(Từ P2Ch383) Tên rác rưởi của gia tộc Bá Tước - TCF
Chương 460: Tấm Khiên Xám (4)
Choi Han nhìn dòng nước ngày một mạnh hơn và không biết phải chống đỡ thế nào.ÀOOOOO-Tiếng sóng ngày một xa dần.
Không, không phải vậy.
Vì anh đang chìm trong nước nên âm thanh dần trở nên xa cách.
Rõ ràng xung quanh là rừng.
Nhưng Choi Han vẫn cảm thấy cơ thể mình ướt đẫm.'Cái quái gì-'Thuộc Tính của tên Tam Hoàng kia là gì vậy?
Là Nước sao, Nước gì?
Có gì đó khác với bản chất của Nước.Đột nhiên, Choi Han nhớ đến điều mà Thánh Kỵ Sĩ mạnh nhất từng nói.'Đó là Long Vương. Chắc chắn Tam Hoàng đã đến.'Long Vương.
Sinh vật mà hẳn ai cũng từng được nghe trong những câu chuyện cổ tích hồi còn nhỏ.
Long Vương cai trị biển cả.Con rồng xanh lại há miệng.KUAAAA-Môi trường xung quanh rung chuyển bởi tiếng gào đó.
Đây không phải ảo ảnh.
Những giọt nước xanh xuất hiện và gợn sóng.
Một dải nước xanh được tạo ra xung quanh Rồng Xanh, các dải nước tăng dần về số lượng và bắt đầu lớn hơn.Xung quanh dường như sẽ sớm ngập trong nước.Rồng Xanh mỉm cười ngạo mạn khi nhìn vào dải nước đó.
Và rồi lao về phía Eruhaben.
Với thái độ vô cùng kiêu căng.KWAAAAAA!Và,"UGH!"Eruhaben buộc phải lùi lại.
Đồng thời phóng Bụi về phía con rồng nước.'Bị ăn mất rồi!'Nước trong không khí quanh con rồng nước đã ăn hết Bụi.
Bụi sau khi bị Nước ăn đã mất đi ý chí.
Nó không tuân theo ý chí của Eruhaben.
Và-'Ngay cả khi chạm vào cơ thể con rồng nước, nó chỉ phát ra tiếng động lớn chứ không cảm thấy gì hết.'Khi bị chạm vào, cơ thể rồng nước chỉ gợn sóng chứ không có cảm giác chạm thực sự.
Rõ ràng con rồng đó đang tồn tại mà.
Lông mày Eruhaben nhíu lại.
Choi Han quan sát điều này và nhìn xuống thanh kiếm của mình. Hắc Long đã biến mất, chỉ còn lại luồng năng lượng đen nhỏ.
Thế rồi anh nhìn lên, và thấy con rồng xanh tỏa sáng rực rỡ."...Long Vương."Khoảnh khắc Choi Han thốt ra từ ấy."Hửm."Kẻ nào đó ở xa nhìn xuống Choi Han.
Cười.
Tam Hoàng mỉm cười."Ngươi gọi ta à?"
"......!"Choi Han giật mình.
Dù cho Rồng Xanh và Eruhaben đang giao tranh và cố xé xác nhau thì Tam Hoàng - kẻ ở giữa cặp sừng của Rồng Xanh, chỉ nhàn nhã ngồi khoanh chân.
Hắn ta đáp lại lời của Choi Han.
Long Vương.
Đáp lại từ đó."A."Choi Han dừng lại và không thể nói gì.
Bởi tuy Long Vương mà anh vừa nhắc đến là Long Vương thống trị biển cả, không phải Rồng Xanh kia.
Nhưng bầu không khí quanh Tam Hoàng quá kỳ lạ để anh có thể phản bác.
Không. Nó thật khác biệt.'Xanh lam......!'Đôi mắt hắn ta từ lúc nào đã chuyển sang màu xanh.
Không, đó là màu của nước.
Khoảnh khắc đôi mắt hắn trở thành thứ gì đó không thể diễn tả bằng lời."Phư-phư."Hắn mỉm cười nhẹ nhàng và đứng dậy."Long Vương, chắc là đang nói đến tên nhóc này nhỉ."Hắn ta vuốt ve sừng của Rồng Xanh, rồi nhìn chằm chằm vào Cale.
Khi tất cả mọi người tập trung vào Rồng Xanh, ánh mắt của con người ấy hoàn toàn hướng về hắn.
