TruyenFull.Me

[Xán Bạch ][CHANBAEK] Lão Đại! Tha Cho Tôi Đi

CHAP 81 : TRẬN ĐÁNH CUỐI CÙNG 2

ByunBaekYeol0461

Vì nó quá dài cho nên chia làm phần ba nữa, tạm đăng trước mai đăng nốt chap còn lại nhé, rất xin lỗi vì sự chậm trễ này 💓

Phác Khang Anh không nói nhiều lời hắn rút dao tiến về phía Bạch Hiền giao chiến luôn, và tất nhiên Bạch Hiền cũng đã chuẩn bị từ trước.

Đánh được năm chiêu thì phần thắng nghiêng về bên nào cũng đã rõ, tất nhiên là Bạch Hiền chẳng thể thắng nổi Phác Khang Anh, vì cân ra thân thủ của Bạch Hiền chỉ ở mức bốn trên mười.

Còn Phác Khang Anh là chín trên mười, đã tính cả việc hắn đang bị thương.

Sự chênh lệch như vậy là quá lớn.

Bạch Hiền bị đẩy ngã lăn xuống đất, còn bị Phác Khang Anh dẫm mạnh lên bụng khiến cậu co quắp người lại, đau đớn thấy rõ.

Phác Khang Anh mắt nổi lên tia máu đỏ lừ, mặt căng ra chân sút Bạch Hiền thêm phát nữa mới nói -"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt".

Bạch Hiền gồng mình đứng dậy từ dưới đất, tay đưa lên lau máu trên miệng chảy xuống, dù đau những vẫn cười đáp -"Thế mới có chuyện để nói!".

Đáp xong Bạch Hiền liền xòe dao trong tay ra tiến về phía Phác Khang Anh tiếp tục đánh, tuy nhiên người tiếp chiêu lại là William Maiklou.

Anh ta đẩy Phác Khang Anh ra một bên, cũng dùng dao để trực chiến với Bạch Hiền. Nụ cười trên mặt anh ta trở nên vô cùng cao ngạo, đôi con ngươi co lại như muốn đâm thủng Bạch Hiền, động tác đâm chém thật sự là điên cuồng như thú hoang.

Bạch Hiền biết anh ta đã bị chọc đến điên rồi muốn giết chết cậu để thỏa mãn cơn điên của anh ta, thế nhưng Bạch Hiền tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Phác Khang Anh mới là mục tiêu mà Bạch Hiền để tâm, còn lại chỉ là không khí.

Kaylifer thấy tình hình không được ổn, Bạch Hiền cho dù thế nào cũng không thể chết được vậy nên mới rút dao và súng chạy đến ứng chiến chung với cậu.

Bạch Hiền thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng nói -"Tưởng cô chỉ đứng đấy để xem kịch".

Kaylifer -"Bớt nói nhiều đi".

Bạch Hiền nhảy lên phía trước một bước dài, hiện tại Kaylifer đã nhắm mục tiêu là William Maiklou, vậy nên Bạch Hiền sẽ chuyển sang đánh Phác Khang Anh.

Hai con dao nhọn hoắt thò ra khỏi cánh tay, Bạch Hiền chạy đến chỗ Phác Khang Anh không hề xa nhưng được ba bước Lucie Marie đã chặn ngang đạp Bạch Hiền một phát khiến cậu lăn xuống đất.

Lucie Marie cũng điên cuồng không kém gì William Maiklou, mắt cô ta đáy lên sự thù hận không hề nhỏ, trên tay cầm cả dao lấn súng tiếp tục lao đến sút mạnh vào người Bạch Hiền.

Máu từ trong người dồn lên phía trên khiến Bạch Hiền bị hộc ra máu mặt trắng bệch thở liên tục. Tuy nhiên Bạch Hiền lại không hề có dấu hiệu dừng lại, thậm chí Kaylifer còn chửi cậu một câu nhưng mà Bạch Hiền vẫn cứ đánh.

Lucie Marie có thân thủ cao hơn Bạch Hiền, trong cơn tức giận cô ta đánh chẳng có lấy một chút nương tay nào, cùng lắm Bạch Hiền chỉ có thể chạm vào người Lucie Marie, chưa kịp đánh cũng bị cô ta hất văng sang một bên.

Cuối cùng Kaylifer không thể chịu nổi nữa mới dồn hết sức đánh ngã được William Maiklou tiến tới chỗ Bạch Hiền đỡ lấy một nhát dao cứu sống cậu, Lucie Marie cũng không ngại hai đấu một thậm chí cho dù có Kaylifer thì cũng không thể đấu lại sức mạnh của cô ta.

Kaylifer không biết là Bạch Hiền đang liều lĩnh hay tính có kế hoạch, tuy nhiên nếu cứ để thế này thắng chưa thấy đâu đã chết cả rồi.

Kaylifer -"Biện Bạch Hiền cậu đang làm cái quái gì vậy?".

Bạch Hiền không nói gì, vẫn chuyên chú vào đánh Lucie Marie cho dù có bị đánh bật ra cũng vẫn đứng dậy.

Phác Khang Anh nhìn thấy bất thường liền hơi nhíu mày, hắn gọi lại Lucie Marie rồi dùng dao cắt một phát ở nút điểm, làm cho những sợi dây trong rừng đều bị đứt hết.

Lucie Marie đạp Bạch Hiền một phát khiến cậu dán người vào cây ngã xuống, cả mặt lẫn người đều bị máu đỏ phủ kín. Cô ta lôi William Maiklou chạy đi theo hướng mà Phác Khang Anh chạy, người của hắn cũng phân ra rất nhiều hướng, nhưng có quy luật.

Những kíp nổ cháy dây bốc khói, không hẹn mà đến nổ liên tiếp cùng lúc, tiếng vang lớn đến rung cả đất.

Người của Tiêu Phong Lãng phải tự túc chạy đi tránh kíp nổ không dính vào người, tuy nhiên chưa kịp tránh phát này lại đã có tiếng nổ khác còn lớn hơn, cơ mà nó lại phát ra ở hướng mà Phác Khang Anh đi.

Bạch Hiền đứng dậy nói với Kaylifer vẫn đang hoang mang với việc mà cậu làm và với những thuộc hạ của cô -"Dồn người về phía trước không cần trực tiếp nhắm vào Phác Khang Anh chỉ cần giết thuộc hạ của hắn".

Kaylifer -"Nhưng hiện tại bọn họ đều phân ra các hướng khác tránh đi thuốc nổ lúc nãy rồi, tôi còn chưa xác định được có hay không người chết, cậu còn dám nói với tôi những lời đó?".

Bạch Hiền -"Chưa có ai chết cả lửa có cháy đâu mà chết cô bị ngu sao?".

Kaylifer -"Thế tiếng ban nãy...?".

Bạch Hiền -"Chỉ riêng thời gian tôi phải chịu đòn cũng đã đủ cho Bạch Chính Dương vô hiệu hóa loạt thuốc nổ này, lửa không hề bốc cháy chỉ có khói và tiếng phát ra không hề ảnh hưởng đến người, mục đích của tôi không phải ở đây chịu chết đồ đần!!".

Kaylifer -"Cậu dám nói tôi là đồ đần??".

Bạch Hiền chẳng nói thêm lời nào nữa, tay đưa lên lau máu trên mặt rồi chạy thẳng về hướng Phác Khang Anh chạy lúc nãy, cậu không muốn những phát đánh trên người trở nên vô ích.

Nhóm người thứ hai của Tiêu Phong Lãng thuộc diện quản lý của Akacman đã theo lệnh của Bạch Hiền sắp xếp một lượng bom kích trong rừng, đều là hướng mà người của Phác Khang Anh chạy qua.

Thủ thuật ẩn sâu nấp kín, Bạch Hiền biết Phác Khang Anh thế nào cũng cho người tách lẻ ra vậy nên không chơi trò dồn người chết trùm nữa mà để cho thuộc hạ ẩn náu kín đáo bắn từng người một.

Bom kích sử dụng cũng không thể để lãng phí nó chỉ nhằm vào con mồi lớn duy nhất là Phác Khang Anh và thuộc hạ của hắn.

Akacman hợp lại với Kaylifer, cậu ta giải thích cặn kẻ những gì Bạch Hiền nói lúc mới xuất phát, bởi vì không muốn Kaylifer và thuộc hạ thuộc diện quản lý của cô biết trước tránh trường hợp bọn họ quá mức tự tin khiến Phác Khang Anh nghi ngờ.

Hiện tại nhóm thứ ba do Liễu Giai Kỳ dẫn đầu đã chạy đến chặn một vòng khoảng một ki lô mét quanh đây rồi, nhóm của Liễu Giai Kỳ sẽ là nhóm chủ chốt bởi vì họ phải đánh trực tiếp.

Đất thì đánh kiểu đất, mà trên không thì đánh kiểu trên không. Bạch Hiền đã trang bị cho mỗi trực trăng mười kíp nổ, dùng bệ phóng đặt dưới bụng trực thăng điều khiển bắn hạ trực thăng của Phác Khang Anh.

Tuy nhiên đánh được mười phút, Phác Khang Anh đã có thể khắc phục được kiểu đánh này, trực thăng rất nặng không phải là tại kíp nổ mà là tại bộ trực bắn lắp thêm vào.

Cho nên nó không thể bay cao hơn ba mươi mét, trong khi đó những chiếc trực thăng của ELT nhẹ hơn chúng chỉ cần bay lên trên là kíp nổ sẽ không thể chạm tới.

Tuy nhiên Bạch Hiền cũng không bỏ đi kíp nổ trong trực thăng để tiến hành đánh theo hướng khác, nếu không bay cao được thì bay thấp nhất thì thả luôn kíp nổ xuống rừng tiêu diệt người của Phác Khang Anh cũng được.

