Trọng Sinh Tái Phùng (Chu Thần)
Một ngày không gặp như cách ba thu
Công vụ ở Đại Hoang chất cao hơn núi, khiến Triệu Viễn Chu dù nhớ người đến phát điên cũng chẳng thể về sớm được một khắc.Mỗi ngày, canh tư trở về, phu nhân hắn đã an giấc. Hắn chỉ có thể lặng lẽ trèo lên giường, cúi đầu đặt một nụ hôn thật khẽ lên trán y, rồi ôm người vào lòng như một thói quen chẳng thể buông bỏ.Trác Dực Thần cũng không biết có phải vì trong bụng có hài tử hay không mà gần đây y ngủ rất nhiều, rất sâu. Khi vòng tay quen thuộc siết lấy, y chỉ nhích vào gần hơn, vẫn chẳng tỉnh.Đến sáng sớm, Triệu Viễn Chu lại lặng lẽ rời đi, không một tiếng gọi. Mỗi lần tỉnh lại, Trác Dực Thần chỉ cảm nhận chút hơi ấm còn sót nơi mép giường, khẽ trách móc: "Về mà cũng chẳng chịu gọi ta dậy."Cứ như thế trôi qua một tuần, rồi một tháng. Hai người cùng sống một nhà, nhưng lại chẳng thể nói được với nhau một câu hoàn chỉnh.Cho đến một ngày hiếm hoi, khi hoàng hôn buông nhẹ nơi chân trời, Triệu Viễn Chu cuối cùng cũng được thở ra, quay đầu trở về phủ.Vừa bước chân qua cổng lớn, hắn đã khựng lại.Triệu phủ trước mắt... vẫn là nơi cũ, nhưng tựa hồ đã khoác lên một diện mạo khác. Hành lang xưa kia tiêu điều, nay treo thêm rèm sa, mành lụa trắng lay động theo gió chiều. Dọc hiên được quét tước sạch sẽ, bồn hoa trồng thêm cỏ biếc, điểm xuyết vài đóa mai vàng nhạt e ấp hé nụ bên bậc đá.Ánh tà dương xuyên qua song cửa chạm hoa văn, rọi xuống nền đá được kỳ cọ bóng loáng, phản chiếu một sắc sáng dịu dàng như tơ lụa.Hắn men theo hành lang, bước chân dừng lại nơi mỗi ngã rẽ như chậm rãi cảm nhận. Cảm giác ấm áp, dịu dàng len lỏi khắp phủ đệ.Trước đây, nơi này vẫn do gia nhân trông nom, mọi thứ tuy ngăn nắp nhưng quá mức lạnh lẽo, quy củ mà vô tình. Nay lại thấy mọi vật đều có hồn. Chậu cây thay chỗ hợp phong thủy, rèm cửa được đổi mới, thảm dưới chân là loại vải mềm nhất, đi vào cảm giác êm ái mà yên ổn.Triệu Viễn Chu ngẩn người đứng đó, rất lâu, mới nhận ra tất cả đều là dấu vết của một người, phu nhân hắn.Không ai khác có thể cẩn trọng, tinh tế đến thế, từng chút một thay đổi, từng nét một xếp đặt, khiến nơi này không còn đơn thuần là phủ đệ, mà dần dần có hình bóng của một... gia đình.Khói chiều vờn bay nơi góc mái hiên, ánh nắng hoàng hôn phủ lên hành lang một lớp sáng ấm áp.Không còn là nơi lạnh tanh từng chờ chủ nhân ghé qua vài hôm, rồi lặng lẽ phủ bụi theo tháng năm.Triệu Viễn Chu không kìm được, bước thật nhanh về phía viện của Trác Dực Thần.Trong lòng hắn chỉ còn một niệm — chẳng những phủ đệ này đã đổi thay, mà cả trái tim hắn, cũng vừa được một tay người kia lặng lẽ phủ lên một tầng dịu dàng lay động đến tận tâm can.Triệu Viễn Chu vừa đặt chân vào hậu viện, hoàng hôn đã kịp trải dài bóng hình quen thuộc nơi hiên gác.Phu