Sirius Black Lua Doi
Sirius chặn Dasha lại ở một hành lang khi cô bé đang trên đường đi tới lớp học Tiên Tri của giáo sư Trelawney. Cô bé đi hướng nào, Sirius chặn lại hướng đó. Và cho đến khi gương mặt cô bé cau lại vì khó chịu, chú mới cất giọng. Và chính Dasha cũng chưa bao giờ thấy thái độ Sirius nghiêm túc như lần này."Chú cần nói chuyện với con"Đúng ra Dasha định sẽ nói Không, nhưng cô bé kịp nuốt lời cộc lốc ấy vào bụng."Con sắp muộn học rồi""Chỉ năm phút thôi. Sẽ không muộn giờ học của con"Dasha nhìn đồng hồ đeo tay: còn hai mươi phút nữa mới bắt đầu tiết học. Dù sao cô bé cũng đã dặn Neville giữ chỗ ngồi cho mình. Tuy ông già trước mặt khiến cô bé rất phiền phức, nhưng không thể nào cứ dùng thái độ láo nháo mà đuổi đi. Dasha thở hắt ra một hơi."Chú nói đi""Con ghét chú lắm phải không?"Đáng ra chú muốn hỏi Tại sao con lại ghét chú?. Nhưng chính chú cũng không muốn chắc chắn cảm xúc của Dasha dành cho chú qua mấy lời nói của Neville. Chú muốn chính miệng cô bé nói ra, dù bản thân cũng cảm nhận được rằng Neville chả việc gì phải nói dối cả.Đứa trẻ trước mặt chú vẫn cái thái độ nhạt thếch đó. Thật ra Dasha cũng bất ngờ khi bị hỏi câu ấy, nhưng có lẽ cô bé đã đủ chán ghét ông già này đến độ không còn muốn tỏ thêm bất kỳ biểu cảm nào để phải hoạt động cơ mặt nữa."Đúng"Cô bé trả lời cộc lốc. Lời đáp thẳng thừng ấy như bóp nghẹt trái tim già nua mong cầu yêu thương của ông chú. Hôm qua khi nghe Neville nói như vậy đã đủ khiến chú tuyệt vọng lắm rồi. Vậy mà chú vẫn muốn thử thách sức chịu đựng của bản thân bằng cách hỏi thẳng Dasha thêm một lần nữa.
Câu trả lời không khác gì, nhưng chính Dasha thốt ra, lại đau gấp vạn. "...Tại sao?"Dasha vẫn nhàn nhạt quan sát Sirius. Mới sáng sớm ra đã đụng phải ông chú hỏi mấy câu y như biến thái, khiến cô bé cảm thấy hôm nay có vẻ sẽ là một ngày kinh khủng nhất trong tuần. Bộ dạng đó của ông chú như thể cô bé mới chính là phản diện trong câu chuyện này vậy."Không phải chính chú cũng từng nói với Neville rằng cậu ấy đừng nên chơi với con hay sao? Con cũng muốn hỏi chú tại sao chú lại nói với cậu ấy điều đó?"Bị cô nhóc vặn lại, Sirius chột dạ.Vậy là Neville đã kể chuyện ngày hôm đó ở làng Hogsmeade cho cô bé, và càng khiến thiện cảm của cô bé đối với chú cắm đầu lao thẳng xuống địa ngục."Dasha, ý chú không phải thế..."Nhưng Dasha cũng chẳng muốn dừng lại lắng nghe ông chú thực sự nghĩ gì."Con không bao giờ đối xử tệ với Neville, và cậu ấy cũng vậy. Con không biết chú đã nhìn thấy điều không tốt gì ở con để rồi khuyên Neville như thế. Con sẽ không tôn trọng ai nếu người đó không tôn trọng và đặt điều không hay về con. Chú là người lớn. Chú cần phải có bằng chứng khi khuyên con trẻ một điều gì đó. Neville rất hồn nhiên, cậu ấy sẽ rất dễ bị dao động nếu nghe ý kiến từ người khác, kể cả những điều đó đều vô căn cứ."Đó là câu dài nhất mà Dasha nói với Sirius từ trước tới giờ. Nhưng nội dung lại không hề dễ chịu chút nào.Sirius gần như chết lặng tại chỗ. Chú biết cô nhóc này vốn bướng bỉnh, nhưng lúc này lại chẳng thốt ra được lời nào để đáp lại. Bởi ở bất kỳ độ tuổi nào, việc bị người khác đặt điều gán ghép cho những thứ vô lý cũng đủ khiến tâm trạng chùng xuống và làm nảy sinh cảm giác mất thiện cảm với đối phương. Sirius biết điều ấy khi chú luôn bị mọi người cho rằng bản thân đến giờ vẫn chưa cưới vợ là vì vẫn còn muốn trác táng ăn chơi gái gú. Chính chú cũng hiểu cái cảm giác bị đánh giá sai lệch nó khó chịu cỡ nào. Vậy mà chỉ trong một khắc ghen tuông vô lý, chú lại dùng chính hành động ấy để áp đặt một đứa trẻ.