Bạch Hiền chạy không nhanh bằng nhóm người của ELT, cuối cùng để mất dấu bọn họ. Không có thiết bị truyền tin kết nối, Bạch Hiền không thể nhận tin tức liên tục để mà tìm Phác Khang Anh, chỉ kịp nói với những người ở dưới khi nào nhìn thấy hắn thì bắn một quả pháo báo tin là được.

Chẳng mấy chốc hướng Đông nổ ra một quả pháo màu xanh, đây là tín hiệu riêng biệt của Tiêu Gia. Thế nhưng lúc sau lại có tiếng nổ ở phía Bắc, Bạch Hiền ở rất xa nơi đó, mày khẽ nhíu lại nhìn khoảng thời gian chạy trên máy.

Không hiểu bằng cách nào Phác Khang Anh lại có thể chạy xa đến như vậy trong vòng hai mươi phút?.

Đang có chút khó hiểu thì Kaylifer từ phía sau chạy đến nói -"Đi nhanh lên trực thăng của Phác Lão Đại ngay phía sau chúng ta, ngài ấy cũng Tiêu Lão Đại muốn gặp cậu".

Bạch Hiền -"Người của Liễu Giai Kỳ đi đâu hết rồi? Tại sao lại để Phác Khang Anh chạy tới tận phía Đông rồi còn cả phía Bắc??".

Kaylifer khẽ nhíu mày nói -"Cậu chẳng bảo là bởi vì Phác Khang Anh quá mức giảo hoạt à? Liên quan gì đến người của chúng tôi, hắn có thân thủ cao như thế đâu phải nói tóm là được".

Bạch Hiền nghe xong liền sút một phát hòn đá dưới chân cậu bay ra xa rồi rơi vào vũng nước, răng nghiến lại nói -"Bằng mọi giá phải tóm được hắn, nếu không phải vây bắt cho được tôi không muốn thấy hắn vượt ra khỏi vị trí Đông Bắc".

Dứt câu Bạch Hiền liền bỏ đi, đến một khoảng chống nhất định mới nhìn lên trời, nước mưa rơi vào mắt hơi khó nhìn nhưng Bạch Hiền vẫn cố. Lựa đúng thời điểm chiếc trực thăng chỉ còn cách đó một trăm mét thì phát tín hiệu.

Quả nhiên đúng một phút sau chiếc trực thăng dừng lại, hạ dây xuống để Bạch Hiền cài vào rồi lên trên. Khi được kéo lên, mắt Bạch Hiền không ngừng đảo nhìn xuống dưới, một hàng cây bị đổ trong rừng những áng khói phất phơ trong mưa.

Lan tản còn có mùi máu tanh rười rượi.

Cửa của bụng trực thăng có một cánh tay thò xuống, thấy là Hạ Tri cậu liên bắt lấy để Hạ Tri kéo lên trên.

Chưa ai nói gì Bạch Hiền đã vừa cởi đai vừa nói -"Tôi cần thêm người của Lão Hoàng! Củng cố tầng ngoài tốt nhất đừng để Phác Khang Anh chạy lọt ra khỏi khu phía Đông Bắc".

Tiêu Phong Lãng thả một hơi thuốc lá ra ngoài, vừa nhìn Bạch Hiền vừa nói -"Mấy tiếng không gặp cậu có phải đá bọn tôi ra ngoài hết rồi không?".

Bạch Hiền chỉ kéo nhẹ một bên môi, cởi chiếc áo dính máu vứt xuống đất khẩu súng trong tay cài lên móc đáp -"Anh nặng lời rồi".

Hạ Tri -"Qua đây anh xem một chút đi".

Bạch Hiền lắc đầu lại nói -"Em không sao, không có vấn đề gì cần xem xét quan trọng bây giờ là cái khác".

Tiêu Phong Lãng -"Lão Hoàng chưa có tin tức gì, nhưng mà cũng chẳng mong chờ gì ở lão".

Bạch Hiền ngồi khoanh chân ở giữa khoang, mắt liếc sang bên trái một chút xong cũng chẳng nhìn thẳng. Tay vẫn cứ thao tác màn hình cảm ứng nhưng miệng lại nói -"Phác Lão Đại tự dưng nhìn tôi như thế làm gì? Nếu có chuyện muốn nói thì nói đi nếu không chút nữa tôi không có thời gian rảnh rỗi với ngài đâu".

Mày Hạ Tri khẽ nhíu lại, cũng biết là chuyện gì đang xảy ra với Bạch Hiền, nhưng chính bản thân Hạ Tri cũng không giải thích được việc này cho nên khi nghe cũng chỉ biết phát ra một tiếng ngăn cậu nói lại -"Bạch Hiền à...".

Phác Xán Liệt im lặng không nói gì, mắt thì vẫn cứ nhìn.

Bạch Hiền chẳng buồn quan tâm tới nữa, cậu tạm thời sao chép một bản mô phỏng địa hình vào máy chiếu rồi đặt nó xuống đất để mọi người cùng xem, với Tiêu Phong Lãng thì hắn đã tạm thời hiểu Bạch Hiền muốn làm gì.

Bởi ngay từ đầu cậu đã khái quát một số chuyện cần làm với hắn, nhưng mà Phác Xán Liệt và Hạ Tri thì chưa nói tiếng nào cho nên Bạch Hiền lại giải thích cặn kẽ từ đầu.

Nghe có vẻ hơi liều nhưng lại là cách khả quan nhất.

Hạ Tri -"Lúc đầu không nghĩ đến em lại muốn liều đến như vậy".

Bạch Hiền -"Cho dù có mất cái mạng này thì nó cũng phải đáng giá".

Tiêu Phong Lãng -"Ồ! Nói hay đấy".

Bạch Hiền không nói gì thêm, tất cả đều đã giải thích cặn kẽ rồi nếu không ai phản đối Bạch Hiền sẽ làm. Cậu đứng dậy thu lại thiết bị cảm ứng chỉ để lại máy tính, tiến tới lấy chiếc áo ban nãy mặc vào súng cũng đeo lại vào người chuẩn bị xuống dưới.

Tiêu Phong Lãng -"Đi luôn à? Dẫn theo cả Irena đi".

Bạch Hiền -"Anh ta không rảnh đâu gọi Ireny đến đây".

Tiêu Phong Lãng -"Khả năng trực chiến của Irena cao hơn Ireny, để Ireny thay thế vị trí của Irena cũng được".

Bạch Hiền không đáp, cậu không hiểu sâu về hai anh em nhà Ivan. Tiêu Phong Lãng nói thế nào thì là thế đó đi, ai cũng được dù sao Bạch Hiền cũng chẳng quan tâm lắm.

Phác Xán Liệt từ nãy đến giờ không hề nói gì, cho đến khi Bạch Hiền tiến tới thắt dây đứng cách hắn một bước chân lúc này hắn mới nói -"Dây chuyền đâu?".

Bạch Hiền hơi khựng lại tay đang cài dây, sau lại sờ lên cổ phát hiện không thầy sợi dây chuyền của Phác Xán Liệt đâu liền suy nghĩ lại, lúc cậu bị Phác Khang Anh đánh ngất hình như bị hắn giật đi rồi.

Bạch Hiền không biểu hiện cái gì bất ngờ ra ngoài chỉ nói -"Rơi rồi".

Phác Xán Liệt -"Tìm lại".

Chẳng hiểu sao cậu lại nổi cáu, nhìn Phác Xán Liệt chau mày nói -"Mất thì thôi dây chuyền của anh vô giá à? Trở về nói với Bạch Chính Dương làm cái khác là được phiền phức".

Hạ Tri căng mắt ra nhìn rồi quát -"Bạch Hiền! Tiết chế lại cảm xúc đi em không được phép nói như thế, dây chuyền của Lão Đại là loại vô giá đấy".

Bạch Hiền tặc lưỡi một cái đầy chán nản, hít vào một hơi rồi thở ra thật mạnh đáp -"Em biết rồi".

Dứt câu Bạch Hiền liền nhảy xuống phía dưới luôn chẳng buồn nói thêm, Hạ Tri thì lại có chút sinh khí gọi vớn theo -"Bạch Hiền! Quay lại...sao lại ngang ngược đến mức độ này không biết".

Tiêu Phong Lãng thấy Hạ Tri tức giận liền có chút thích thú, người đẹp thì lúc tức giận cũng đẹp. Chẳng chịu nổi hắn mới thoát ra một câu -"Bạch Chính Dương đầu thai cũng tốt nhỉ? Chiếm được một cái bảo vật tốt như vậy".

Hạ Tri -"Tiêu Lão Đại phiền ngài đừng nói nữa".

Tiêu Phong Lãng khẽ nhướn mày, cũng nghe lời thôi không nói nữa.

Con chuột trắng của Bạch Hiền vừa được tắm nước mưa bây giờ trắng bóc, đang ngồi trải lông bên cạnh Tiêu Phong Lãng cũng tự nhiên dừng lại.

Nó nhìn đâu chẳng nhìn lại nhìn Phác Xán Liệt...

Vẻ mặt hắn vẫn cứ trầm ổn nhưng ánh mắt thì hằn lên tia máu đỏ lừ, tay nắm chặt thành quyền gân nổi cả lên.

Chưa bao giờ, và chưa lúc nào Bạch Hiền lại to gan như bây giờ, không có từ nào để diễn tả nổi sự thức thời của cậu nữa.

Ba năm trước vẫn còn là một đứa bé thanh thuần, sợ máy tính sợ ám ảnh và đặc biệt sợ người ngoài.

Thế nhưng sau ba tháng đã biết kháng cự, ba năm đã dám gằn cổ lên cãi. Hiện tại lời nào cũng dám nói, khiến cho tất cả mọi người đều không nhận diện được rốt cục Bạch Hiền có hay không từ trước đến nay đều chỉ là giả bộ.

Còn chẳng ai nhìn ra rốt cục từ khi nào tất cả những nỗi sợ của Bạch Hiền đều biến mất, thay vào đó là cái gì cũng dám nghĩ đến cái gì cũng dám liều.