nhân hắn đang ngồi nơi đó, dưới mái hiên tịch mịch, tay cầm một quyển sách, hàng mi cụp xuống, dung nhan tĩnh tại như vẽ. Gió nhẹ lướt qua mái tóc đen dài, phất lên một nét đẹp khiến tim hắn run rẩy.Tâm hắn nhói lên một cái.Nhớ... nhớ đến phát điên rồi!"Phu nhân—!"Hắn gần như gào lên, tiếng lạc cả đi, ba hồn bảy vía như vọt khỏi xác, thân mình cắm đầu cắm cổ lao về phía trước.Trác Dực Thần nghe tiếng, khẽ ngẩng lên.Ánh mắt y chạm phải ánh mắt hắn, chỉ một thoáng nhìn ấy thôi, đôi bên chẳng nói lời nào, mà tưởng chừng đã mấy thu trôi qua giữa khoảnh khắc ấy.Y nhẹ khép sách, đặt xuống bàn đá, rồi đứng dậy, chậm rãi bước về phía hắn.Triệu Viễn Chu lòng nóng như lửa đốt, chân chạy còn nhanh hơn đầu nghĩ. Hắn ôm mộng được người nhào vào lòng, liền dang tay, chực siết lấy ái nhân yêu dấu.Chỉ là...Xoẹt!Một tia sáng bạc lóe ngang trước mắt.Lưỡi kiếm lạnh như băng chỉ còn cách cổ hắn chưa tới một tấc, ánh thép lóe lên hàn khí rợn người. Đông Ninh vừa khẽ đẩy cửa hậu viện, tay còn đang bê khay trà, lập tức đứng hình tại chỗ như hóa đá."Phu... phu nhân?!"Triệu Viễn Chu toàn thân đơ cứng, không dám nhúc nhích nửa phần, đến hô hấp cũng phải dè dặt."Phu nhân... đao kiếm vô tình... người là đang tức giận ta điều gì sao...?"Trác Dực Thần ánh mắt bình thản, giọng lạnh như nước giếng sâu:"Ngươi đi một mạch cả tháng, còn dám vác mặt về?"Thanh kiếm trong tay y chẳng hề run, ánh mắt không gợn sóng, lại khiến Triệu Viễn Chu lạnh sống lưng."Ta—!"Triệu Viễn Chu méo cả mặt, suýt khóc."Phu nhân, ta thề có trời có đất chứng giám! Ta trở về đều là trời tối mịt, đi khi trời còn chưa sáng, chỉ dám lặng lẽ ôm phu nhân ngủ một lát, không dám quấy rầy..."Trác Dực Thần nhướng mày mắng:"Vậy sao không gọi ta dậy?!"Triệu Viễn Chu khổ sở đáp:"Phu nhân ngủ ngon như vậy... ta nào nỡ? Nhỡ đâu người thức giấc lại không thể ngủ lại được nữa..."Đông Ninh ở bên nhỏ giọng lí nhí tiếp lời:"Phu... phu nhân, lời thủ lĩnh nói là thật... ngày nào ngài ấy cũng trở về..."Trác Dực Thần đương nhiên biết. Y sao lại không biết chứ?Chỉ là... vẫn rất giận.Y nhìn hắn, đáy mắt dao động, cuối cùng thu kiếm lại, lạnh giọng:"Lần sau còn dám đi không để lại một lời... đừng trách ta không khách khí."Triệu Viễn Chu như cá được trả về nước, mừng rỡ nhào tới, ôm chầm lấy eo y, giọng vừa uỷ khuất vừa làm nũng:"Phu nhân... chẳng phải nay ta đã về sớm rồi sao? Hôm nay ta sẽ chuộc lỗi với người..."Trác Dực Thần bị ôm chặt, không giãy, chỉ khẽ "hừ" một tiếng, giọng lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại khẽ rung:"Chuộc lỗi? Bằng cách nào?"Triệu Viễn Chu không đợi y dứt câu, liền hôn "chụt" một cái lên má y, mặt không biết xấu hổ:"Hầu hạ, xoa bóp, rửa chân... còn muốn gì, vi phu đều nghe theo!"Trác Dực Thần mặt đỏ bừng, hừ nhẹ một tiếng, tay