Nhìn ánh mắt đầy căng thẳng đó, nụ cười trên môi Tam Hoàng trở nên đậm hơn."Long Vương chính là cơ thể này."Hắn nhẹ nhàng vỗ tay.Tách!Tất cả sinh vật chưa thể thoát khỏi nơi này đều cảm thấy mát mẻ.
Giống như cảm giác mát mẻ khi ta nhảy xuống đại dương hay thung lũng vậy."Long Vương cũng là kẻ cai trị biển cả ở thế giới các ngươi đúng chứ?"Hắn lại nhìn Choi Han lần nữa như thể thấy buồn cười, rồi quay đầu lại không chút luyến tiếc.
Hắn nhìn Cale và nói."Mà. Ta là kẻ cai trị rồng, nên Long Vương cũng chính là ta."Khuôn mặt Cổ Long cứng lại.
Mặc kệ thế nào, Tam Hoàng - Long Vương vẫn nhẹ nhàng vẫy tay.Lộp bộp Lộp bộp.Trời bắt đầu đổ mưa.
Nhưng đó không phải cơn mưa bình thường.'Mặn.'Trời mưa như trút nước.
Và trên hết,Lộp bộp Lộp bộp.Mỗi lần hạt mưa rơi xuống tấm khiên xám, là một lần tấm khiên rung chuyển.
Và-ÀOOOO-Cùng với tiếng sóng vỗ.Loạt soạt Loạt soạt.Đã xuống rừng và đang đối mặt với con rắn nước, Choi Han phát hiện nước dâng đến mắt cá chân anh trong tích tắc.
Nước đang nhanh chóng chảy ra từ Rồng Xanh, không, Long Vương và xâm chiếm xung quanh.
Và thứ nước đó rất mặn."Đáng tiếc là ở đây không có con sông nào cả."Long Vương - Tam Hoàng dang rộng cánh tay.
Nước bắt đầu rung rinh theo cử chỉ của hắn ta.
Nước biển lan ra khắp tứ phía.
Rất nhanh.
Rất nhiều-Lõm bõm.Nước từ lúc nào đã dâng lên đến đầu gối của Choi Han.
Nước bắt đầu dâng cao nhanh chóng, bao phủ khu rừng và chạm tới Lâu đài Moraca.ÀOOOO-Bây giờ anh có thể nhìn thấy những con sóng thực sự.
Hạt mưa mặn không còn rơi nhỏ giọt nữa. Lượng lớn nước đổ xuống, nhiều đến mức không thể thấy phía trước.
Khi âm thanh và tầm nhìn xung quanh trở nên mờ nhạt.
Ngay cả trong tình cảnh này, giọng của Long Vương - Tam Hoàng vẫn có thể nghe thấy rõ.Đáng tiếc là ở đây không có con sông nào cả."Ta là biển. Biển là ta. Có gì mà phải sợ chứ?"Long Vương - Tam Hoàng nói rằng mình chính là biển.
Khuôn mặt Cale cứng lại.- Con người!Cale nhìn xuống dưới tường thành.
Nước đang thấm sâu vào lòng đất.- Nước đang tràn vào trong!Nước biển bắt đầu chảy xuống dưới tường thành, xuyên qua lòng đất và tiến vào trong lâu đài.
Nước mặn.- Nước đang tràn vào lòng đất! Chỗ đất dính nước mặn phản ứng rất chậm với Mana!Khi Raon hét lên như vậy, khuôn mặt Cale cứng lại.
Ánh mắt Cale hướng về Tam Hoàng.
Tam Hoàng mỉm cười khi thấy biểu cảm đó và nói."Đất ngập trong nước của ta cũng là Linh Vực của ta."Thuộc Tính bậc Ngũ Sắc.
Sức mạnh của nó vượt xa trí tưởng tượng của Cale.
Nó khác với sức mạnh cổ đại mà anh biết.- Con người, nước đang dâng lên! Đến gần vòng tròn dịch chuyển rồi!Nước biển thấm ướt đất đang dâng từ dưới lên trên.Loạt soạt Loạt soạt.Giày và chân những người đang chạy về phía vòng dịch chuyển của Raon bắt đầu bị ướt."CÒN MẤY LẦN NỮA?"Khoảnh khắc Cale vô thức lớn giọng hét, Raon hiểu ra và trả lời.- Một lần!Bây giờ chỉ cần mở vòng dịch chuyển thêm một lần nữa, mọi người sẽ chạy trốn hết.
