Streamer Yêu Mị Số Một Đế Quốc
Chương 2
"Ngươi chính là cái đệ đệ" (Giải thích hộ mình với /_ \ )Du Tịch lặng người. Một thiếu niên từng khiến người gặp người mê như cậu, giờ lại rơi vào cảnh phải gánh chịu cái gọi là "ác ý đến từ vũ trụ". Dù là đại lão cỡ nào đi nữa, khi bị ném vào một phụ bản lạ hoắc thì ít nhất cũng nên được trang bị kha khá để đánh quái chứ?! Nào có chuyện cho mặc đồ rách te tua mà đẩy thẳng ra chiến trường?!
Cậu gọi hệ thống trong lòng mấy lần, gọi "666" y như gọi mẹ, gọi đến phát ngốc mà cũng chẳng có chút hồi âm nào. Cuối cùng Du Tịch đành chấp nhận hiện thực — được rồi, cái hệ thống này đang giả chết.Cậu vừa thở dài, thì cửa phòng lại vang lên tiếng "tích" mở khoá. Một giọng nói quen tai cất lên:"Ơ, người đâu rồi?"Là cô y tá ban nãy quay lại.Du Tịch lập tức điều chỉnh lại vẻ mặt, ngoan ngoãn bước ra:
"À, tôi đây. Xin lỗi, tôi vừa vào nhà vệ sinh một chút."Cô y tá nhíu mày trách:
"Không phải tôi đã bảo là cậu đừng đi lung tung à? Mau nằm xuống đi, thuốc còn chưa truyền xong đâu."Du Tịch nhìn thấy cô đang cầm theo một chiếc hộp nhỏ, vội vã nghe lời quay lại giường, phối hợp hết sức.Sau khi uống thuốc, Du Tịch cảm thấy cơn buồn nôn cuộn lên tận cổ họng, suýt chút nữa thì nôn ra.Cô y tá cũng không ngờ cậu tỉnh lại xong lại nghe lời như vậy, nhìn bộ dạng yếu ớt của cậu, lòng có chút không đành. Cô vỗ nhẹ lưng cậu hai cái, dịu giọng an ủi:"Khó chịu đúng không? Cũng không còn cách nào, ai bảo cậu lại luẩn quẩn trong lòng rồi dùng thuốc ngủ quá liều chứ. May mà liều lượng không cao lắm. Nhưng vì dạ dày vừa được rửa xong, uống thuốc vào sẽ như thế, Cậu... cậu lần sau đừng xúc động như thế nữa. Dù gì cậu cũng là một Omega, lại còn đi phẫu thuật cái loại đó, cơ thể đang suy yếu, sao chịu nổi lăn lộn nữa chứ?"Du Tịch: "..."Sao tự nhiên nghe ngữ điệu cô ấy nói mà tôi có cảm giác... y như mình vừa đi phá thai vậy?Tuy "tiểu đệ" của mình có nhỏ đi một chút, nhưng mình vẫn là con trai nha trời!!!"...Ω? Là... tốc độ góc hả?" Du Tịch mơ màng hỏi.Cô y tá: "..."Khi bị cô y tá nhìn với ánh mắt như thể đang đối diện một đứa thiểu năng trí tuệ, Du Tịch lập tức thức thời — không hỏi nữa, càng hỏi càng . Lỡ để người ta biết dưới lớp da này là linh hồn của một người đến từ cổ đại, chắc cô ta sẽ gọi bác sĩ tới mổ não cậu liền cho coi.Đúng lúc đó, từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân đến gần. Hai người đàn ông bước vào. Trong đó, một người nhìn thấy cảnh y tá đang vỗ lưng cho Du Tịch liền bật ra một câu nửa thật nửa mỉa:
"Đúng là, anh đi đến đâu cũng khiến người ta phải thương."Du Tịch: "..." Nếu không phải mới nãy hệ thống thông báo giá trị fan của mình đang âm vô cực, thì suýt nữa cậu đã tin lời linh tinh đó rồi đấy.Cô y tá mặt đỏ lựng, cuống quýt đứng dậy, lúng túng ôm hộp thuốc rồi vội vã rút lui khỏi phòng.Người vừa lên tiếng là một thiếu niên có dáng người gầy gò. Khác với Du Tịch mang theo khí chất yêu diễm trời sinh, cậu ta lại có mái tóc đen thẳng tự nhiên, vẻ ngoài trông vô hại.Mặt mũi cũng đặc biệt: đôi mắt tròn tròn hơi cụp xuống nơi đuôi mắt, phảng phất một sự vô tội giả tạo. Hai má lại còn phúng phính, khiến cả gương mặt càng thêm phần ngây thơ, trông như kiểu "bé ngoan" vô hại của vũ trụ.Nếu Du Tịch là kiểu hồ ly tinh yêu diễm đê tiện, thì người này chính là đóa bạch liên thuần khiết mọc dưới nước. Cảm giác sạch sẽ, trong lành, một luồng "bạch liên khí" xộc thẳng vào mặt khiến Du Tịch muốn... sặc.Nhưng lời cậu ta vừa nói chẳng mang chút thiện ý nào, lại còn gọi mình là "ca ca"?!Du Tịch lập tức thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh như sương, đôi mày cong khẽ nhướng lên đầy cao ngạo:
"Cậu là ai?"Thiếu niên hơi ngẩn ra, còn chưa kịp mở miệng thì người đi cùng đã sa sầm mặt mày, lạnh giọng mắng:
"Du Tịch! Sao cậu có thể nói chuyện kiểu đó với Du Lương? Nó là em trai cậu, còn đến đây vì lo cho cậu, muốn đón cậu xuất viện!"Cá lương? Du Tịch suýt phì cười. Cái tên gì kỳ vậy? Nhưng hình như thật sự có quan hệ máu mủ, vì nguyên chủ hình như cũng họ Du, thôi thì tạm tin vậy. Du Tịch thở dài, hờ hững đáp:
"Tôi có chửi nó đâu, chỉ hỏi tên thôi. Gấp gáp cái gì?"Người đàn ông kia rõ ràng không quen nghe cậu phản bác, nhất thời nghẹn lời.Du Lương – cái bạn "bạch liên hoa phiên bản sống" – rơm rớm nước mắt, ngước đôi mắt ngây thơ lên nhìn cậu:
"Ca ca, em không trách anh đâu. Em tin là anh không cố ý. Tử Khải, anh đừng giận ca ca, chắc là vì anh ấy còn đau lòng..."Du Tịch: "..." Ủa? Gì vậy má? Nói khóc là khóc liền? Mà cậu có chắc mình là đàn ông không? Cứ như đang diễn một màn ngược tâm trong phim ngôn tình vậy?!Du Lương lau nước mắt, tiến lại gần nắm lấy tay Du Tịch, giọng khẩn thiết:
"Ca ca, em và Tử Khải thật lòng yêu nhau. Xin anh đừng vì chuyện này mà ghét em được không? Em đã nói với anh ấy rồi, nếu hai người từng có hôn ước thì anh ấy nhất định phải đối xử tốt với anh. Nhưng tình cảm mà... làm sao ép buộc được? Người ta còn nói: 'Dưa hái sớm thì không ngọt' mà. Xin anh hãy tác thành cho bọn em..."Phương Tử Khải – người đàn ông đứng cạnh, vừa thấy Du Lương tỏ ra mềm yếu như thế, lập tức nổi điên vì xót:
"Nói với hắn làm gì? Hắn chẳng hiểu nổi đâu mà cảm thông! Tôi đã nói rất rõ, tôi không thích cậu. Với lại, cậu còn đi cắt tuyến thể, giờ không thể sinh con. Với điều kiện gia đình tôi, cậu nghĩ tôi sẽ chấp nhận một Omega như vậy sao?"Du Tịch: "......???" Hả? Đợi đã. Tin này sốc quá.Nguyên chủ có vị hôn phu?
Bị em trai cướp người yêu?
Còn bị cắm sừng rồi trở thành người thứ ba bị đá?
Và... từng có khả năng sinh con?! Cái gì?
Cậu đứng đó, đầu óc như vừa bị quăng vào cơn bão dữ, gió thổi tứ tung. Trong khi đó, Phương Tử Khải lại cho rằng Du Tịch đang "giả bộ đáng thương", liền kéo tay Du Lương:
"Đi thôi! Nhìn cậu ta như vậy chắc gì đã muốn xuất viện? Đừng để cậu ta lại làm khổ em nữa!"Du Tịch: "..."Cái đám người này đang bị gì vậy? Nói kiểu gì thì nguyên chủ cũng là nạn nhân, đúng không?