Ngay cả việc đáp lại Phác Xán Liệt cũng càng ngày càng không kiêng nể, thích thì nói không thích thì không nói.

Lời phát ra đều chẳng hề suy nghĩ đến hậu quả.

Hạ Tri cũng có cảm nhận giống như Phác Xán Liệt không sai biệt, tuy nhiên lại nghĩ đến chính bản thân Bạch Hiền biến tướng là vì cái gì những chuyện đã xảy ra nhìn thì đơn giản nhưng đối với Bạch Hiền là đấu tranh tâm lý.

Cái chết của cha mẹ, tình cảm dành cho Phác Xán Liệt là hai thứ lớn nhất mà Bạch Hiền chưa bao giờ bước qua được.

Nghĩ cũng không được việc gì, Hạ Tri hiểu nhưng cũng không hề chắc chắn chỉ là luôn tin tưởng Bạch Hiền cho nên nghĩ tích cực thôi.

Bạch Hiền nhảy xuống dưới rừng đáp đất liền tháo dây cài, một nhóm người của Tiêu Phong Lãng cũng chạy qua hướng đó. Nhìn thấy bọn họ Bạch Hiền cũng hiểu được có chuyện gì đang diễn ra, ngay lập tức tháo súng xuống chạy theo nhịp của những người kia.

Chẳng bao lâu sau thì tiếng súng nổ ra, giữa rừng có mấy cái cây sắp muốn đổ luôn vì súng ghim vào.

Bạch Hiền tháo băng đạn đã hết vứt xuống đất, lại lắp thêm một loạt đạn mới, vừa rồi cậu nhìn thấy một tên thuộc hạ có cấp bậc của ELT, mục tiêu bây giờ là hắn.

Tiếng đạn vẫn cứ ầm ầm nhưng Bạch Hiền lại không hề bị xao nhãng mà có phần tập trung hơn, nói thật cho dù có tập luyện tốt như thế nào khi ở trại hoặc ở bản doanh thì nó cũng không bằng một phần khi trực chiến thật.

Bạch Hiền đảo mắt thấy được mục tiêu liền ra tay bắn luôn, tuy nhiên hắn cũng nhìn thấy cậu. Đôi bên đều xả đạn cùng một lúc, không phải chỉ có mình hắn bị Bạch Hiền bắn trúng, mà ngay cả cậu cũng bị ăn đạn.

Cơ mà ngay sau đó, thuộc hạ của Tiêu Phong Lãng đã nắm bắt thời cơ bủa vây đạn bắn chết ngay tại chỗ tên đó.

Bạch Hiền đè bắp tay bị dính đạn thật chặt, không kêu đau lấy một tiếng mà chạy ra khỏi nơi ẩn náu tiếp tục cùng với thuộc hạ của Tiêu Phong Lãng truy lùng từng người một.

Nhưng mới chạy được hai bước, khi cậu ngước lên trời để xem xét thì lại thấy một người từ trên nhảy xuống, Bạch Hiền dừng lại nhìn kĩ một chút, khoảng cách còn mười mét thì nhìn ra dáng của Phác Xán Liệt.

Nhìn xong cũng chả muốn đứng yên một chỗ nữa mà chạy ngay đi, tránh mặt hắn càng nhiều càng tốt.

Tuy nhiên Phác Xán Liệt hắn chân dài, chỉ cần chạy lên mấy bước là Bạch Hiền bị tóm. Biết là chẳng chạy được nữa cậu mới dừng lại -"Ngài xuống đây làm cái gì? Nơi này không có Phác Khang Anh đâu, nếu ngài muốn đánh hãy về phía Đông Bắc mà tìm".

Phác Xán Liệt đột nhiên lớn tiếng quát lên -"Biện Bạch Hiền!!".

Bấy giờ Bạch Hiền mới nhìn ra vẻ mặt tức giận của hắn, mắt đỏ ngầu ngón tay bám lấy áo Bạch Hiền siết chặt, Bạch Hiền nghĩ rằng hắn sắp bóp cổ cậu rồi cảnh cáo vào mặt cậu đến nơi rồi.

Thật chẳng phải đợi lâu hắn thực sự bóp siết lấy cổ Bạch Hiền, mạnh đến mức muốn giết cậu ngay lập tức không hề có ý buông tha.

Bạch Hiền bị siết đến mức chân cậu không thể đứng vững nổi, mặt đỏ lên mắt nhắm tịt lại vì khó thở tuy nhiên không giống như những lần trước, Bạch Hiền không hề van xin hay nhận tội.

Thậm chí còn cắn chặt răng vào môi chịu đựng, nhất thì chết chứ không đời nào chịu thua. Bởi cậu thừa biết Phác Xán Liệt hắn sẽ không có gan dám giết cậu vào lúc này.

Đau đớn mới chỉ là ban đầu, hắn nới lỏng tay cúi mặt xuống chẳng phải hôn mà cắn luôn vào môi Bạch Hiền, cắn đến mức chảy cả máu.

Giọt máu tanh nồng dính vào lưỡi, ba giây Bạch Hiền như bị mất hồn làm theo động tác của Phác Xán Liệt, nhưng ngay sau đó tiếng súng phía sau làm Bạch Hiền bừng tỉnh, cậu trợn mắt ngửa đầu ra sau cộc mạnh một phát vào đầu Phác Xán Liệt đẩy hắn ra.

Tay lên nòng đạn thuần thục chưa từng có, thậm chí còn chẳng nói lời nào mà quay lưng bỏ mặc Phác Xán Liệt ở đó.

Vẻ mặt hắn đen hơn cả cái nồi, một lần nữa bị Bạch Hiền chọc tới điên.

Chẳng mấy chốc đã gần bảy giờ sáng, phần thắng chẳng nghiêng về bên nào. Phác Khang Anh cũng làm thiệt hại không ít người của cả Phác Gia và Tiêu Gia, cách đánh khó lường khiến Bạch Hiền phải liên tục thay đổi kế hoạch và vận dụng chất xám không ngừng.

Về phía cậu thì không hề có vấn đề gì, không bị thương thêm một vết nào vì phía sau có Phác Xán Liệt, cũng vào thời điểm này pháo sáng của Tiêu Gia liên tục phóng lên cùng một chỗ.

Là ở phía Tây Bắc, Bạch Hiền nghiến răng chặt lại mặt nổi cả gân thiếu điều không tức điên mà đạp chân vào cây, Phác Khang Anh và người của hắn chạy quá nhanh, từ Đông lên phía Bắc lại từ đó chạy lên Tây Bắc cứ như tên lửa, có nhưng khi đi qua vị trí mà Bạch Hiền đặt sẵn bẫy hắn lại không hề dính.

Bạch Chính Dương không thể trực tiếp giao chiến, Hạ Tri bây giờ phải chạy đông chạy tây đưa người về cứu chữa, Lưu Vũ thì chẳng biết biến đâu mất tăm, còn Lưu Anh lại bị sức khỏe giới hạn khả năng.

Không có bất cứ trụ cột nào có thể dẫn người cho nên mức độ khó khăn tăng lên gấp bội.

Chỉ dựa vào Irena dẫn dắt một nhóm đến phía Đông lúc nãy là ngăn cản được Phác Khang Anh vượt qua, cầm chân hắn được chút thời gian, tuy nhiên đến phía Bắc thì không còn người nào đủ khả năng dẫn dắt.

Vì vậy người bị Phác Khang Anh đánh ở đó chết nhiều không kém số người mà Bạch Hiền tiêu diệt của ELT.

Bạch Hiền gọi một tiếng lớn -"Phác Xán Liệt!".

Hai người bọn họ đang ở trong một vòng vây người của ELT, Bạch Hiền không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa cho nên muốn hắn đánh nhanh rồi đi, cơ mà khoảng cách khá xa lại không có thiết bị truyền tin liên tục vậy nên không thể nói được.

Cuối cùng, Bạch Hiền mới quyết định vứt một quả bom kích kèm với bom khói xuống rồi chạy tới chỗ Phác Xán Liệt kéo hắn đi, chẳng được mấy phút thì bom kích nổ kèm theo tiếng lớn ầm ầm một trận.

Cho dù cả hai có chạy nhưng vẫn bị đạn săn đuổi, một quả bom kích loại nhỏ có thể ảnh hưởng trực tiếp rơi vào khoảng gần một ki lô mét, tuy nhiên người đứng ở ngoài phạm vi đó hoàn toàn vẫn có thể nhắm đến bọn họ.

Chưa kể đây là rừng, phạm vi nổ bị cây hạn chế không ít cho nên diện tích cũng thu hẹp lại.

Phác Xán Liệt bị trúng đạn vào bắp tay và chân, tuy nhiên hắn vẫn chạy nhanh hơn tốc độ của Bạch Hiền.

Mắt đảo được một nơi an toàn hắn mới kéo Bạch Hiền ném vào đó, bản thân tiếp tục chạy ra ngoài giải quyết những cái đuôi còn lại.

Hắn là Lão Đại, hắn giỏi hơn con muỗi Bạch Hiền.

Bạch Hiền nghĩ thì nghĩ thế tuy nhiên vẫn ngó đầu ra xem, cơ mà chỉ nhìn thấy một trận khói và tiếng vang từ kíp nổ loại nhỏ.

Nhìn thấy hắn thoát khỏi làn khói vẫn điêu luyện dùng súng tỉa người, Bạch Hiền liền thôi không nhìn nữa mà rụt đầu vào lôi ra cái cảm ứng nhỏ mở lên, tạo một tần số nói với Bạch Chính Dương.

Bạch Hiền -"Cố Thanh! Mạc Vân Đình! Victoria! Andrew thân tín của các anh đều mang tới đây hết đi, chúng ta không còn người dẫn thuộc hạ nữa!!".

Bạch Chính Dương -"Mười phút nữa".