Có nghĩa là chỉ cần cầm cự thêm chút nữa.
Nhưng Cale vẫn lo lắng.'Tên khốn đó hẳn cũng biết điều này.'Tam Hoàng đang theo dõi từ trên cao.
Hắn ta hẳn cũng biết điều này.
Trông rất thoải mái.- Và thêm một lần, cho chúng ta nữa!Ngay khi nghe Raon nói tiếp, Cale đã nhận ra đáp án."A."Tam Hoàng nói rằng đã bắt được chướng ngại vật.
Đó không phải là các Ma Nhân của Lâu đài Moraca.
Mà là nhóm Cale.
Ngay từ đầu, hắn đã không quan tâm liệu họ có bỏ chạy hay không."Chỉ cần bắt con mồi là được."Tam Hoàng vừa cười vừa nói."Múc nước trên đất lên!"
"Đừng để nước tràn vào vòng dịch chuyển!"
Nyaaaong!
Nyaaong!Giữa tiếng kêu của On và Hong cùng nhiều giọng nói khác nhau, Cale cảm thấy không khí bên trong tấm khiên xám trở nên nặng nề hơn.
Việc hô hấp không hề dễ dàng, như thể không gian đang dần trở nên ẩm ướt.Dưới tường thành.
Nước biển tràn vào lâu đài, thấm vào mặt đất, lan ra không khí và kiểm soát mọi thứ.- Con người! Mana trong không khí chậm lại rồi! Ngươi không nghe thấy ta đúng chứ! Không, nghe thì nghe được nhưng chậm quá! Ta cần thời gian để thích nghi!ÀOOOO-Tấm khiên xám khó khăn chống chọi với cơn mưa xối xả.
Đến mức dần trở nên vô dụng.
Tam Hoàng đã nhẹ nhàng tạo ra Linh Vực của mình.
Đất và Trời.
Tất cả đều là Linh Vực.'Đây có đúng là sức mạnh cổ đại không vậy?'Dường như Cale đã nhận ra giá trị thực sự của Thuộc Tính.
Không. Dường như anh đã biết Thuộc Tính bậc Ngũ Sắc mạnh đến mức nào.Anh đã hiểu ý nghĩa của 'gần như là Thần'.
Vậy còn Thần thực sự thì sao?
Rốt cuộc phải mạnh thêm bao nhiêu để đối mặt với sự tồn tại ấy?
Cuộc chiến đó chẳng phải sẽ là một quá trình không thể tưởng tượng nổi ư?
Và trên hết-
'Làm sao đây?'Hai lần dịch chuyển tức thời.
Không. Một lần dịch chuyển sẽ sớm diễn ra.
Sau đó sẽ đến lượt chúng ta, và chỉ cần chống đỡ cho đến khi kết thúc.'Có thể không?'Ngay cả không khí cũng bị Tam Hoàng kiểm soát rồi, liệu có thể thoát được không?
Với suy nghĩ đó, đôi mắt Cale vẫn tập trung vào Tam Hoàng.
Tam Hoàng với đôi mắt không bao giờ khép (bất tử), mỉm cười như thể rất vui và mở miệng."Đó là Linh Vực."Lúc ấy, giọng của Tam Hoàng vang đến tai Cale."Thuộc Tính, sức mạnh đó là 'Công Lý' và 'Linh Vực'."Tam Hoàng dạy cho Cale một bài học."Khoảnh khắc ta định nghĩa được sức mạnh, coi nó là Công Lý, và tự mình thiết lập Linh Vực. Mọi thứ sẽ hoàn tất."Chẳng phải hắn nên nói vài lời với sinh vật đã tạo ra trò chơi thú vị này sao?
Bởi vì nó sẽ sớm nằm trong tay hắn.
Bởi vì nó sẽ sớm chết.'Sức mạnh cổ đại có giới hạn rất rõ ràng.'Cale Henituse chắc chắn không phải sinh vật có thể sở hữu Thuộc Tính bậc Ngũ Sắc.
Thế nên hắn mới dạy cho kẻ ấy, về điều kẻ ấy không thể có được."Ta là biển."Hắn định nghĩa mình là biển."Vì ta là biển. Nên nơi có ta chính là biển."Bởi vì ta là biển.
Dĩ nhiên nơi này cũng là biển.
