TruyenFull.Me

[SmartBoom] Chúng ta cùng yêu, nhưng không phải cùng nhau.

Chương 12: mặc kệ đời, tôi dắt anh đi học

annie_804

Sáng hôm đó, Boom bước ra khỏi ký túc xá với vẻ mặt thản nhiên như chưa từng có gì xảy ra. Nhưng lần này khác—bên cạnh anh là Smart, tay đút túi quần, áo sơ mi xắn tay lười biếng, nhưng ánh mắt lại sáng rực như thể sẵn sàng "giết người vì yêu". Đằng sau hai người, một hàng dài các đàn em lặng lẽ đi theo, mắt liếc ngang dọc như sẵn sàng múc bất cứ ai dám mở miệng nói xấu một tiếng.

Boom liếc Smart, khẽ lẩm bẩm, "Cậu lôi cả đám này theo làm gì?"

Smart nhún vai, quay sang cười hờ hững: "Ai bảo có người dám nói xấu anh bé của em. Em chỉ muốn xem đứa nào gan thôi, không đánh đâu, chỉ múc nhẹ."

Boom ngó lơ đi, mặt hơi đỏ, nhưng tay vẫn khẽ nắm góc áo Smart như để tìm chút an tâm giữa đám đông nhìn chằm chằm. Bên tai là đủ lời thì thầm xì xào, nhưng lần này, anh chẳng buồn để tâm nữa. Mặc kệ ánh mắt người đời, chỉ cần người bên cạnh vẫn cười rạng rỡ gọi anh là "anh bé", vậy là đủ.
Buổi sáng, như mọi ngày, Boom thức dậy sớm, chuẩn bị mọi thứ để đến trường. Anh đi qua phòng ngủ của mình, nhanh chóng mặc áo đồng phục rồi chuẩn bị chiếc cặp sách quen thuộc. Cảm giác mọi thứ vẫn cứ thế trôi qua, lặp đi lặp lại như bao ngày trước, nhưng hôm nay lại có một cảm giác kỳ lạ. Anh cảm thấy như có gì đó chưa ổn, một phần trong anh cứ dâng lên sự bồn chồn khó tả.

Smart vẫn là người đầu tiên nhắn tin cho anh. "Dậy chưa? Đang ở ngoài cổng trường chờ cậu." Câu nhắn đơn giản, không quá sôi nổi, nhưng vẫn có sức hút khó cưỡng. Dù gì, đi cùng Smart mỗi ngày cũng đã trở thành thói quen không thể thiếu.

Boom nhìn vào chiếc điện thoại của mình rồi lắc đầu, thầm tự nhủ: "Đúng là cái thằng này..." Anh không thể hiểu nổi mình lại có thể bị ảnh hưởng bởi một thằng bạn như vậy.

Khi bước ra khỏi ký túc xá, Boom thấy Smart đứng đợi ngay trước cổng trường, dựa lưng vào chiếc xe đạp điện quen thuộc của mình. Ánh sáng ban mai chiếu lên mái tóc vàng sáng của Smart, khiến cậu trông càng thêm nổi bật giữa đám đông học sinh. Vẫn cái kiểu lạnh lùng nhưng lại thu hút ấy, Smart đang đợi Boom như thể anh là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cậu.

"Chào anh bé!" Smart vẫy tay khi thấy Boom bước ra. Giọng nói không hề có chút căng thẳng hay lo lắng, như thể họ là những người bạn đồng hành từ lâu lắm rồi.

Boom chỉ mím môi, cố gắng không để lộ sự khó chịu. Anh đi nhanh tới, không trả lời. Tuy nhiên, trong lòng anh lại có một cảm giác khác lạ. Khi đi cạnh Smart như vậy, anh cảm thấy mọi thứ xung quanh như mờ đi. Không còn những ánh mắt đánh giá, không còn những lời xì xào. Chỉ có anh và Smart.

Sau khi đến trường, hai người cùng nhau vào lớp. Mặc dù Boom cố gắng tập trung vào bài học, nhưng ánh mắt của Smart vẫn cứ khiến anh không thể không chú ý. Smart ngồi gần anh, thỉnh thoảng lại khẽ cười hay vỗ vai anh mỗi khi có ai đó nói gì buồn cười.

Những ngày qua, cứ như thế trôi qua bình lặng. Không có ai nói ra, nhưng sự thân thiết ấy giữa Boom và Smart vẫn lấp đầy khoảng trống mà trước đây anh chưa bao giờ nghĩ mình cần.

Kỳ thi cuối kỳ đã đến gần, nhưng sự bận rộn với bài vở không thể che giấu được cảm giác thiếu vắng trong lòng Boom. Anh luôn tìm lý do để tránh gặp Smart, nhưng dù có cố gắng đến đâu, mỗi lần nhìn thấy cậu, trái tim anh lại đập mạnh mẽ hơn một nhịp, như thể có một sự kết nối mà không thể tách rời. Tất cả những gì anh cảm nhận được khi gần Smart là một sự ấm áp, một cảm giác an toàn mà anh chưa bao giờ tìm thấy ở bất kỳ ai.