Bạch Hiền -"Riêng Cố Thanh cho hắn tới phía Tây Bắc chặn đánh Phác Khang Anh, còn lại đi theo Kaylifer, Liễu Giai Kỳ và Akacman".

Bạch Chính Dương -"Mạc Vân Đình chưa về!".

Bạch Hiền -"Tôi cho hắn thêm mười phút ở đâu cũng phải về ngay lập tức".

Bạch Chính Dương -"Không kịp đâu hiện tại mới từ khu phía Nam trở về được nửa đường, ít cũng phải ba mươi phút nữa mới tới!! Bây giờ....hay là để Chu Nhược Hàn đi thay đi".

Bạch Hiền -"Chu Nhược Hàn? Hắn đang ở đó sao??".

Bạch Chính Dương -"Hội đồng bảo an của Liên Hợp Quốc sắp tới anh ta đến cảnh báo chúng ta, tôi thấy hắn cũng đủ khả năng để anh ta theo Liễu Giai Kỳ cũng được!!".

Bạch Hiền hơi nhíu mày lại suy nghĩ, mặc dù biết Chu Nhược Hàn có một mối thù với người của ELT, tuy nhiên Bạch Hiền không muốn hắn dính vào chuyện này.

Đang phân vân chẳng biết thế nào thì bên kia Chu Nhược Hàn đã lên tiếng -"Biện Bạch Hiền!! Cậu không cần phải suy nghĩ tôi muốn tới đó, ít nhất là vì tôi tự nguyện".

Bạch Hiền nhìn số thời gian còn mười giây cuối, mắt nhắm lại thở một hơi mạnh -"Chỉ ba mươi phút, Mạc Vân Đình trở về anh phải rời khỏi đó".

Chu Nhược Hàn chưa kịp nói lại thời gian đã hết, Bạch Chính Dương bắt buộc phải xóa tần số đi, nên Bạch Hiền cũng không kịp nghe hắn hứa.

Ngồi một lúc thì Phác Xán Liệt trở lại, người hắn toàn mùi khói nhân tạo bước đi của hắn chậm dãi nên Bạch Hiền nghĩ là đã xong rồi nên mới ngó đầu ra xem.

Tuy nhiên Phác Xán Liệt lại kéo gáy áo cậu lại áp người Bạch Hiền vào vách nói -"Phía sau còn một đoàn tôi sẽ xử lý nốt hiện tại em quay trở về điều hết số người còn ở trong thành phố tới đây".

Bạch Hiền khẽ nhíu mày đẩy Phác Xán Liệt ra cơ mà hắn nắm chặt đẩy không nổi, Phác Xán Liệt cứ cho là cậu bị đần không đoán được hắn định làm cái gì hay sao?.

Bạch Hiền cau mày đáp -"Con mẹ anh câm miệng lại đi! Tôi đã nói ngày hôm nay cho dù có chết tôi cũng phải đánh, tôi không thể ngoan ngoãn nghe theo lời anh khi mà phía sau còn đeo một mối thù, đáng nhẽ ra anh nên thật thà ngay từ đầu thì có khi bây giờ tôi sẽ chịu nghe theo anh".

Phác Xán Liệt -"Tôi đã nói em không cần suy nghĩ nhiều tai em điếc sao?".

Bạch Hiền mới không thèm nghe, cậu thậm chí còn chẳng thèm đếm xỉa đến chỉ đáp -"Anh có nói thêm cũng chẳng thay đổi được quyết định của tôi đâu, cho dù bây giờ anh có muốn đánh ngất tôi đi rồi vác về khi tỉnh dậy tôi cũng sẽ cho anh trả một cái giá đắt nhất! Anh đừng tưởng tôi không có khả năng làm cái gì, cút ra".

Phác Xán Liệt mặt lạnh xuống mấy phần, tay cũng từ từ buông lỏng ra. Hắn đứng dậy nhìn Bạch Hiền ngồi dưới đất, xong cũng chỉ quay đi mà không nói gì.

Bạch Hiền thấy ánh mắt của hắn vừa khó hiểu lại vừa tức giận la lên -"Anh không muốn giải thích cái gì à? Phác Xán Liệt!! Phác Xán Liệt!!!".

Gọi to như thế mà hắn cũng không trả lời, Bạch Hiền lại tự nghĩ là do tiếng mưa hắn không nghe thấy, nhưng mà càng nghĩ như thế thì lòng lại càng trùng xuống một bậc.

Răng nghiến lại, hai tay dưới đất co lại kéo theo cả mảng cỏ nắm chặt -"Khốn nạn...anh chỉ muốn làm khổ tôi thôi...anh giống hệt như cha anh...".

Kẻ phụ tình bạc nghĩa.

Mưa to lại thêm một đợt, chẳng hề có dấu hiệu dừng lại. Nước chảy cứ ồ ạt từ những con dốc xuống như suối, đường đi trơn trượt vô cùng có người còn chết không phải bởi vì súng đạn mà là trượt chân ngã xuống đồi.

Trên đường đi Bạch Hiền cũng thấy mấy cái xác như thế, tuy nhiên Bạch Hiền cũng không thể chạy chậm đi bởi vì cậu cần tìm được Phác Khang Anh, ít nhất là dồn hắn trở về phía Đông Bắc.

Cố Thanh đã dẫn theo người xuất hiện ở phía Tây Bắc rồi, tiếng đánh lớn lắm hình như ác liệt hơn cả trận đánh với Irena. Trong tiếng mưa lấn át mà còn có thể vang như vậy, chắc chắn là không tầm thường.

Không hi vọng Cố Thanh sẽ đánh thắng chỉ muốn hắn giữ chân Phác Khang Anh ở đó là được.

Sử dụng trực thăng để đến đó cho nhanh cũng được nhưng Bạch Hiền muốn chạy hơn bởi vì cậu cần tận mắt quan sát lực lượng phân tán của Phác Khang Anh, xem rốt cục hắn còn che giấu bao nhiêu người.

Ban nãy nhóm người đánh thêm một trận với Phác Xán Liệt chắc chắn không phải là nhóm người tới cùng Phác Khang Anh ban đầu, mà là số người nhảy lên từ dưới đất lúc còn ở khu phía Tây Bạch Hiền nhìn thấy.

Quần áo và trang phục lúc đó cậu nhìn vô vùng rõ, khác hoàn toàn với lính thủ đô và những tên được Phác Khang Anh dẫn đi.

Chạy nãy giờ cũng đánh nãy giờ đã đoán được ít nhiều Phác Khang Anh hắn đang sử dụng đến cách cuối cùng, là dùng số người ở đó.

Mà đã là cách cuối cùng thì độ mạnh là tuyệt đối, thật sự là vậy. Ban đầu còn nghĩ là bản thân đuối sức nhưng thực tế không phải, số người đó có thân thủ cao có thể suýt xoát Mạc Vân Đình.

Nếu không có mưu kế đánh chặn thì chắc chắn không thể tay đôi mà đấu.

Số người đó đã giết chẳng biết bao nhiêu người của Phác Gia và Tiêu Gia, nhưng Bạch Hiền chắc chắn nó là một con số lớn cho nên cậu muốn xử lý chúng trước.

Rồi mới đến Phác Khang Anh, chủ yếu giữ chân được hắn là đã tốt lắm rồi.

Bạch Hiền vừa chạy vừa tạo một tần số gọi cho Bạch Chính Dương nói -"Khu phía Đông...còn nhiều người của chúng ta hay không?".

Bạch Chính Dương -"Còn rất ít lúc nãy tôi điều họ cùng với Chu Nhược Hàn đến hỗ trợ Cố Thanh rồi".

Bạch Hiền -"Hỗ trợ Cố Thanh?? Bên đó nguy hiểm như thế anh cũng để Chu Nhược Hàn đến anh bị thần kinh à??".

Bạch Chính Dương -"Là anh ta đòi đi chứ tôi đâu có bảo!!".

Bạch Hiền muốn cạn lời không thể nói được nữa, sau đó mới thở dài một hơi nói -" Được rồi hiện tại tôi sẽ gọi tới hai chiếc trực thăng nó không mang bất cứ số hiệu nào của Phác Gia cho nên nếu không đo được tần số sóng thì cũng đừng có chĩa trực thăng khác vào bắn".

Bạch Chính Dương -"Phía ELT cũng có những chiếc trực thăng mang số hiệu đo được là của Phác Gia, nếu không cẩn thận có thể sẽ nhầm lẫn đấy".

Bạch Hiền chậc chậc một cái nói -"Tôi biết rồi nhưng mà...". Chân Bạch Hiền bỗng khựng lại, một ý lóe lên trong đầu mất mấy giây mới kịp nói -"Nếu như vậy...không phải tất cả trực thăng của chúng ta hoạt động đều đã xuất hiện trên rada của chúng sao?!!".

Bạch Chính Dương -"Không thể nào! Bộ tần số của thiết bị truyền tin và trực thăng là khác nhau, hơn nữa cái mà tôi làm ra đâu dễ gì mà làm lại một bản khác được".

Bạch Hiền -"Anh đừng có quên Lila Marthy!! Cô ta hoàn toàn có thể dựa vào Lưu Anh ca để tìm hiểu...chẳng trách từ bấy đến giờ Phác Khang Anh lại có thể tránh được loạt kíp nổ của chúng ta dễ dàng như thế".

-"Hơn nữa trực thăng ở phía Đông lúc đó có phải ít đâu, Irena có chắc chắn là đã giao chiến với hắn không?".

Bạch Chính Dương -"Nói sau đi hết thời gian rồi, tôi sẽ tìm hiểu chốc nữa liên lạc lại".

Bạch Hiền -"Khoan đã...Bạch Chính Dương!!".

Còn chưa kịp nói thêm Bạch Chính Dương đã xóa đi tần số đó, Bạch Hiền tức giận sút cây rồi mới cô gắng bình tĩnh lại sắp xếp vấn đề.