Bởi lẽ, ta đang ở đây mà.Tam Hoàng mỉm cười."Tất cả đều vô dụng trước biển."Khu rừng. Lâu đài. Đất đai.
Chúng làm được gì chứ?"Tất cả sẽ bị cuốn trôi và chìm xuống."Long Vương dang rộng cánh tay."Đi theo con đường của biển."Tức, đi theo con đường của ta."Chìm xuống đi."Ngay khi hắn dứt lời.RÀOOOO-Lượng nước khổng lồ chảy ra từ con rồng nước.
Trời và Đất.
Nước biển dâng lên nhanh chóng ở khắp mọi nơi.Đặc biệt, tốc độ ở nơi Long Vương đang đứng là cực kì lớn.
Lượng nước khổng lồ hình thành nên sóng biển.
Không, sóng thần đang đến gần.'Tiến vào rồi.'Sóng thần ngày càng cao hơn, và biến đổi kích thước để bằng Lâu đài Moraca.
Con rắn nước leo lên trên nó.ÀOOO–Và cùng với sóng thần tràn vào tường thành của Lâu đài Moraca.Lõm bõm Lõm bõm.Nước gần tường thành trong lâu đài đã dâng cao đến đầu gối.
Chẳng mấy chốc, khu vườn sau nơi Raon đứng sẽ ngập trong nước.
Khi đó, nó sẽ trở thành Linh Vực của Long Vương.
Sẽ không thể sử dụng được Mana ở chỗ nước đó.- Cale.Nữ tu sĩ háu ăn gọi anh bằng giọng run rẩy.
Tấm khiên xám chắc chắn đã rất yếu.'Eruhaben-nim cũng chậm lại rồi.'Con Rồng khổng lồ đứng ra chống lại sóng thần.
Không thấy Beacrox và Ron đâu cả.
Choi Han thì đang vật lộn để đuổi theo con rắn nước.
Trông ai cũng thở hổn hển. Anh phải làm gì bây giờ?"Đúng vậy. Đó là biển."Cale đưa tay ra.
Tay anh chạm vào thứ gì đó khác ngoài tấm khiên xám.Lạnh lẽo.
Thô ráp.Thứ mà tay anh chạm vào chính là tường thành.
Một bên đã sụp đổ, nhưng nhờ Eruhaben nên bức tường vẫn trụ vững mà chưa đổ sập hoàn toàn.
Dù vậy, bức tường đang phải chống chọi với sóng thần, và cả nó lẫn Eruhaben sẽ sớm bị cuốn trôi.Đúng vậy.
Đá.Đây là đá.
Ánh mắt Cale hướng về phía lâu đài.
Nước biển đã tràn vào đây thông qua lòng đất.
Nhưng nó chỉ đi qua đất mà thôi.Không phải đá.Cale mở miệng."Thế nào?"Có người trả lời câu hỏi của anh.
Giống như thường lệ, mỗi khi anh phải đối mặt với thế lực mạnh mẽ.
Kẻ này luôn là người dẫn đầu.- Cale.Super Rock nói.- Đá ở khắp mọi nơi.Đúng vậy.
Bức tường là đá. Lâu đài là đá.
Có rất nhiều đá ở đây.
Đôi mắt Cale sáng lên khi nhìn vào hòn đá xám xỉn và thô ráp kia.- Dù sóng biển có mạnh đến đâu.Đá bắt đầu di chuyển theo ý muốn của Cale.- Vẫn có những tảng đá tồn tại hàng ngàn năm, ngay cả sau khi bị sóng đánh và xói mòn.Những hòn đá trên tường thành, tất cả đá xung quanh Cale bắt đầu rung chuyển.
Những thứ xám xịt ấy vẫn chưa bị thấm sóng biển.- Nhưng chỉ chịu đựng được vài phút thôi đấy nhé?Hiểu rồi.
Cale mỉm cười trước lời của Super Rock.
Anh mở miệng.
Hét lên với những người đồng đội đang chiến đấu trong khi mệt mỏi thở dốc."Tất cả đến sau lưng tôi!"RUỲNHHH—-Mặt đất ngập trong nước biển rung chuyển.
Chấn động ấy bắt đầu từ rất sâu, lên đến tường thành trên mặt đất, và làm rung chuyển mọi thứ.ẦMMM.Đá di chuyển.