Đệ đệ khóc là được tha thứ, còn người thật sự tuyệt vọng tới mức tìm đến cái chết thì lại chẳng ai quan tâm?Cậu gượng cười, mỉm môi châm chọc:
"Thôi khỏi tiễn, chị dâu à."Du Lương giật mình, ánh mắt đầy vẻ tủi thân:
"Không được, Tử Khải... Anh ấy là anh em ruột của em mà..."
Mồm thì nói vậy, tay thì đã lặng lẽ buông Du Tịch ra từ lúc nào.Du Tịch suýt lật mắt trắng dã, nhưng vẫn cố mỉm cười dịu dàng như hồ ly giả ngây:
"Ừ, cậu chính là em trai tôi đấy."Câu này vừa nói ra, sắc mặt Du Lương thoáng cứng đờ. Tuy nghe không có gì lạ, nhưng chẳng hiểu sao lại thấy khó nuốt.Phương Tử Khải cũng chẳng muốn nán lại, lập tức kéo Du Lương rời khỏi phòng bệnh.Du Tịch xử lý xong thủ tục xuất viện, ôm một bụng suy nghĩ mà bước ra khỏi trung tâm y tế. Trong tay trái cậu đeo một chiếc vòng ánh sáng màu lam nhạt, giống như thẻ căn cước ở thời đại tương lai này — một thứ mà công dân nào cũng có. Đây là điều cậu tự suy luận được sau khi quan sát người khác.Lúc trả tiền, mua thuốc, hay xuất trình giấy tờ, tất cả đều chỉ cần quét vòng sáng ấy. Một màn hình ánh sáng nhỏ sẽ lập tức bật ra, hiển thị địa chỉ cư trú cùng thông tin cá nhân. Lúc làm thủ tục, Du Tịch chỉ cần lặng lẽ làm theo sau người khác, cũng coi như không quá lộ liễu.Nhưng cậu lại đang gặp một vấn đề lớn: dù biết mình đang ở đâu, thì giờ biết đi đâu về ? Hệ thống chẳng buồn thả lấy một dòng hướng dẫn, ký ức truyền thừa cũng không có, đến nỗi cậu như người mù lần đường giữa phố xá hiện đại. Đôi mắt đen nhìn theo người thứ mười ngồi vào chiếc xe lơ lửng rời đi, đầy sốt ruột và bất lực.Ngay khoảnh khắc đó, một người đàn ông cao lớn, tóc bạc, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cậu.Gương mặt anh tuấn, nét lạnh nhạt đầy xa cách. Đồng tử vàng nhạt như đá quý vô cơ, trong suốt đến khó gần. Nhưng nam nhân ấy lại chủ động lên tiếng:
"Cậu là... Du Tịch, con trai của giáo sư Du?"Bị nhận ra, Du Tịch không lấy làm ngạc nhiên. Dù gì khuôn mặt này cũng không phải loại chìm trong đám đông, hơn nữa từ cái giá trị fan âm khủng khiếp mà hệ thống thông báo, nguyên chủ hơn phân nửa là người "nổi tiếng vì bị ghét". Thế nên cậu thành thật gật đầu.Đôi mắt người đàn ông nheo lại: "Cậu đứng đây làm gì?"Du Tịch hơi lúng túng, có phần ngượng ngùng nói:
"Xe của tôi không mở ra được... ngài có thể tiện đường chở tôi một đoạn không? Tôi có thể trả tiền."Nhung Địch — người đàn ông tóc bạc — thực ra đã để ý đến cậu từ trên tầng. Khi vừa hoàn tất một số việc của Quân bộ, anh tình cờ nhìn xuống và thấy cậu thiếu niên đứng lẻ loi nơi cửa trung tâm. Mái tóc uốn lượn nhẹ như những cụm lông mềm, ánh mắt liên tục liếc nhìn xe người khác rời đi, trông chẳng khác nào một con thú nhỏ bị bỏ rơi.Vốn dĩ định quay người rời đi, nhưng không hiểu sao anh lại bước xuống. Có lẽ là nể mặt giáo sư Du, hoặc cũng có thể vì anh... hơi thích mấy thứ lông mềm mềm.Nghe Du Tịch nói xong, đáy mắt Nhung Địch như gợn lên một tia cảm xúc nhỏ:
"Xe cậu? Nếu tôi nhớ không lầm, cậu chưa đầy 25 tuổi. Theo luật Đế quốc, phải đủ 25 mới được thi bằng lái. Cậu quên rồi sao?"Bị vả mặt tại chỗ, Du Tịch nghẹn lời: "..."Nhung Địch gần như không để lộ biểu cảm, nhẹ nhàng nhấn vài cái trên cổ tay. Một chiếc xe lơ lửng màu xám bạc lập tức hạ xuống trước mặt hai người.