đẩy vai hắn ra: "Không đứng đắn."Xong y mới nhìn kĩ hơn người trở về, tuy thần sắc không thay đổi, nhưng cảm giác hắn gầy đi rất nhiều. Trác Dực Thần thầm mắng đám sát thủ để thủ lĩnh làm việc nhiều đến mức nào mới được. Y nén đau lòng mà nói:"Mà về rồi thì đi tắm rửa đi, rồi còn dùng bữa, ta bảo gia nhân làm vài món tẩm bổ cho ngươi."Triệu Viễn Chu nhận được tấm lòng phu nhân, lòng ấm áp vô cùng, hạ giọng cười khẽ:"Đều nghe theo phu nhân... Nhưng nếu được cùng phu nhân tắm uyên ương một chốc, chắc chắn hiệu quả sẽ gấp đôi..."Nói rồi không đợi người đáp, liền cúi người, hai tay bế bổng y lên. Trác Dực Thần giật mình, tay vội bấu lấy áo hắn, lúng túng:"Triệu Viễn Chu! Ngươi... làm gì đó?!"Hắn vừa đi về phía phòng tắm vừa cười hì hì:"Phu nhân vừa mắng ta không chuộc lỗi. Giờ ta chuộc lỗi chân thành, người lại trách ta làm gì?"Nước trong tắm đã đun sẵn, hơi nước bảng lảng như khói tơ.Triệu Viễn Chu nhẹ đặt y xuống, chậm rãi cởi áo y, động tác cẩn thận như vuốt ve ngọc sứ. Đôi mắt hắn dừng lại nơi phần bụng đã nhô khẽ dưới lớp áo mỏng, ánh nhìn dịu dàng vô cùng.Trác Dực Thần mặt đỏ tới mang tai, xoay người né tránh. Triệu Viễn Chu mỉm cười, rồi khẽ ôm lấy y, đặt cằm lên vai y, giọng trầm thấp: "Phu nhân... ta thực sự rất nhớ người..."Bàn tay hắn không vội vàng, chỉ là siết nhẹ nơi eo y, trán chạm vào gáy y, rồi đặt một nụ hôn thật khẽ. Trác Dực Thần run lên một chút, cả người như rơi vào lồng ngực nóng hổi sau bao ngày giá lạnh.Hai người cùng ngâm mình trong làn nước ấm.Mặt nước gợn lăn tăn, hơi nước phủ mờ, bóng người lồng vào nhau không phân rõ, chỉ thấy nơi khóe môi đôi bên chạm khẽ, nụ hôn mềm nhẹ mang theo nhung nhớ đong đầy, như dòng nước len lỏi qua kẽ tay, không cách nào nắm giữ hết.Sau khi ngâm mình trong nước ấm một hồi lâu, Trác Dực Thần hơi mệt, Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng lau người cho y, động tác cẩn thận đến mức không dám thở mạnh."Phu nhân, có phải vì hài tử mà người yếu đi như vậy không?""Trông phu nhân thực gầy, ta rất đau lòng đó biết không?"Hắn vừa nói, vừa lấy khăn vải mềm lau khô từng lọn tóc dài còn vương nước. Mỗi lần ngón tay lùa qua làn tóc đen mượt ấy, ánh mắt hắn liền mềm xuống, nhu tình dào dạt, như đang lau rửa một vật trân quý ngàn năm chỉ dám nâng niu chứ chẳng nỡ làm tổn hại.Trác Dực Thần vốn không thích ỷ lại, nhưng giờ khắc này không hiểu vì sao, cũng chẳng buồn né tránh, cứ như vậy nghiêng người tựa vào ngực hắn. Y nói:"Ta không sao, chỉ là thời kỳ đầu, nên có chút dễ mệt mỏi thôi.""Vậy có gì khó chịu, phu nhân nhất định phải nói với vi phu đấy nhé.""