Để tạo ra một tấm khiên xám có thể chống đỡ biển cả.************************************Về khách sạn là tui dịch cho đỡ nhớ, định dịch sương sương thui nhưng mà chương nè cũng ngắn nên thôi dịch hết luôn 😆
Không, không phải vậy.
Vì anh đang chìm trong nước nên âm thanh dần trở nên xa cách.
Rõ ràng xung quanh là rừng.
Nhưng Choi Han vẫn cảm thấy cơ thể mình ướt đẫm.'Cái quái gì-'Thuộc Tính của tên Tam Hoàng kia là gì vậy?
Là Nước sao, Nước gì?
Có gì đó khác với bản chất của Nước.Đột nhiên, Choi Han nhớ đến điều mà Thánh Kỵ Sĩ mạnh nhất từng nói.'Đó là Long Vương. Chắc chắn Tam Hoàng đã đến.'Long Vương.
Sinh vật mà hẳn ai cũng từng được nghe trong những câu chuyện cổ tích hồi còn nhỏ.
Long Vương cai trị biển cả.Con rồng xanh lại há miệng.KUAAAA-Môi trường xung quanh rung chuyển bởi tiếng gào đó.
Đây không phải ảo ảnh.
Những giọt nước xanh xuất hiện và gợn sóng.
Một dải nước xanh được tạo ra xung quanh Rồng Xanh, các dải nước tăng dần về số lượng và bắt đầu lớn hơn.Xung quanh dường như sẽ sớm ngập trong nước.Rồng Xanh mỉm cười ngạo mạn khi nhìn vào dải nước đó.
Và rồi lao về phía Eruhaben.
Với thái độ vô cùng kiêu căng.KWAAAAAA!Và,"UGH!"Eruhaben buộc phải lùi lại.
Đồng thời phóng Bụi về phía con rồng nước.'Bị ăn mất rồi!'Nước trong không khí quanh con rồng nước đã ăn hết Bụi.
Bụi sau khi bị Nước ăn đã mất đi ý chí.
Nó không tuân theo ý chí của Eruhaben.
Và-'Ngay cả khi chạm vào cơ thể con rồng nước, nó chỉ phát ra tiếng động lớn chứ không cảm thấy gì hết.'Khi bị chạm vào, cơ thể rồng nước chỉ gợn sóng chứ không có cảm giác chạm thực sự.
Rõ ràng con rồng đó đang tồn tại mà.
Lông mày Eruhaben nhíu lại.
Choi Han quan sát điều này và nhìn xuống thanh kiếm của mình. Hắc Long đã biến mất, chỉ còn lại luồng năng lượng đen nhỏ.
Thế rồi anh nhìn lên, và thấy con rồng xanh tỏa sáng rực rỡ."...Long Vương."Khoảnh khắc Choi Han thốt ra từ ấy."Hửm."Kẻ nào đó ở xa nhìn xuống Choi Han.
Cười.
Tam Hoàng mỉm cười."Ngươi gọi ta à?"
"......!"Choi Han giật mình.
Dù cho Rồng Xanh và Eruhaben đang giao tranh và cố xé xác nhau thì Tam Hoàng - kẻ ở giữa cặp sừng của Rồng Xanh, chỉ nhàn nhã ngồi khoanh chân.
Hắn ta đáp lại lời của Choi Han.
Long Vương.
Đáp lại từ đó."A."Choi Han dừng lại và không thể nói gì.
Bởi tuy Long Vương mà anh vừa nhắc đến là Long Vương thống trị biển cả, không phải Rồng Xanh kia.
Nhưng bầu không khí quanh Tam Hoàng quá kỳ lạ để anh có thể phản bác.
Không. Nó thật khác biệt.'Xanh lam......!'Đôi mắt hắn ta từ lúc nào đã chuyển sang màu xanh.
Không, đó là màu của nước.
Khoảnh khắc đôi mắt hắn trở thành thứ gì đó không thể diễn tả bằng lời."Phư-phư."Hắn mỉm cười nhẹ nhàng và đứng dậy."Long Vương, chắc là đang nói đến tên nhóc này nhỉ."Hắn ta vuốt ve sừng của Rồng Xanh, rồi nhìn chằm chằm vào Cale.
Khi tất cả mọi người tập trung vào Rồng Xanh, ánh mắt của con người ấy hoàn toàn hướng về hắn.