"Lên đi."Du Tịch cụp mắt, nhỏ giọng nói lời cảm ơn, rồi nhanh chóng leo lên xe.Vào xe rồi, chút ngượng ngùng ban đầu cũng bị sự tò mò cuốn phăng. Cậu tròn mắt nhìn quanh.Xe thời tương lai không cần thắt dây an toàn bằng tay. Khi cậu vừa ngồi xuống, phần tựa lưng tự động đưa ra hai cánh tay máy bắt chéo nhau, ôm chặt lấy thân người cậu.Du Tịch nhỏ giọng "a" một tiếng, rồi lập tức hiểu vì sao phải gắn đai như vậy. Bởi tốc độ xe này... thật sự quá nhanh!Không biết là do xe vốn đã nhanh hay do người đàn ông kia có sở thích đạp ga sát ván, mà ngoài cửa sổ, cảnh vật vùn vụt trôi qua, chỉ còn lại những dải màu lờ mờ như ảo ảnh.Chưa đến mười phút, xe đã dừng giữa tầng không, đúng vị trí căn hộ của Du Tịch. Dưới đáy xe hạ xuống một bệ đáp rộng rãi để cậu bước xuống.Du Tịch trắng bệch mặt, cố không cúi nhìn xuống, ráng giữ bình tĩnh bước vào nhà, quay đầu lại nói lời cảm ơn:"Cảm ơn ngài. Tiền tôi sẽ chuyển khoản sau, thật ngại quá đã phiền ngài.""Đế quốc tệ? Không cần." Nam nhân nói gọn lỏn, vừa dứt lời, mui xe khép lại, lập tức lao đi giữa không trung.Bên trong xe, Nhung Địch khẽ liếc qua gương chiếu hậu. Người kia... hình như cũng không giống với lời đồn đáng ghét vô lý cho lắm.
Cậu gọi hệ thống trong lòng mấy lần, gọi "666" y như gọi mẹ, gọi đến phát ngốc mà cũng chẳng có chút hồi âm nào. Cuối cùng Du Tịch đành chấp nhận hiện thực — được rồi, cái hệ thống này đang giả chết.Cậu vừa thở dài, thì cửa phòng lại vang lên tiếng "tích" mở khoá. Một giọng nói quen tai cất lên:"Ơ, người đâu rồi?"Là cô y tá ban nãy quay lại.Du Tịch lập tức điều chỉnh lại vẻ mặt, ngoan ngoãn bước ra:
"À, tôi đây. Xin lỗi, tôi vừa vào nhà vệ sinh một chút."Cô y tá nhíu mày trách:
"Không phải tôi đã bảo là cậu đừng đi lung tung à? Mau nằm xuống đi, thuốc còn chưa truyền xong đâu."Du Tịch nhìn thấy cô đang cầm theo một chiếc hộp nhỏ, vội vã nghe lời quay lại giường, phối hợp hết sức.Sau khi uống thuốc, Du Tịch cảm thấy cơn buồn nôn cuộn lên tận cổ họng, suýt chút nữa thì nôn ra.Cô y tá cũng không ngờ cậu tỉnh lại xong lại nghe lời như vậy, nhìn bộ dạng yếu ớt của cậu, lòng có chút không đành. Cô vỗ nhẹ lưng cậu hai cái, dịu giọng an ủi:"Khó chịu đúng không? Cũng không còn cách nào, ai bảo cậu lại luẩn quẩn trong lòng rồi dùng thuốc ngủ quá liều chứ. May mà liều lượng không cao lắm. Nhưng vì dạ dày vừa được rửa xong, uống thuốc vào sẽ như thế, Cậu... cậu lần sau đừng xúc động như thế nữa. Dù gì cậu cũng là một Omega, lại còn đi phẫu thuật cái loại đó, cơ thể đang suy yếu, sao chịu nổi lăn lộn nữa chứ?"Du Tịch: "..."Sao tự nhiên nghe ngữ điệu cô ấy nói mà tôi có cảm giác... y như mình vừa đi phá thai vậy?Tuy "tiểu đệ" của mình có nhỏ đi một chút, nhưng mình vẫn là con trai nha trời!!!"...Ω? Là... tốc độ góc hả?" Du Tịch mơ màng hỏi.Cô y tá: "..."Khi bị cô y tá nhìn với ánh mắt như thể đang đối diện một đứa thiểu năng trí tuệ, Du Tịch lập tức thức thời — không hỏi nữa, càng hỏi càng . Lỡ để người ta biết dưới lớp da này là linh hồn của một người đến từ cổ đại, chắc cô ta sẽ gọi bác sĩ tới mổ não cậu liền cho coi.Đúng lúc đó, từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân đến gần. Hai người đàn ông bước vào. Trong đó, một người nhìn thấy cảnh y tá đang vỗ lưng cho Du Tịch liền bật ra một câu nửa thật nửa mỉa:
"Đúng là, anh đi đến đâu cũng khiến người ta phải thương."Du Tịch: "..." Nếu không phải mới nãy hệ thống thông báo giá trị fan của mình đang âm vô cực, thì suýt nữa cậu đã tin lời linh tinh đó rồi đấy.Cô y tá mặt đỏ lựng, cuống quýt đứng dậy, lúng túng ôm hộp thuốc rồi vội vã rút lui khỏi phòng.Người vừa lên tiếng là một thiếu niên có dáng người gầy gò. Khác với Du Tịch mang theo khí chất yêu diễm trời sinh, cậu ta lại có mái tóc đen thẳng tự nhiên, vẻ ngoài trông vô hại.Mặt mũi cũng đặc biệt: đôi mắt tròn tròn hơi cụp xuống nơi đuôi mắt, phảng phất một sự vô tội giả tạo. Hai má lại còn phúng phính, khiến cả gương mặt càng thêm phần ngây thơ, trông như kiểu "bé ngoan" vô hại của vũ trụ.Nếu Du Tịch là kiểu hồ ly tinh yêu diễm đê tiện, thì người này chính là đóa bạch liên thuần khiết mọc dưới nước. Cảm giác sạch sẽ, trong lành, một luồng "bạch liên khí" xộc thẳng vào mặt khiến Du Tịch muốn... sặc.Nhưng lời cậu ta vừa nói chẳng mang chút thiện ý nào, lại còn gọi mình là "ca ca"?!Du Tịch lập tức thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh như sương, đôi mày cong khẽ nhướng lên đầy cao ngạo:
"Cậu là ai?"Thiếu niên hơi ngẩn ra, còn chưa kịp mở miệng thì người đi cùng đã sa sầm mặt mày, lạnh giọng mắng:
"Du Tịch! Sao cậu có thể nói chuyện kiểu đó với Du Lương? Nó là em trai cậu, còn đến đây vì lo cho cậu, muốn đón cậu xuất viện!"Cá lương? Du Tịch suýt phì cười. Cái tên gì kỳ vậy? Nhưng hình như thật sự có quan hệ máu mủ, vì nguyên chủ hình như cũng họ Du, thôi thì tạm tin vậy. Du Tịch thở dài, hờ hững đáp:
"Tôi có chửi nó đâu, chỉ hỏi tên thôi. Gấp gáp cái gì?"Người đàn ông kia rõ ràng không quen nghe cậu phản bác, nhất thời nghẹn lời.Du Lương – cái bạn "bạch liên hoa phiên bản sống" – rơm rớm nước mắt, ngước đôi mắt ngây thơ lên nhìn cậu:
"Ca ca, em không trách anh đâu. Em tin là anh không cố ý. Tử Khải, anh đừng giận ca ca, chắc là vì anh ấy còn đau lòng..."Du Tịch: "..." Ủa? Gì vậy má? Nói khóc là khóc liền? Mà cậu có chắc mình là đàn ông không? Cứ như đang diễn một màn ngược tâm trong phim ngôn tình vậy?!Du Lương lau nước mắt, tiến lại gần nắm lấy tay Du Tịch, giọng khẩn thiết:
"Ca ca, em và Tử Khải thật lòng yêu nhau. Xin anh đừng vì chuyện này mà ghét em được không? Em đã nói với anh ấy rồi, nếu hai người từng có hôn ước thì anh ấy nhất định phải đối xử tốt với anh. Nhưng tình cảm mà... làm sao ép buộc được? Người ta còn nói: 'Dưa hái sớm thì không ngọt' mà. Xin anh hãy tác thành cho bọn em..."Phương Tử Khải – người đàn ông đứng cạnh, vừa thấy Du Lương tỏ ra mềm yếu như thế, lập tức nổi điên vì xót:
"Nói với hắn làm gì? Hắn chẳng hiểu nổi đâu mà cảm thông! Tôi đã nói rất rõ, tôi không thích cậu. Với lại, cậu còn đi cắt tuyến thể, giờ không thể sinh con. Với điều kiện gia đình tôi, cậu nghĩ tôi sẽ chấp nhận một Omega như vậy sao?"Du Tịch: "......???" Hả? Đợi đã. Tin này sốc quá.Nguyên chủ có vị hôn phu?
