hắn, lúc này Neuvillette đang chế tạo cái gì đó. Bình thường thì hắn sẽ cùng em tu luyện linh căn cơ, chỉ là lâu lâu đổi gió qua cái khác. " Ngài đang chế tạo gì thế " Em bất ngờ xuất hiện ngay đó, làm hắn giật mình mà trượt tay. Món công cụ phức tạp cũng theo đó rơi uỳnh xuống, hắn ngay tức thì lộ ra vẻ kinh hãi. Và chỉ sau một tiếng rơi đó, toàn bộ không gian xunh quanh ngập trong khói đen. Làn khói dày đặc cứ len lỏi trong khoang mũi, Aether cũng không ngờ tới tình huống này, bị làm cho sặc lên sặc xuống. Hắn cũng không khấm khá hơn là bao, hắn lê lết xuống đất, bò hai ba bước rồi ho khụ khụ như bô lão sắp quy tiên. Nhìn chung thì bộ dạng đôi bên rất thê thảm. Mãi sau bầu khói đó mới tan đi, để lộ ra hai nhân ảnh vô cùng thảm hại. Aether mặc đồng phục của tông môn có màu trắng muốt, nay lại vừa đen đúa vừa bẩn thỉu. Mặt mũi em thường ngày sạch sẽ trắng trẻo bao nhiêu, giờ lại dơ bẩn xì lì bấy nhiêu. Neuvillette còn tệ hơn, hắn vốn quỵ dưới đất nên trông rất bần hèn. Giá y cũng lem luốc, do ở gần với vụ nổ hơn nên đầu tóc của hắn rối bù. Khí chất bá đạo ngày thường của hắn cũng theo đó mà bay biến.Sau nửa giây hồi thần, Neuvillette từ trạng thái ăn mày lại khoác lên vẻ lãnh đạm của bậc tiên quân đó. Lật mặt còn nhanh hơn lật trang sách, tất thảy bị rũ sạch. Dẫu cho quần áo dơ dáy, thần thái với hắn vẫn quan trọng hơn." Lần sau đừng bồng bột như thế nữa "" Ha ha... Ta biết rồi, sẽ không thế nữa "Để nhanh chóng trở lại dáng vẻ ban đầu, hắn cùng em tới phòng tắm. Nơi này em vốn quen thuộc, hắn đôi khi sẽ cùng em làm màn dạo đầu ở đây. Aether biết Neuvillette rất ghét mấy chỗ có nước khi làm tình, lúc đầu hắn nghĩ nó sẽ thật tuyệt vì có thể làm chất bôi trơn, nhưng hắn đã lầm to. Nước đã dội sạch đi sự trơn trượt mà hắn cần để ra vào bên trong em, khiến lần chịch đó chẳng khác gì địa ngục với em. Em nhớ rõ mồn một về việc lỗ hậu bị rách khi hắn cố cho vào, máu đã thấm đẫm dương vật của hắn cùng cửa hậu. Khiến cho mỗi cú thúc, cú ra vào trong em trở thành màn tra tấn kinh khủng nhất. Em cố gắng van nài hắn tha cho mình, trong khi hắn đang mải mê chìm trong dục vọng. Sau lần đó em sợ luôn, thế là Neuvillette buộc phải cấm dục trong nửa tháng. Wirothesley ngồi không cũng dính đạn, thành ra hắn mất thiện cảm từ cả hai người kia.Về sau hắn hận nhà tắm kinh khủng, thề sẽ không làm tình trong đó nữa. Nhưng dạo đầu thì khá tuyệt.Lúc này Aether đang nằm gọn trong lòng hắn. Neuvillette đang liếm mút đầu vú hồng hào của em, vú em có vẻ ngoài nhỏ nhắn hệt như hạt ngọc. Hắn không chỉ bú mỗi vú mà còn cắn mút khắp thân thể em, để lại vô số vết dúi vết hickey cháy bỏng. Nơi quai xanh còn có một vết cắn to tướng, thậm chí là đang rỉ máu.Khoang miệng của hắn nóng ẩm, khi chạm vào đầu vú liền khiến em có cảm giác hưng phấn. Aether run rẩy, mặc cho hắn cuồng bạo trên từng mảnh da thịt của mình. " Ưm ư... Đừng mà... Ah á ừm... Nhả ra đi màa "" Lạ... ưm ức... Ta thấy lạ lắm... Thôi mà... Ahh ứ ừm "Bỗng chốc trong đầu em xuất hiện bóng dáng Paimon.Khung cảnh khi nãy bất ngờ hiện hữu trong tâm trí em, Aether im bặt. Neuvillette không để ý tới điểm này, mải mê triền miên với thân thể này. Hắn không định làm tình nhưng rất thích mơn trớn thân thể em, hắn vươn lên muốn hôn em thì bị chặn lại. Aether đưa đôi mắt phức tạp nhìn hắn, hỏi." Ngài... "" Ta nghe "" Có yêu ta không? "Neuvillette bất ngờ trước câu hỏi này. Người mà hắn yêu, có phải em không? Hắn im lặng một hồi lâu, hắn yêu sư tỷ chứ không phải em. Hắn nói thật giả tạo:" Có, ta yêu em "Đừng dối trá như thế, làm ơn đi.Em rơi vào biển lòng, sau cùng vẫn chọn cách giả ngốc tin vào lời điêu ngoa ấy:" Ta cũng yêu ngài "
⋄ Cmt và vote để ủng hộ tác giả, còn tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me