Nhìn ánh mắt đầy căng thẳng đó, nụ cười trên môi Tam Hoàng trở nên đậm hơn."Long Vương chính là cơ thể này."Hắn nhẹ nhàng vỗ tay.Tách!Tất cả sinh vật chưa thể thoát khỏi nơi này đều cảm thấy mát mẻ.
Giống như cảm giác mát mẻ khi ta nhảy xuống đại dương hay thung lũng vậy."Long Vương cũng là kẻ cai trị biển cả ở thế giới các ngươi đúng chứ?"Hắn lại nhìn Choi Han lần nữa như thể thấy buồn cười, rồi quay đầu lại không chút luyến tiếc.
Hắn nhìn Cale và nói."Mà. Ta là kẻ cai trị rồng, nên Long Vương cũng chính là ta."Khuôn mặt Cổ Long cứng lại.
Mặc kệ thế nào, Tam Hoàng - Long Vương vẫn nhẹ nhàng vẫy tay.Lộp bộp Lộp bộp.Trời bắt đầu đổ mưa.
Nhưng đó không phải cơn mưa bình thường.'Mặn.'Trời mưa như trút nước.
Và trên hết,Lộp bộp Lộp bộp.Mỗi lần hạt mưa rơi xuống tấm khiên xám, là một lần tấm khiên rung chuyển.
Và-ÀOOOO-Cùng với tiếng sóng vỗ.Loạt soạt Loạt soạt.Đã xuống rừng và đang đối mặt với con rắn nước, Choi Han phát hiện nước dâng đến mắt cá chân anh trong tích tắc.
Nước đang nhanh chóng chảy ra từ Rồng Xanh, không, Long Vương và xâm chiếm xung quanh.
Và thứ nước đó rất mặn."Đáng tiếc là ở đây không có con sông nào cả."Long Vương - Tam Hoàng dang rộng cánh tay.
Nước bắt đầu rung rinh theo cử chỉ của hắn ta.
Nước biển lan ra khắp tứ phía.
Rất nhanh.
Rất nhiều-Lõm bõm.Nước từ lúc nào đã dâng lên đến đầu gối của Choi Han.
Nước bắt đầu dâng cao nhanh chóng, bao phủ khu rừng và chạm tới Lâu đài Moraca.ÀOOOO-Bây giờ anh có thể nhìn thấy những con sóng thực sự.
Hạt mưa mặn không còn rơi nhỏ giọt nữa. Lượng lớn nước đổ xuống, nhiều đến mức không thể thấy phía trước.
Khi âm thanh và tầm nhìn xung quanh trở nên mờ nhạt.
Ngay cả trong tình cảnh này, giọng của Long Vương - Tam Hoàng vẫn có thể nghe thấy rõ.Đáng tiếc là ở đây không có con sông nào cả."Ta là biển. Biển là ta. Có gì mà phải sợ chứ?"Long Vương - Tam Hoàng nói rằng mình chính là biển.
Khuôn mặt Cale cứng lại.- Con người!Cale nhìn xuống dưới tường thành.
Nước đang thấm sâu vào lòng đất.- Nước đang tràn vào trong!Nước biển bắt đầu chảy xuống dưới tường thành, xuyên qua lòng đất và tiến vào trong lâu đài.
Nước mặn.- Nước đang tràn vào lòng đất! Chỗ đất dính nước mặn phản ứng rất chậm với Mana!Khi Raon hét lên như vậy, khuôn mặt Cale cứng lại.
Ánh mắt Cale hướng về Tam Hoàng.
Tam Hoàng mỉm cười khi thấy biểu cảm đó và nói."Đất ngập trong nước của ta cũng là Linh Vực của ta."Thuộc Tính bậc Ngũ Sắc.
Sức mạnh của nó vượt xa trí tưởng tượng của Cale.
Nó khác với sức mạnh cổ đại mà anh biết.- Con người, nước đang dâng lên! Đến gần vòng tròn dịch chuyển rồi!Nước biển thấm ướt đất đang dâng từ dưới lên trên.Loạt soạt Loạt soạt.Giày và chân những người đang chạy về phía vòng dịch chuyển của Raon bắt đầu bị ướt."CÒN MẤY LẦN NỮA?"Khoảnh khắc Cale vô thức lớn giọng hét, Raon hiểu ra và trả lời.- Một lần!Bây giờ chỉ cần mở vòng dịch chuyển thêm một lần nữa, mọi người sẽ chạy trốn hết.
Có nghĩa là chỉ cần cầm cự thêm chút nữa.