Bị em trai cướp người yêu?
Còn bị cắm sừng rồi trở thành người thứ ba bị đá?
Và... từng có khả năng sinh con?! Cái gì?
Cậu đứng đó, đầu óc như vừa bị quăng vào cơn bão dữ, gió thổi tứ tung. Trong khi đó, Phương Tử Khải lại cho rằng Du Tịch đang "giả bộ đáng thương", liền kéo tay Du Lương:
"Đi thôi! Nhìn cậu ta như vậy chắc gì đã muốn xuất viện? Đừng để cậu ta lại làm khổ em nữa!"Du Tịch: "..."Cái đám người này đang bị gì vậy? Nói kiểu gì thì nguyên chủ cũng là nạn nhân, đúng không?
Đệ đệ khóc là được tha thứ, còn người thật sự tuyệt vọng tới mức tìm đến cái chết thì lại chẳng ai quan tâm?Cậu gượng cười, mỉm môi châm chọc:
"Thôi khỏi tiễn, chị dâu à."Du Lương giật mình, ánh mắt đầy vẻ tủi thân:
"Không được, Tử Khải... Anh ấy là anh em ruột của em mà..."
Mồm thì nói vậy, tay thì đã lặng lẽ buông Du Tịch ra từ lúc nào.Du Tịch suýt lật mắt trắng dã, nhưng vẫn cố mỉm cười dịu dàng như hồ ly giả ngây:
"Ừ, cậu chính là em trai tôi đấy."Câu này vừa nói ra, sắc mặt Du Lương thoáng cứng đờ. Tuy nghe không có gì lạ, nhưng chẳng hiểu sao lại thấy khó nuốt.Phương Tử Khải cũng chẳng muốn nán lại, lập tức kéo Du Lương rời khỏi phòng bệnh.Du Tịch xử lý xong thủ tục xuất viện, ôm một bụng suy nghĩ mà bước ra khỏi trung tâm y tế. Trong tay trái cậu đeo một chiếc vòng ánh sáng màu lam nhạt, giống như thẻ căn cước ở thời đại tương lai này — một thứ mà công dân nào cũng có. Đây là điều cậu tự suy luận được sau khi quan sát người khác.Lúc trả tiền, mua thuốc, hay xuất trình giấy tờ, tất cả đều chỉ cần quét vòng sáng ấy. Một màn hình ánh sáng nhỏ sẽ lập tức bật ra, hiển thị địa chỉ cư trú cùng thông tin cá nhân. Lúc làm thủ tục, Du Tịch chỉ cần lặng lẽ làm theo sau người khác, cũng coi như không quá lộ liễu.Nhưng cậu lại đang gặp một vấn đề lớn: dù biết mình đang ở đâu, thì giờ biết đi đâu về ? Hệ thống chẳng buồn thả lấy một dòng hướng dẫn, ký ức truyền thừa cũng không có, đến nỗi cậu như người mù lần đường giữa phố xá hiện đại. Đôi mắt đen nhìn theo người thứ mười ngồi vào chiếc xe lơ lửng rời đi, đầy sốt ruột và bất lực.Ngay khoảnh khắc đó, một người đàn ông cao lớn, tóc bạc, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cậu.Gương mặt anh tuấn, nét lạnh nhạt đầy xa cách. Đồng tử vàng nhạt như đá quý vô cơ, trong suốt đến khó gần. Nhưng nam nhân ấy lại chủ động lên tiếng:
"Cậu là... Du Tịch, con trai của giáo sư Du?"Bị nhận ra, Du Tịch không lấy làm ngạc nhiên. Dù gì khuôn mặt này cũng không phải loại chìm trong đám đông, hơn nữa từ cái giá trị fan âm khủng khiếp mà hệ thống thông báo, nguyên chủ hơn phân nửa là người "nổi tiếng vì bị ghét". Thế nên cậu thành thật gật đầu.Đôi mắt người đàn ông nheo lại: "Cậu đứng đây làm gì?"Du Tịch hơi lúng túng, có phần ngượng ngùng nói:
"Xe của tôi không mở ra được... ngài có thể tiện đường chở tôi một đoạn không? Tôi có thể trả tiền."Nhung Địch — người đàn ông tóc bạc — thực ra đã để ý đến cậu từ trên tầng. Khi vừa hoàn tất một số việc của Quân bộ, anh tình cờ nhìn xuống và thấy cậu thiếu niên đứng lẻ loi nơi cửa trung tâm. Mái tóc uốn lượn nhẹ như những cụm lông mềm, ánh mắt liên tục liếc nhìn xe người khác rời đi, trông chẳng khác nào một con thú nhỏ bị bỏ rơi.Vốn dĩ định quay người rời đi, nhưng không hiểu sao anh lại bước xuống. Có lẽ là nể mặt giáo sư Du, hoặc cũng có thể vì anh... hơi thích mấy thứ lông mềm mềm.Nghe Du Tịch nói xong, đáy mắt Nhung Địch như gợn lên một tia cảm xúc nhỏ:
"Xe cậu? Nếu tôi nhớ không lầm, cậu chưa đầy 25 tuổi. Theo luật Đế quốc, phải đủ 25 mới được thi bằng lái. Cậu quên rồi sao?"Bị vả mặt tại chỗ, Du Tịch nghẹn lời: "..."Nhung Địch gần như không để lộ biểu cảm, nhẹ nhàng nhấn vài cái trên cổ tay. Một chiếc xe lơ lửng màu xám bạc lập tức hạ xuống trước mặt hai người.
"Lên đi."Du Tịch cụp mắt, nhỏ giọng nói lời cảm ơn, rồi nhanh chóng leo lên xe.Vào xe rồi, chút ngượng ngùng ban đầu cũng bị sự tò mò cuốn phăng. Cậu tròn mắt nhìn quanh.Xe thời tương lai không cần thắt dây an toàn bằng tay. Khi cậu vừa ngồi xuống, phần tựa lưng tự động đưa ra hai cánh tay máy bắt chéo nhau, ôm chặt lấy thân người cậu.Du Tịch nhỏ giọng "a" một tiếng, rồi lập tức hiểu vì sao phải gắn đai như vậy. Bởi tốc độ xe này... thật sự quá nhanh!Không biết là do xe vốn đã nhanh hay do người đàn ông kia có sở thích đạp ga sát ván, mà ngoài cửa sổ, cảnh vật vùn vụt trôi qua, chỉ còn lại những dải màu lờ mờ như ảo ảnh.Chưa đến mười phút, xe đã dừng giữa tầng không, đúng vị trí căn hộ của Du Tịch. Dưới đáy xe hạ xuống một bệ đáp rộng rãi để cậu bước xuống.Du Tịch trắng bệch mặt, cố không cúi nhìn xuống, ráng giữ bình tĩnh bước vào nhà, quay đầu lại nói lời cảm ơn:"Cảm ơn ngài. Tiền tôi sẽ chuyển khoản sau, thật ngại quá đã phiền ngài.""Đế quốc tệ? Không cần." Nam nhân nói gọn lỏn, vừa dứt lời, mui xe khép lại, lập tức lao đi giữa không trung.Bên trong xe, Nhung Địch khẽ liếc qua gương chiếu hậu. Người kia... hình như cũng không giống với lời đồn đáng ghét vô lý cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me