Vào một buổi chiều khi trời đã tối, Boom đang ngồi trong phòng kí túc xá, cố gắng ôn bài cho kỳ thi. Nhưng ánh đèn mờ mờ cùng với không gian tĩnh lặng chỉ càng khiến anh cảm thấy lạc lõng hơn. Những trang sách dường như không thể làm dịu đi sự thiếu vắng của Smart. Anh lặng lẽ nhìn vào màn hình điện thoại, rồi lại tắt nó đi khi nghĩ đến việc phải trả lời tin nhắn của Smart.

Tại sao lại phải tránh? Tại sao lại phải giữ khoảng cách? Cảm giác ấy khiến anh càng thêm mệt mỏi, càng thêm hoang mang.

Lúc này, Boom nhận ra rằng mình không thể tiếp tục trốn tránh. Anh quyết định sẽ đi gặp Smart. Không phải vì kỳ thi, không phải vì bất cứ lý do nào khác, mà chỉ vì anh không thể đẩy cậu ra khỏi suy nghĩ của mình. Cảm giác đó, dù không rõ ràng, nhưng đủ mạnh mẽ để anh nhận ra rằng có thể anh đã yêu cậu, mà không hề nhận ra từ lúc nào.

Khi anh đến quán cà phê quen thuộc – nơi hai người vẫn hay gặp nhau, anh thấy Smart đang ngồi ở một góc khuất, tay chống cằm, ánh mắt nhìn xa xăm. Cảnh tượng này làm anh cảm thấy có gì đó rất đặc biệt, rất khác biệt so với những lần gặp trước.

"Ê." Boom bước lại gần, khẽ lên tiếng.

Smart ngẩng đầu lên, đôi mắt có chút ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười. "Anh đến rồi à."

Boom im lặng ngồi xuống đối diện. Mặc dù muốn nói rất nhiều điều, nhưng anh lại không biết bắt đầu từ đâu. Khoảng lặng kéo dài giữa hai người, nhưng không có sự ngượng ngùng hay xa cách. Tất cả chỉ là sự yên tĩnh dễ chịu, như thể không cần phải nói ra những gì trong lòng, nhưng vẫn hiểu nhau.

Cuối cùng, sau một lúc im lặng, Smart lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định: "Anh bé, em biết là anh không nói ra, nhưng em hiểu rồi. Anh đang cố trốn tránh điều gì đó."

Boom nhìn cậu, mắt hơi mở to một chút vì ngạc nhiên, nhưng rồi lại khẽ cúi đầu xuống, không thể đối diện trực tiếp với ánh mắt của Smart.

"Em...em không biết phải làm sao nữa." Smart nghẹn ngào nói, giọng anh run rẩy vì cảm giác bất lực. "Em chỉ...em không biết liệu mình có đủ can đảm để đối diện với cảm giác này không."

Smart lặng lẽ đứng lên, đi vòng qua bàn, rồi ngồi xuống cạnh Boom. Cậu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, một cử chỉ đầy sự ấm áp. Đôi mắt của Smart ánh lên sự kiên nhẫn, như thể đã biết trước tất cả những gì Boom đang trải qua.

"Anh không phải một mình. Em sẽ luôn ở đây, không cần phải sợ." Smart nhẹ nhàng nói, giọng cậu vang lên một cách dịu dàng nhưng chắc chắn, khiến Boom cảm thấy một sự an ủi sâu sắc.

Boom nhìn vào đôi mắt của Smart, và lần đầu tiên anh cảm nhận được sự bình yên, như thể mọi thứ xung quanh không còn quan trọng nữa. Anh không cần phải nói gì nữa, không cần phải trốn tránh. Điều quan trọng là giờ đây, anh biết rằng, dù có gì xảy ra, họ vẫn sẽ ở bên nhau.

Ngày hôm đó, Boom không còn cảm thấy cô đơn. Và khi họ rời quán cà phê, anh không còn phải suy nghĩ nhiều về tương lai. Những gì sẽ đến, sẽ đến thôi. Không cần phải lo lắng quá nhiều, chỉ cần sống trong khoảnh khắc hiện tại, nơi anh và Smart bên nhau như một cặp đôi không lời hứa, không danh phận, nhưng lại đầy tình cảm.

Khi bước ra khỏi quán, Smart kéo tay Boom, và lần này, Boom không phản kháng. Họ đi bên nhau, không nói gì, nhưng trong lòng mỗi người đều cảm nhận được một sự đồng điệu, một sự gắn kết khó tả. Có lẽ, đôi khi, tình yêu không cần phải nói ra, chỉ cần một cái nắm tay, một ánh nhìn, và những khoảnh khắc cùng nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me