Nhưng Cale vẫn lo lắng.'Tên khốn đó hẳn cũng biết điều này.'Tam Hoàng đang theo dõi từ trên cao.
Hắn ta hẳn cũng biết điều này.
Trông rất thoải mái.- Và thêm một lần, cho chúng ta nữa!Ngay khi nghe Raon nói tiếp, Cale đã nhận ra đáp án."A."Tam Hoàng nói rằng đã bắt được chướng ngại vật.
Đó không phải là các Ma Nhân của Lâu đài Moraca.
Mà là nhóm Cale.
Ngay từ đầu, hắn đã không quan tâm liệu họ có bỏ chạy hay không."Chỉ cần bắt con mồi là được."Tam Hoàng vừa cười vừa nói."Múc nước trên đất lên!"
"Đừng để nước tràn vào vòng dịch chuyển!"
Nyaaaong!
Nyaaong!Giữa tiếng kêu của On và Hong cùng nhiều giọng nói khác nhau, Cale cảm thấy không khí bên trong tấm khiên xám trở nên nặng nề hơn.
Việc hô hấp không hề dễ dàng, như thể không gian đang dần trở nên ẩm ướt.Dưới tường thành.
Nước biển tràn vào lâu đài, thấm vào mặt đất, lan ra không khí và kiểm soát mọi thứ.- Con người! Mana trong không khí chậm lại rồi! Ngươi không nghe thấy ta đúng chứ! Không, nghe thì nghe được nhưng chậm quá! Ta cần thời gian để thích nghi!ÀOOOO-Tấm khiên xám khó khăn chống chọi với cơn mưa xối xả.
Đến mức dần trở nên vô dụng.
Tam Hoàng đã nhẹ nhàng tạo ra Linh Vực của mình.
Đất và Trời.
Tất cả đều là Linh Vực.'Đây có đúng là sức mạnh cổ đại không vậy?'Dường như Cale đã nhận ra giá trị thực sự của Thuộc Tính.
Không. Dường như anh đã biết Thuộc Tính bậc Ngũ Sắc mạnh đến mức nào.Anh đã hiểu ý nghĩa của 'gần như là Thần'.
Vậy còn Thần thực sự thì sao?
Rốt cuộc phải mạnh thêm bao nhiêu để đối mặt với sự tồn tại ấy?
Cuộc chiến đó chẳng phải sẽ là một quá trình không thể tưởng tượng nổi ư?
Và trên hết-
'Làm sao đây?'Hai lần dịch chuyển tức thời.
Không. Một lần dịch chuyển sẽ sớm diễn ra.
Sau đó sẽ đến lượt chúng ta, và chỉ cần chống đỡ cho đến khi kết thúc.'Có thể không?'Ngay cả không khí cũng bị Tam Hoàng kiểm soát rồi, liệu có thể thoát được không?
Với suy nghĩ đó, đôi mắt Cale vẫn tập trung vào Tam Hoàng.
Tam Hoàng với đôi mắt không bao giờ khép (bất tử), mỉm cười như thể rất vui và mở miệng."Đó là Linh Vực."Lúc ấy, giọng của Tam Hoàng vang đến tai Cale."Thuộc Tính, sức mạnh đó là 'Công Lý' và 'Linh Vực'."Tam Hoàng dạy cho Cale một bài học."Khoảnh khắc ta định nghĩa được sức mạnh, coi nó là Công Lý, và tự mình thiết lập Linh Vực. Mọi thứ sẽ hoàn tất."Chẳng phải hắn nên nói vài lời với sinh vật đã tạo ra trò chơi thú vị này sao?
Bởi vì nó sẽ sớm nằm trong tay hắn.
Bởi vì nó sẽ sớm chết.'Sức mạnh cổ đại có giới hạn rất rõ ràng.'Cale Henituse chắc chắn không phải sinh vật có thể sở hữu Thuộc Tính bậc Ngũ Sắc.
Thế nên hắn mới dạy cho kẻ ấy, về điều kẻ ấy không thể có được."Ta là biển."Hắn định nghĩa mình là biển."Vì ta là biển. Nên nơi có ta chính là biển."Bởi vì ta là biển.
Dĩ nhiên nơi này cũng là biển.
Bởi lẽ, ta đang ở đây mà.Tam Hoàng mỉm cười."Tất cả đều vô dụng trước biển."Khu rừng. Lâu đài. Đất đai.