Đầu tiên Phác Khang Anh tạo một trận địa bằng thuốc nổ loại đặc biệt, sau đó Bạch Hiền nhìn thấy hắn chạy về hướng Đông, cũng nhận được tín hiệu từ hướng đó.

Cậu điều người của Tiêu Phong Lãng và Irena tới đó đánh trước, cũng điều toàn bộ trực thăng có kíp nổ đến đó để đánh nhưng trong vòng hai mươi phút sau hắn đã xuất hiện ở phía Bắc.

Trong khoảng thời gian đó không thể nào hắn chạy được nhanh như vậy.

Không thể nghĩ được cái gì vì quá bế tắc, hai ngón tay Bạch Hiền run nhẹ đưa lên miệng gặm cắn mắt đảo liên tục. Chợt nhớ đến Phác Xán Liệt bị bỏ lại phía sau Bạch Hiền mới quay đầu lại.

Như một thói quen muốn tìm kiếm hắn mỗi khi ngủ dậy, Bạch Hiền liều mạng quay trở lại thật nhanh.

Tất cả chỉ là suy đoán, chưa có căn cứ để Bạch Hiền tin đó là sự thật.

Tuy nhiên đã quá muộn để nghĩ như vậy, trong khi cậu đang cố lao về hướng của Phác Xán Liệt ban nãy chỉ còn cách một chút ít nữa thôi thì một tiếng nổ đùng đổ sập cả cây cối, một nguồn lăng lượng lan tỏa mạnh mẽ hất văng Bạch Hiền ra phía sau, cây đổ xuống liên tục khiến Bạch Hiền vừa đứng dậy đã phải chạy ngược trở lại tránh đi loạt cây đó.

Một đống lửa bùng lên vàng đen lẫn lộn, cột khói cháy bốc lên rừng rực. Khi nhìn qua Bạch Hiền thậm chí còn tính toán được phạm vi ảnh hưởng của nó, đó không phải bom kích cũng không phải bom chứa hạt nhân.

Bạch Hiền không biết nó là cái gì, nhưng tự nhiên cậu rối lắm...

-"Phác Xán Liệt....Phác Xán Liệt...anh đi đầu rồi? Phác Xán Liệt!!!".

Bạch Hiền bị trượt vì qua vội vã, ngã xong cũng chẳng thấy đau mà đứng lên ngay vượt qua mấy cái cây lớn đổ rạp xuống đất chạy về hướng cột khói bốc lên, vừa chạy vừa lau nước mắt sắp ứa ra.

Cố gắng không được khóc, đã là liều mạng thì không sợ gì hết.

Nhưng mà cũng không nói là không sợ Phác Xán Liệt sẽ chết.

Đốm lửa không cháy bén được vì mưa nhưng mưa cũng chẳng thể dập tắt đi nó, khi cậu tới gần vẩn cảm thấy nóng bức vô cùng.

Dưới chân đốm đốm những mảnh đỏ đỏ vừa cháy vừa bị nước mưa làm tàn lụi, nhưng đó là chưa chạy vào đến chỗ bị nổ mới chỉ là rìa ngoài, hai tay Bạch Hiền run cầm cập răng cắn ngón tay cái cũng sắp chảy máu.

Đây là dấu hiệu của việc Bạch Hiền bối rối.

Vừa rồi là nghĩ đến việc Phác Khang Anh lợi dụng dương Đông kích Tây, dùng cách mà Bạch Hiền tiêu diệt thuộc hạ của hắn để tiêu diệt Phác Xán Liệt.

Hắn gài bẫy, hắn đến chỗ của Bạch Hiền, hắn chạy về hướng Đông rồi lại chạy sang hướng Bắc toàn bộ là muốn dồn lực lượng của Phác Gia và Tiêu Gia tới đó.

Còn lại chỉ có Bạch Hiền và Phác Xán Liệt bị số thuộc hạ với thân thủ cực kì giỏi của hắn giữ chân hai người, tuy nhiên Phác Xán Liệt ban nãy cảm thấy nhóm người đó không tầm thường cho nên đã đuổi cậu đi trước.

Bạch Hiền hít một hơi thật sâu, tin tưởng vào khả năng của Phác Xán Liệt, hắn sẽ không dễ chết như vậy.

Đang mải nghĩ về đủ mọi chuyện thì đằng sau Bạch Hiền có tiếng động, điều này khiến Bạch Hiền bừng tỉnh quay mạnh người lại phía sau.

Chưa kịp phản ứng gì cuối cùng bị một phát đấm mạnh xuống dưới bụng, miếng giáp chống đạn chỉ không ăn kim loại chứ sức đấm bình thường vẫn cực kì đau.

Bạch Hiền hơi cúi người xuống ôm bụng, sau đó vài giây lại bị một cây gậy đập mạnh xuống đầu bất tỉnh ngay tại chỗ. Thậm chí khi sắp ngất Bạch Hiền cũng không cam tâm, cậu không thể bị bắt đi như vậy được tuyệt đối không.

Nhưng mà ý chí không thắng nổi cơ thể sinh học, cậu không thể tỉnh táo với một vết thương lớn như vậy.

Lucie Marie sau khi đập Bạch Hiền một phát ngất đi liền muốn đập thêm một nhát nữa, người cô ta đầy máu tóc rũ xuống mắt vừa đỏ vừa căng ra. Miệng nghiến lại từng đợt theo hơi thở, ở cổ họng ngưng đọng một cái gì đó muốn đẩy tất cả ra ngoài nhưng không được.

Tay vung lên thay cho cái tắc nghẽn không thể trào ra ngoài, cây gậy to bằng cổ tay một lần nữa muốn đập thật mạnh vào người Bạch Hiền, tuy nhiên lại bị một cái sút hất văng ra xa.

Là Tiêu Phong Lãng.

Hắn đạp mạnh Lucie Marie xuống đất, lăn liên tiếp mấy vòng. Tiêu Phong Lãng ngược lại mặc xác Lucie Marie mà chỉ lo cho Bạch Hiền nằm dưới đất, hắn lật Bạch Hiền dậy liền phát hiện tay mình dính máu phía sau đầu cậu.

Hắn nhìn một chút rồi khẽ cau mày thật chặt, mắt liếc đến Lucie Marie nghiến mạnh răng gằn từng chữ -"Mẹ kiếp!! Muốn tìm chết".

Tiêu Phong Lãng định đứng dậy giao chiến với Lucie Marie, nhưng cô ta lại đã chạy biến đi. Ban đầu hắn cũng không muốn tha cho cô ta nhưng Lưu Vũ và Lưu Anh chạy tới kịp lúc cản lại, có chuyện còn lớn hơn việc đánh Lucie Marie nữa.

Phác Xán Liệt bị thương, hiện tại cần tới chỗ của hắn ngay lập tức.

Tiêu Phong Lãng bế ngang Bạch Hiền trên tay, nhờ Bạch Chính Dương tạo một tần số nói với Ireny chuẩn bị thuốc để băng bó cho Bạch Hiền. Hắn chọn một vị trí không hẳn là an toàn nhưng gần và ít bị chú ý để Bạch Hiền lại đó, chờ Ireny tới rồi mới đi cùng Lưu Vũ và Lưu Anh.

Trước mắt phải tìm được Phác Xán Liệt trước, mọi chuyện tính sau.

Phác Khang Anh quá mức nguy hiểm, hắn có thể nhìn thấu kế hoạch của kẻ khác, lợi dụng chính kế hoạch đó để phản lại kẻ địch.

Ireny rửa vết thương cho Bạch Hiền xong liền băng bó lại, trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành. Ban nãy cầm ghim băng gạc chẳng biết thế nào lại đứt tay, không phải mê tín nhưng quả thực như là điềm xấu.

Trời mưa hắt vào bên trong chỗ bọn họ trú, Ireny không kiên nhẫn được liền hứng một chút nước mưa rồi đổ lên mặt Bạch Hiền, thấy có chút dấu hiệu tỉnh lại Ireny liền tiếp tục.

Tuy nhiên lần nữa lại không thấy có phản ứng, hết hi vọng chỉ đành ngồi một chỗ bên cạnh trông chừng trong lúc đợi Hạ Tri đến.

Tiêu Phong Lãng, Lưu Anh và Lưu Vũ dựa trên tín hiệu từ dây chuyền của Phác Xán Liệt tìm thấy hắn ở một cái hang nông, hắn ngồi đó người khẽ gục xuống. Đầu chảy máu xuống qua cả mắt lẫn mặt, người bị một con dao đâm vào bả vai phía sau và vài vết đạn ở chân.

Lưu Vũ -"Lão Đại!".

Phác Xán Liệt hơi ngẩng đầu lên, con mắt của hắn đỏ ngàu toàn tơ máu tay trái đang nắm chặt con dao một phát mạnh rút ra, hắn vứt nó xuống đất sau đó đựa vào vách đứng dậy, chưa nói gì đến công việc mà lại nói -"Bạch Hiền đâu?".

Tiêu Phong Lãng -"Nếu tôi không đến kịp Lucie Marie đã giết chết cậu ta rồi".

Lưu Anh -"Lão Đại khoan nói chuyện này hiện tại chúng ta phải sắp xếp lại kế hoạch mới được, nếu không khi Phác Khang Anh thoát được khỏi đây chuyện này sẽ dính đến mấy lão già phiền phức trong khối Liên Hợp Quốc và EU lúc đó chúng ta khó mà biện hộ".

Phác Xán Liệt -"Tiếp tục làm theo kế hoạch của Bạch Hiền! Không vô ích".

Tiêu Phong Lãng -"Cậu ta đánh liều như thế cậu không thấy là sai lầm sao? Tôi không thể chu cấp người được tôi cần đánh dứt khoát, nếu không cho dù cậu có muốn cắt đứt quan hệ với Tiêu Gia tôi cũng sẽ làm, tôi không thể để cho người của tôi chết nhiều như vậy được, Irena còn đang ở ngoài nữa cậu mau quyết định đi".