"...Chú xin lỗi"Đó là tất cả những gì Sirius có thể nói lúc ấy."Nhưng...chỉ vì thế mà con ghét chú đến nhường ấy?"Sirius vẫn luôn cảm nhận được rằng Dasha vốn đã không ưa chú từ rất lâu trước đó nữa. Chuyện chú nói với Neville chẳng qua chỉ là lò xo quẳng sự chán ghét của cô bé lên một nấc thang cao hơn mà thôi."Con ghét chú vì chú là một kẻ bắt nạt"
Câu trả lời không khác gì, nhưng chính Dasha thốt ra, lại đau gấp vạn. "...Tại sao?"Dasha vẫn nhàn nhạt quan sát Sirius. Mới sáng sớm ra đã đụng phải ông chú hỏi mấy câu y như biến thái, khiến cô bé cảm thấy hôm nay có vẻ sẽ là một ngày kinh khủng nhất trong tuần. Bộ dạng đó của ông chú như thể cô bé mới chính là phản diện trong câu chuyện này vậy."Không phải chính chú cũng từng nói với Neville rằng cậu ấy đừng nên chơi với con hay sao? Con cũng muốn hỏi chú tại sao chú lại nói với cậu ấy điều đó?"Bị cô nhóc vặn lại, Sirius chột dạ.Vậy là Neville đã kể chuyện ngày hôm đó ở làng Hogsmeade cho cô bé, và càng khiến thiện cảm của cô bé đối với chú cắm đầu lao thẳng xuống địa ngục."Dasha, ý chú không phải thế..."Nhưng Dasha cũng chẳng muốn dừng lại lắng nghe ông chú thực sự nghĩ gì."Con không bao giờ đối xử tệ với Neville, và cậu ấy cũng vậy. Con không biết chú đã nhìn thấy điều không tốt gì ở con để rồi khuyên Neville như thế. Con sẽ không tôn trọng ai nếu người đó không tôn trọng và đặt điều không hay về con. Chú là người lớn. Chú cần phải có bằng chứng khi khuyên con trẻ một điều gì đó. Neville rất hồn nhiên, cậu ấy sẽ rất dễ bị dao động nếu nghe ý kiến từ người khác, kể cả những điều đó đều vô căn cứ."Đó là câu dài nhất mà Dasha nói với Sirius từ trước tới giờ. Nhưng nội dung lại không hề dễ chịu chút nào.Sirius gần như chết lặng tại chỗ. Chú biết cô nhóc này vốn bướng bỉnh, nhưng lúc này lại chẳng thốt ra được lời nào để đáp lại. Bởi ở bất kỳ độ tuổi nào, việc bị người khác đặt điều gán ghép cho những thứ vô lý cũng đủ khiến tâm trạng chùng xuống và làm nảy sinh cảm giác mất thiện cảm với đối phương. Sirius biết điều ấy khi chú luôn bị mọi người cho rằng bản thân đến giờ vẫn chưa cưới vợ là vì vẫn còn muốn trác táng ăn chơi gái gú. Chính chú cũng hiểu cái cảm giác bị đánh giá sai lệch nó khó chịu cỡ nào. Vậy mà chỉ trong một khắc ghen tuông vô lý, chú lại dùng chính hành động ấy để áp đặt một đứa trẻ.
"...Chú xin lỗi"Đó là tất cả những gì Sirius có thể nói lúc ấy."Nhưng...chỉ vì thế mà con ghét chú đến nhường ấy?"Sirius vẫn luôn cảm nhận được rằng Dasha vốn đã không ưa chú từ rất lâu trước đó nữa. Chuyện chú nói với Neville chẳng qua chỉ là lò xo quẳng sự chán ghét của cô bé lên một nấc thang cao hơn mà thôi."Con ghét chú vì chú là một kẻ bắt nạt"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me