Chúng làm được gì chứ?"Tất cả sẽ bị cuốn trôi và chìm xuống."Long Vương dang rộng cánh tay."Đi theo con đường của biển."Tức, đi theo con đường của ta."Chìm xuống đi."Ngay khi hắn dứt lời.RÀOOOO-Lượng nước khổng lồ chảy ra từ con rồng nước.
Trời và Đất.
Nước biển dâng lên nhanh chóng ở khắp mọi nơi.Đặc biệt, tốc độ ở nơi Long Vương đang đứng là cực kì lớn.
Lượng nước khổng lồ hình thành nên sóng biển.
Không, sóng thần đang đến gần.'Tiến vào rồi.'Sóng thần ngày càng cao hơn, và biến đổi kích thước để bằng Lâu đài Moraca.
Con rắn nước leo lên trên nó.ÀOOO–Và cùng với sóng thần tràn vào tường thành của Lâu đài Moraca.Lõm bõm Lõm bõm.Nước gần tường thành trong lâu đài đã dâng cao đến đầu gối.
Chẳng mấy chốc, khu vườn sau nơi Raon đứng sẽ ngập trong nước.
Khi đó, nó sẽ trở thành Linh Vực của Long Vương.
Sẽ không thể sử dụng được Mana ở chỗ nước đó.- Cale.Nữ tu sĩ háu ăn gọi anh bằng giọng run rẩy.
Tấm khiên xám chắc chắn đã rất yếu.'Eruhaben-nim cũng chậm lại rồi.'Con Rồng khổng lồ đứng ra chống lại sóng thần.
Không thấy Beacrox và Ron đâu cả.
Choi Han thì đang vật lộn để đuổi theo con rắn nước.
Trông ai cũng thở hổn hển. Anh phải làm gì bây giờ?"Đúng vậy. Đó là biển."Cale đưa tay ra.
Tay anh chạm vào thứ gì đó khác ngoài tấm khiên xám.Lạnh lẽo.
Thô ráp.Thứ mà tay anh chạm vào chính là tường thành.
Một bên đã sụp đổ, nhưng nhờ Eruhaben nên bức tường vẫn trụ vững mà chưa đổ sập hoàn toàn.
Dù vậy, bức tường đang phải chống chọi với sóng thần, và cả nó lẫn Eruhaben sẽ sớm bị cuốn trôi.Đúng vậy.
Đá.Đây là đá.
Ánh mắt Cale hướng về phía lâu đài.
Nước biển đã tràn vào đây thông qua lòng đất.
Nhưng nó chỉ đi qua đất mà thôi.Không phải đá.Cale mở miệng."Thế nào?"Có người trả lời câu hỏi của anh.
Giống như thường lệ, mỗi khi anh phải đối mặt với thế lực mạnh mẽ.
Kẻ này luôn là người dẫn đầu.- Cale.Super Rock nói.- Đá ở khắp mọi nơi.Đúng vậy.
Bức tường là đá. Lâu đài là đá.
Có rất nhiều đá ở đây.
Đôi mắt Cale sáng lên khi nhìn vào hòn đá xám xỉn và thô ráp kia.- Dù sóng biển có mạnh đến đâu.Đá bắt đầu di chuyển theo ý muốn của Cale.- Vẫn có những tảng đá tồn tại hàng ngàn năm, ngay cả sau khi bị sóng đánh và xói mòn.Những hòn đá trên tường thành, tất cả đá xung quanh Cale bắt đầu rung chuyển.
Những thứ xám xịt ấy vẫn chưa bị thấm sóng biển.- Nhưng chỉ chịu đựng được vài phút thôi đấy nhé?Hiểu rồi.
Cale mỉm cười trước lời của Super Rock.
Anh mở miệng.
Hét lên với những người đồng đội đang chiến đấu trong khi mệt mỏi thở dốc."Tất cả đến sau lưng tôi!"RUỲNHHH—-Mặt đất ngập trong nước biển rung chuyển.
Chấn động ấy bắt đầu từ rất sâu, lên đến tường thành trên mặt đất, và làm rung chuyển mọi thứ.ẦMMM.Đá di chuyển.
Để tạo ra một tấm khiên xám có thể chống đỡ biển cả.************************************Về khách sạn là tui dịch cho đỡ nhớ, định dịch sương sương thui nhưng mà chương nè cũng ngắn nên thôi dịch hết luôn 😆
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me