Phác Xán Liệt -"Cậu đếm được số người thiệt hại của mình không? Cậu khẳng định người của mình đang chết? Nếu như Bạch Hiền không di tản lực lượng đánh lẻ thì bằng cách nào thoát được khỏi tay Phác Khang Anh? Cho dù có bị hắn đánh lừa nhưng cũng chưa chết nhiều đến mức vượt quá giới hạn".

Lưu Vũ -"Tiêu Lão Đại! Hình như ngài chưa hiểu rõ vấn đề, Biện Bạch Hiền thực hiện kế hoạch không phải là đánh nhóm, cậu ta nói rằng những thân tín của Ivan Ireny và Ivan Irena dẫn theo người thuộc diện quản lý tiến đánh, những không phải bọn họ ở cùng một chỗ cách đánh cũng không phải cùng một kiểu có lúc sẽ là trực diện có lúc sẽ là ẩn mình tập kích".

-"Cho nên số người thiệt hại tất sẽ giảm đi khi đánh ồ ạt và bao vây toàn phần, với lại cậu ta gia cố tầng ngoài là chủ yếu số người ở trong này chỉ hơn nửa số người mà ngài giao ra".

Tiêu Phong Lãng -"Nói như vậy những kẻ chúng ta đánh ở phía Đông và phía Bắc là cái gì?".

Phác Xán Liệt -"Là toàn bộ thuộc hạ hắn mang đến ngày hôm nay, có hơn bảy trăm người ở đó là mồi nhử".

Tiêu Phong Lãng -"Thế còn những kẻ lúc nãy?".

Phác Xán Liệt -"Có thể coi là thuộc hạ chính quy, sức của chúng từng người đều ngang bằng với Mạc Vân Đình, chắc chắn là nhóm được huấn luyện đặc biệt không thể xem thường".

Tiêu Phong Lãng có chút bất ngờ đáp -"Ngang với Mạc Vân Đình? Tất cả bọn chúng?".

Phác Xán Liệt không trả lời, không khí trở nên căng thẳng và im lặng. Mỗi người đều khó mà nói lên lời, cũng là đang suy nghĩ cách để xử lý chúng.

Lưu Anh tự nhiên hơi liếc mắt nhìn Lưu Vũ một cái, sau đó bị hắn lườm lại liền như rùa rụt cổ quay đi. Tuy nhiên Lưu Vũ lại không bỏ qua -"Có cái gì nói đi!!".

Ngay lập tức Tiêu Phong Lãng và Phác Xán Liệt cũng quay ra nhìn Lưu Anh, bị tất cả nhìn như vậy có chút kì quặc nên Lưu Anh mới chậc một tiếng nói -"Không có gì...tôi...tôi muốn tìm Biện Bạch Hiền hỏi chuyện một chút thôi".

Phác Xán Liệt -"Hỏi cái gì?".

Lưu Anh không biết trả lời, hắn bị câm rồi.

Lưu Vũ hừ lạnh một tiếng như xua đuổi, người hắn hơi nghiêng lại nói chuyện khác -"Lão Đại! Nếu tiếp tục thì cần phải dẫn Phác Khang Anh đến phía Đông Bắc mới có thể thực hiện được ở đó có sẵn bẫy mà Biện Bạch Hiền tạo ra".

Phác Xán Liệt -"Đem toàn bộ số thuộc hạ của hắn treo lên, bao gồm cả thân tín của hắn nữa".

Dừng một chút Phác Xán Liệt lại nói -"Lão Hoàng không chịu giao người?".

Lưu Vũ -"Ban đầu Lão Hoàng là có ý đó nhưng tôi cảm thấy chưa phải thời điểm nên không nói ra điều kiện, tuy nhiên lúc đi Lăng Kiệt hắn có nói việc gì đó với Lão Hoàng liên quan đến Biện Bạch Hiền".

Tiêu Phong Lãng -"Chuyện gì?".

Lưu Vũ trầm mặc một chút mới đáp -"Chỉ cần giữ cho Biện Bạch Hiền còn sống mọi chuyện sẽ được thực hiện".

Lưu Anh khó hiểu đầu hơi nghiêng nhìn Lưu Vũ -"Ý gì?".

Phác Xán Liệt vừa mới định cất tiếng lên thì bị tiếng nổ từ phía trước cắt ngang, đây là tiếng của bom kích không sai biệt nó phát ra khá gần đây.

Bọn họ chưa ai kịp lắp thiết bị bảo hộ vào tai cho nên bị sóng của nó ảnh hưởng đến nhăn cả mặt lại, khi nó qua đi mới ngoáy đầu lại nhìn.

Tiêu Phong Lãng xác định khoảng cách chắc là không xa chỗ của Biện Bạch Hiền cho nên mới nói -"Phác Xán Liệt cậu có chạy được không?".

Phác Xán Liệt liếc nhìn Tiêu Phong Lãng định sút cho hắn một phát nhưng lại thôi -"Tới chỗ của Bạch Hiền trước".

Phác Khang Anh vẫn có thể sẽ còn ở đó quanh quẩn tìm Phác Xán Liệt, cho nên phải tìm được Bạch Hiền trước khi hắn bắt được cậu.

Lưu Vũ chạy sau cùng, Phác Xán Liệt chạy đầu tiên, tuy nhiên ở phía sau Lưu Vũ cảm nhận được tốc độ của hắn khá chậm, điều này chứng tỏ vết thương của Phác Xán Liệt không hề nhẹ.

Một người như Phác Xán Liệt, mỗi trận chiến với hắn đều nhẹ nhàng, có khi còn chẳng buồn động tay, trong mọi tình huống đều có những phương thức khác nhau và đặc biệt là hắn có nhíu mày khó chịu đi nữa thì phía sau vẫn là sự ung dung.

Nhưng hôm nay lại khác, mục tiêu đặt ra là thanh tẩy trong một đêm nhưng lại không hoàn thành, hắn bị thương và thậm chí mất đi sự ung dung bình thường thay vào đó là tập trung cao độ.

Phác Khang Anh biến mất hơn mười năm, hắn trở lại với một thế cường vững chắc, sự xuất hiện của hắn ban đầu có thể không phải là mối đe dọa nhưng hiện tại nó chính là ác mộng trong ác mộng.

Tiêu Phong Lãng chạy sau Phác Xán Liệt một bước, ở khoảng cách chỉ còn mười mét hắn không nhìn thấy bóng dáng ai cả, trước đó ở khoảng cách này hắn quay đầu lại vẫn có thể nhìn thấy Ireny và Bạch Hiền, nhưng hiện tại lại không thấy ai nữa.

Trong lòng lo lắng thể hiện ra cả ngoài mặt, hắn chạy vượt qua Phác Xán Liệt lên mấy bước rồi tiến thật nhanh đến chỗ đó, nhưng quả thật không có người. Ngược lại vết máu bám trên vách đỏ rực, lọ thuốc và ghim băng lăn lốc dưới đất.

Tiêu Phong Lãng gọi lớn một tiếng -"Ireny!!".

Tất nhiên là không có tiếng đáp lại hắn, Phác Xán Liệt ngay sau đó cũng tới không thấy Bạch Hiền chỉ nhìn thấy máu, mới quay ra sau nhìn về phía rừng hắn có thể khẳng định tiếng nổ lúc nãy là của Bạch Hiền.

Không nói mà đồng quan điểm, tất cả đều hướng theo đường mòn qua vách đầy dấu chân người chạy thật nhanh, tuy nhiên được một đoạn thì có người phía sau đuổi theo.

Một thân áo choàng trắng mũ đội che nửa mặt chạy vù vù đến, không hề gọi lớn chỉ áp sát bên cạnh người chạy sau là Lưu Vũ, khẽ mở mũ ra để hắn nhìn rồi mới đội lại.

Lưu Vũ -"Hạ Tri? Tôi gọi cậu từ bao giờ mà bây giờ mới tới?".

Hạ Tri -"Tôi tới từ ban nãy rồi".

Lưu Anh -"Vậy Biện Bạch Hiền đâu?".

Hạ Tri -"Hướng này".

Hạ Tri ngay lập tức rẽ hướng sang trái dẫn theo ngóm người Phác Xán Liệt đến chỗ của Bạch Hiền, Tiêu Phong Lãng cũng có chút sốt ruột nói -"Ireny thế nào? Có bị thương không?".

Hạ Tri -"Bị một nhát dao phía sau lưng của William Maiklou không nghiêm trọng lắm tôi đã đưa về chữa trị rồi".

Phác Xán Liệt -"Đang chạy đi đâu?".

Hạ Tri -"Tới rồi".

Vừa dứt câu Hạ Tri liền giảm lại tốc độ chạy, đến một khoảng liền dừng lại. Phía trước là Phác Khang Anh, bọn chúng ở bên kia vực cách nhau một cây cầu dây.

Bạch Hiền ở giữa cây cầu quay lưng lại hướng của Phác Xán Liệt. Đầu quấn một mảnh băng, cả hai bên tay đều cầm dao máu đỏ nhọ giọt xuống dưới.

Bạch Hiền vẫn đứng yên đấy không hề di chuyển, Phác Xán Liệt khẽ nhíu mày tiến về phía trước nhưng bị Hạ Tri kéo lại -"Lão Đại!! Cây cầu này không thể chịu thêm sức nặng nữa, Phác Khang Anh đã hủy nó rồi nếu ngài còn chạy tới sẽ đứt mất".

Phác Xán Liệt đẩy mạnh Hạ Tri một phát quát một tiếng -"Gọi trực thăng đến đây mau lên".

Lưu Vũ không sử dụng thiết bị truyền tin nữa mà dùng điện thoại luôn, hắn gọi tới trực thăng nhưng không chiếc nào tới được, lý do là bởi nơi nay toàn bộ đã bị phủ loại sóng gây nhiễu rồi, trực thăng không thể nào điều khiển nổi.