Được rồi, ta hứa."Một lúc sau, hai người cùng ngồi vào bàn. Trác Dực Thần gắp tôm, gắp thịt bỏ đầy vào bát Triệu Viễn Chu, giọng ôn hòa mà không cho cãi:"Ngươi ăn nhiều một chút, gầy đi nhiều rồi đó."Triệu Viễn Chu nhìn bát đầy, trong lòng ấm đến tận đáy, giọng trầm khẽ đáp:"Tấm lòng của phu nhân, khiến ta cảm động vô cùng."Hắn bắt đầu ăn, nhưng chỉ vài đũa liền phát hiện, phu nhân mình lại không đụng đũa, chỉ ngồi yên lặng nhìn hắn, ánh mắt mơ hồ ẩn chứa điều không muốn nói.Hắn nghiêng người hỏi: "Sao không ăn?"Trác Dực Thần khẽ cười, nói: "Ta no rồi."Triệu Viễn Chu liếc mắt nhìn bát của y, thấy vẫn còn gần nửa chén cơm, mà từ đầu tới giờ cũng chưa đụng qua lấy một miếng rau, thịt càng không. Trong lòng hắn lập tức dâng lên cảm giác bất an."Phu nhân, ăn cơm trắng không thì lấy đâu ra khí lực? Hài tử trong bụng cần dưỡng, sao có thể ăn uống sơ sài như vậy?"Vừa nói, hắn vừa múc một bát súp bào ngư đặt vào tay, định đưa tận miệng y.Nào ngờ bát còn chưa kề đến, Trác Dực Thần đã khẽ nghiêng người, cả người đổ sang bên nôn khan, sắc mặt trắng bệch, khiến Triệu Viễn Chu hốt hoảng."Phu nhân!"Hắn lập tức buông bát, vươn tay đỡ lấy y, tim suýt nữa ngừng đập. Cả người đông cứng, sắc mặt tái mét, quay đầu hô lớn:"Người đâu! Mau gọi đại phu!"Nhưng Trác Dực Thần đã bám chặt vạt áo hắn, giọng nhỏ như gió thoảng:"Không cần... chỉ là thai nghén... ta không ăn được..."Triệu Viễn Chu ngẩn người, bàn tay vẫn còn đặt trên lưng y, lòng đầy nỗi xót xa:"Người biết mình không ăn được... vậy vì sao không nói? Mấy món này ai chuẩn bị? Đám gia nhân đâu cả? Không ai phát hiện sao?"Trác Dực Thần hơi thở yếu ớt, nhưng vẫn cố cười nhàn nhạt:"Lâu rồi ngươi và ta mới có thể cùng nhau dùng bữa... Ta kêu bọn họ chuẩn bị, không liên can gì đến họ, đừng trách..."Triệu Viễn Chu cắn răng, nhìn gương mặt tái nhợt ấy mà không biết nên giận hay thương. Hắn nuốt cơn giận đang dâng trào, gọi Đông Ninh vào."A Ninh!" Hắn trầm giọng. "Phu nhân bị thế này từ bao giờ?"Đông Ninh thấp giọng đáp:"Hồi thủ lĩnh... là ngay khi ngài rời phủ, phu nhân đã bắt đầu bị như thế."Triệu Viễn Chu giọng trầm hẳn xuống:"Vậy vì sao không bẩm báo? Ta đã dặn, phu nhân có chuyện gì... đều phải cho ta biết!"Đông Ninh chưa kịp mở miệng, Trác Dực Thần đã lên tiếng, giọng yếu mà dứt khoát:"Là ta cấm hắn nói. Nếu muốn trách, thì trách ta. Ngươi dám mắng A Ninh một câu... ta liền đuổi hắn về Đại Hoang với ngươi."Lời vừa dứt, Triệu Viễn Chu chỉ còn biết im lặng.Hắn cúi người, ôm lấy y thật chặt, đặt lên trán y một nụ hôn thật sâu, giọng khàn khàn như nghẹn:"Phu nhân... sau này có chuyện gì, ta xin người... đừng giấu ta nữa."-----------------Cả nhà ơi, đu CP này mà fic ít quá trời ít, nên t muốn viết ngàn lẻ một cái fic cho đã đời. Cơ mà bí ý tưởng quá, nên cả nhà ai có ý tưởng nhân vật loé lên trong đầu thì cho tui với được không!!!Dụ như ngược, ngọt hay gì gì cũng được á!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me