Hơn nữa vùng ngoài cũng có những chiếc trực thăng khác của ELT, chúng ngăn cản không ít tiến độ cho nên hầu như trực thăng bây giờ đều bị ém ở ngoài.

Mắt Bạch Hiền nhìn xuống dưới chân, cây cầu đong đưa qua lại. Mưa lớn khiến cho đoạn suối dưới vực trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết, Bạch Hiền nghe thấy tiếng Phác Xán Liệt nhưng không hề quay đầu lại.

Cậu không muốn gặp hắn trong tình cảnh này, cậu không thể thua...

Chỉ có thắng mới quang minh chính đại ngồi lên vị trí mà cậu xứng đáng có được, chỉ khi thắng Bạch Hiền mới không phải e ngại về khả năng của bản thân.

Hơn nữa, còn rất nhiều chuyện phải giải quyết với Phác Xán Liệt. Hắn phải trả lời câu hỏi của cậu, hắn phải giải thích từ đầu đến cuối việc hắn lợi dụng cậu hắn nuôi dưỡng cậu, hắn bắt cậu về Phác Gia là vì lí do gì, là ngẫu nhiên hay cố ý.

Kẻ phụ tình bạc nghĩa cha hắn đã làm gì mẹ cậu, loại khốn nạn như ông ta không hề có tư cách chạm vào người bà ấy, nếu như Phác Xán Liệt cũng vậy thì hắn cũng không có tư cách chạm vào cậu.

Bạch Hiền nghiến răng chặt lại, toàn thân co lại nổi gân xanh, chân bước lên một bước cây cầu liền đung đưa. Dây xích va đập vào nhau kêu thành tiếng.

Phác Xán Liệt -"Bạch Hiền!! Đứng yên đấy, tai em điếc phải không? Tôi bảo em đứng yên đấy".

Ở đầu bên này, Phác Khang Anh gần như là thỏa mãn. Mấy tiếng trước Bạch Hiền đánh một đòn phủ đầu, giáng một cái tát đau đớn vào thuộc hạ của hắn, mất đi gần phân nửa số người.

Hắn kiên nhẫn để cho cậu một con đường sống nhưng Bạch Hiền lại muốn lao đầu vào, hắn rất thích sự trong trẻo nhưng sắc bén của Bạch Hiền nhưng bằng mười năm hắn sống trong bóng tối nuôi mộng thù, thì tất nhiên kẻ nào muốn ngáng đường hắn cũng sẽ không tha.

Bạch Hiền giảo hoạt khôn ngoan hơn hắn tưởng tượng dám chạm đến giới hạn của hắn thì đúng thật là tài giỏi, buộc hắn phải đánh đến át chủ bài cuối cùng.

Hiện tại hắn hi sinh toàn bộ thuộc hạ nuôi dưỡng suốt mười năm làm mồi, nó cũng phải có cái giá của nó, hơn nữa Bạch Hiền đã giết chết một thân tín của hắn, điều này đã chẳng thể nào tha thứ nổi.

Lucie Marie -"Thiếu Chủ...ngài rốt cục đang muốn làm gì? Tại sao không để tôi giết chết cậu ta đi...tôi phải để cậu ta đền mạng cho Nick...hắn không thể chết một cách như vậy được!!!".

Lucie Marie vốn dĩ mạnh mẽ trời sinh, chẳng bao giờ khóc từ khi ở dưới cánh của Phác Khang Anh, tuy nhiên hiện tại mắt đỏ ửng cảm xúc gần như là không kìm chế nổi.

Mưa rơi xuống còn chẳng phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là nước mưa nữa.

Phác Khang Anh vẫn trầm tĩnh một cách lạ thường, hắn vươn tay vỗ nhẹ vào đầu Lucie Marie như một người anh cả dỗ em gái, hắn cười nhạt một tiếng nói -"Một dao giết chết là quá nhẹ nhàng, tôi đã bỏ đi số thuộc hạ làm mồi tôi không đời nào cho chúng môt cái chết đơn giản được".

William Maiklou ngồi bên cạnh cái cây dựa người vào đó, nghe xong liền khinh bỉ ra tận mặt nói -"Đừng có nói mồm có giỏi thì thực hiện xong hãy nói, cẩn thận chính mình lại vạ mình, Biện Bạch Hiền dám bước chân tiếp tức là cậu ta đã chẳng thiết cái quái gì nữa rồi, hơn nữa Phác Xán Liệt chưa chết anh chạm tới giới hạn của hắn anh cũng sẽ chẳng sống lâu được đâu nên là giết thì giết quách đi cho xong".

Phác Khang Anh -"Sau khi giết bọn chúng tôi sẽ giết chết cậu, một tên vô dụng".

William Maiklou bật cười một tiếng lớn, chế giễu Phác Khang Anh xong mới đáp -"Ôi chao sợ quá!!".

Bạch Hiền đi được mấy bước lại dừng lại nhìn về phía Phác Khang Anh, hắn cũng đáp lại ánh nhìn của Bạch Hiền một cách ngạo nghễ -"Thế nào không dám bước nữa? Tôi còn tưởng gan em lớn thế nào".

Dây cầu bị Phác Khang Anh cắt đi chỉ còn một đoạn buộc lỏng lẻo trễ xuống vì sức nặng của Bạch Hiền, nếu cậu bước thêm vài bước nữa khẳng định nó sẽ tuột.

Nam Cung Quán hướng mũi súng lên chĩa về phía Bạch Hiền, để đảm bảo chắc chắn nếu cậu có dám bước đến thì cũng sẽ phải chết, mà cây cầu này tới xuống hắn cũng phải tỉa súng như vậy mới có thể chắc chắn diệt mối họa.

Bạch Hiền cứ đứng yên một chỗ, mặt cúi xuống lại ngẩng lên mỉm cười nói -"Phác Khang Anh nghe cho rõ đây! Hôm nay anh sẽ không thể thắng được đâu, tuyệt đối không".

Phác Khang Anh khẽ nhíu mày, cho đến giây phút này hắn không hề khinh thường Bạch Hiền như lúc trước, nếu nói câu này vào mấy tiếng trước hắn có thể cười cợt một cách bình thản, tuy nhiên bây giờ thì không.

Phác Khang Anh -"Dựa vào cái gì mà tôi lại không thể thắng? Em không biết rằng một khi rắn mất đầu thì thâu tóm sẽ là chuyện hiển nhiên à?".

Bạch Hiền -"Anh sẽ không thể chạm đến một cánh tay vào Phác Xán Liệt, nếu muốn giết hắn anh buộc phải dẫm lên mạng của tôi, nhưng mà anh sẽ không còn cơ hội đâu, anh không thể thắng".

Bạch Hiền dứt câu liền tiến thêm một bước, cây cầu bị tuột dây sập đứt ngay trước mắt hắn. Nam Cung Quán chạy lên hai bước không tiếc đạn mà xả liên thanh về phía Bạch Hiền.

Phác Xán Liệt bước hai bước dài đến vánh đá mắt hắn căng ra đầy sự phẫn nộ, Hạ Tri cũng giật cả mình tí thì nhảy xuống theo, nếu không có Tiêu Phong Lãng kéo lại e là đã rơi xuống rồi.

Bạch Hiền rơi xuống bên dưới nhưng cậu kịp bám vào sợi xích lan can của cây cầu, nó đu đưa Bạch Hiền hai vòng giữa dòng nước chảy điên cuồng phía dưới, lần cuối cùng lưng Bạch Hiền đập vào vách thật mạnh rồi lại bật ra, đau đến mức thiếu chút nữa cậu bị tuột tay khỏi sợi dây xích mà lao xuống dưới.

Ống ngắm từ súng của Nam Cung Quán tia khắp nơi, vài giây đầu không thấy gì nhưng chốc sau liền thấy cánh áo của Bạch Hiền thò ra từ mép của ván cầu.

Bạch Hiền ở phía sau ván cầu bám chặt lấy một thanh gỗ nẹp cầu treo mình đung đưa đung đưa, bên dưới cách khoảng mười mét nữa là nước chảy siết, Bạch Hiền nhăn mặt lại dùng cả hai tay bám chặt vào thanh gỗ nẹp ván cầu.

Nhưng mà đau...rất đau.

Ban nãy bị Nam Cung Quán bắn trúng mấy vết đạn trong đó có một vết vào bắp tay. Biết bản thân không thể trụ lâu Bạch Hiền liền thả một tay xuống cho vào người, cùng lúc này đạn từ phía Nam Cung Quán bắn tới liên tiếp.

Tuy nhiên khoảng cách khá xa cho nên đạn có đến nơi cũng chỉ ghim được lên tấm ván, có viên còn rơi giữa trừng.

Nhưng lúc nãy nó đến quá mức bất ngờ khiến cậu giật mình ngả ngươi đập đầu vào vách, vết thương bị Lucie Marie đánh bị đụng liền đau đến mức chân tay co quắp lại nhịn.

Bên trên cậu hoàn toàn có thể nghe được tiếng của Hạ Tri đang gọi. Cậu không lo lắng bọn họ sẽ bị Phác Khang Anh giết ngay bây giờ, bởi vì số đạn mà hắn có bây giờ chỉ là toàn bộ khẩu súng của Nam Cung Quán.

Nếu đã đuổi đến tận nơi này thì tất cả những thuộc hạ còn lại của hắn đều nằm trong vùng phía bên của Phác Xán Liệt, chúng cho dù có tinh nhạy đến đâu cũng không thể nào chạy thoát được hơn mấy trăm người bao vây kìm chân.

Đứt cầu cũng tốt khỏi phải sang.

Cậu không lo lắng trực thăng của Phác Khang Anh bởi vì thực tế số lượng trực thăng của hắn chẳng còn nhiều, đến bây giờ Bạch Hiền mới hiểu hắn rốt cục định làm gì.

Kế tương thông thì suy nghĩ cũng là tương thông.

Bạch Hiền lấy trong người ra một sợi móc cài cố gắng dùng nó để leo lên trên, từ phía Phác Xán Liệt hoàn toàn có thể nhìn thấy Bạch Hiền lấp ló bên dưới, lúc này Phác Xán Liệt mới thở mạnh một hơi ngước mắt lên nhìn Phác Khang Anh.

Khoảng cách xa không thấy rõ mặt nhưng sự ngạo nghễ của hắn không hề thuyên giảm đi, mặc dù chẳng biết là Bạch Hiền định dựng trò quỷ quái gì, nhưng càng như thế hắn càng muốn đập tan đi mọi thứ mà Bạch Hiền làm.

Phác Xán Liệt lại càng phải chết thảm hơn hắn mới hài lòng. Nếu không thể giết ít nhất hắn cũng sẽ cho Phác Xán Liệt biết thế nào là đau khổ.

Phác Khang Anh quay người rời đi nhưng mà Lucie Marie lại không chịu, cô ta muốn Bạch Hiền phải chết càng sớm càng tốt nếu không sự điên cuồng trong người cô ta sẽ mãi mãi không thể giải thoát.

Nam Cung Quán biết rằng Nick và Lucie Marie có tình, thậm chí là sâu đậm nhưng vẫn luôn im lặng một người chết một kẻ sống như thế thì cho dù có mạnh mẽ cỡ nào cũng chẳng chịu được.

Phác Khang Anh ban nãy dỗ dành Lucie Marie để cô ta giảm bớt sự điên cuồng trong người thế nhưng vì không giết được Bạch Hiền cho nên cô ta lại tiếp tục đòi sống đòi chết giết cậu.

Nam Cung Quán đỡ William Maiklou lên sau đó mới lết theo cả Lucie Marie rời đi, còn rất nhiều chuyện, còn phải đối phó với Phác Xán Liệt.

Lòi ra nữa là Biện Bạch Hiền.

Một kẻ đã là khó, nay còn thêm một người.

Bây giờ hoàn cảnh thế nào tất nhiên hắn hiểu rõ, mà ban nãy Bạch Hiền tỏ ra nhìn thấu như thế cũng đã biết kế hoạch bị nhìn ra, nếu không muốn thua một cách thảm hại thì bằng mọi giá phải giữ được mạng.

Bạch Hiền cũng nghĩ thế, không muốn thua thảm thì phải sống thế thôi.

Hạ Tri ở bên trên chúi cả đầu xuống dưới nhìn lại nói -"Bạch Hiền!! Ở yên đấy anh xuống kéo em lên".

Tiêu Phong Lãng tự nhiên quát -"Đừng có bị điên!! Xuống rồi nhỡ rơi thì phải làm thế nào? Tôi xuống cho".

Vừa mới dứt câu, đầu mới ngẩng lên một cái thì đã thấy Phác Xán Liệt nhảy xuống, ban đầu có chút giật mình vì tưởng hắn nhảy mà không có dây ai mà ngờ được dưới giày của hắn lại xuất hiện một cái cánh quạt.

Dây thì vẫn có, là dây cáp cứng móc vào cột của cây cầu cái cánh quạt đó chủ yếu là để giảm đi sức nặng cho sợi dây thôi, cái này được Bạch Hiền, Mạc Vân Đình và Bạch Chính Dương thiết kế khi còn ở bản doanh.

Lúc đó cậu thấy vài miếng kim loại quay quay cho nên nghĩ ra cách thiết kế nó rồi đặt vào giày du kích, khi Phác Xán Liệt thấy Bạch Hiền liền đưa một cánh tay ra ôm lấy phần eo của cậu giật ra khỏi cây cầu.

Bạch Hiền bị bất ngờ liền có chút hoảng sợ, Phác Xán Liệt hơi nghiêng đầu nói ngay bên cạnh tai Bạch Hiền -"Đồ tạo ra còn không biết dùng".

Bạch Hiền nói có chút lạnh nhạt -"Giày của tôi không có cánh quạt thay đôi khác rồi".

Phác Xán Liệt -"Đầu đất".

Bạch Hiền khẽ nhíu mày lại còn rẫy kháng cự -"Bỏ ra! Đừng có chạm vào người tôi".

Hạ Tri ở bên trên thấy hành động của Bạch Hiền quá mức nguy hiểm mới kêu Lưu Vũ giật chốt kéo bọn họ lên, dựa vào tác dụng của cánh quạt dưới giày khi dây cót kéo lên cũng không bị quá nặng.

Phác Xán Liệt quẳng Bạch Hiền như bao rác lên trước rồi mới lên sau, Tiêu Phong Lãng thấy quả giày vi diệu liền nói -"Bán đi tôi đặt".

Lưu Anh cười nữa miệng đáp -"Ngài coi Phác Gia là nơi bán hàng đa cấp à?".

Tiêu Phong Lãng -"Không phải à?".

Bạch Hiền lăn một vòng liền được Hạ Tri đỡ lên, tạm thời không nói gì mặt nhăn lại hai tay chạm vào vết thương dí chặt.

Hạ Tri -"Sao em liều thế? Tự nhiên bước theo hắn làm gì!!".

Bạch Hiền -"Em muốn biết hắn định làm gì nhưng không đoán ra cho nên liều mạng muốn đánh hắn nhưng mà...nghĩ lại không muốn liều nữa".

Hạ Tri muốn thả một cái hồn lên trời, sập cầu như vậy mà bảo không muốn liều.

Bạch Hiền theo Hạ Tri đỡ đứng dậy sau đó mới nói -"Thân thủ những tên thuộc hạ của Phác Khang Anh là gần như ngang với Mạc Vân Đình, nếu đánh lâu dài chúng ta sẽ thiệt hại nặng nề cho nên phải sử dụng bom kích tấn công, nếu được thì dồn lại là tốt nhất".

Tiêu Phong Lãng -"Dồn bằng cách nào? Phác Khang Anh luôn đánh tách lẻ nếu tự nhiên mang cậu và Phác Xán Liệt ra làm mồi lại chẳng tự khoe ra cách?".

Bạch Hiền -"Tôi đâu có nói dùng bản thân làm mồi? Ngài không thấy tôi thân tàn ma dại đến mức nào hay sao mà còn nói thế!!".

Tiêu Phong Lãng -"Tôi thấy cậu vẫn nói được khỏe mạnh như thế còn gì?".

Bạch Hiền -"Ngài có thời gian đứng ở đây còn không tự kình đi kiếm hai con báo Ivan nhà ngài đi".

Tiêu Phong Lãng khẽ nhướn mày đáp -"Vẫn an toàn, ngoại trừ Ireny bị thương một chút thì Irena vẫn ổn".

Hạ Tri lườm Tiêu Phong Lãng một cái rồi nói -"Ổn cái đầu ngài! Chẳng qua cậu ta không nói thôi".

Lưu Vũ -"Được rồi! Rảnh rỗi tán gẫu như vậy à?".

Dứt câu Lưu Vũ liền nhìn Phác Xán Liệt nói -"Lão Đại! Phía sau chúng ta còn có nhóm người của Phác Khang Anh, ở đây tạm thời không ổn nên rời đi trước thì hơn".

Bạch Hiền -"Rút người về đi đánh không lại đâu".

Lưu Anh cứ nhìn Bạch Hiền mãi từ nãy đến giờ, cậu cũng biết là như thế và cũng biết là hắn muốn gì, nhưng ở đây có Phác Xán Liệt và đặc biệt là Lưu Vũ vậy nên Bạch Hiền không thể chú ý đến hắn được.

Mãi đến khi Phác Xán Liệt, Lưu Vũ cùng với Tiêu Phong Lãng vừa đi vừa bàn chuyện bỏ qua Bạch Hiền lúc đó Lưu Anh mới lùi lại mấy bước hướng Bạch Hiền nói -"Lila Marthy đâu? Người đâu rồi?".

Bạch Hiền -"Chưa có chết".

Lưu Anh -"Ở đâu?".

Bạch Hiền ngước mắt lên trời thở dài một hơi trả lời điềm tĩnh -"Em quên rồi".

Mày Lưu Anh nhìu chặt lại túm áo Bạch Hiền bắt cậu dừng lại, Hạ Tri ở bên cạnh đỡ Bạch Hiền cũng bị giật lại theo.

Lưu Anh -"Nói một cách thản nhiên như vậy cậu muốn chọc tức tôi phải không?".

Bạch Hiền nhìn Lưu Anh một chút sau đó gạt tay hắn ra mới nói -"Ca em từng rất ngưỡng mộ anh cho nên anh đừng khiến em thất vọng, nếu em nói ra có phải anh sẽ ngay lập tức chạy đến đó? Anh có suy nghĩ đến nguy hiểm ngay bên cạnh không, nếu xảy ra chuyện gì Lưu Vũ hắn lại chạy đến chỗ anh rốt cuộc lúc gấp rút nhất lại chẳng một ai ở bên cạnh Phác Xán Liệt".

Lưu Anh không thể nói được gì, hắn im lặng. Bạch Hiền cho đó là cái gật đầu của hắn, phản biện mới là cái tốt nhưng Lưu Anh lại không thực hiện.

Bạch Hiền quay đầu rời đi, đã nói rồi nếu Lila Marthy biết điều rời khỏi trận chiến cậu sẽ bảo toàn cho cô ta tính mạng, để cô ta cùng Lưu Anh ca gặp nhau sau đó phải đường ai nấy đi.

Không thể vì Lila Marthy mà tất cả những gì Lưu Anh đi theo Phác Xán Liệt mấy chục năm bị uổng phí.

Đi được một đoạn Hạ Tri mới nói -"Em đừng nặng lời như thế nếu đặt vào hoàn cảnh của em với Lão Đại sẽ bị tổn thương không nhỏ đâu".

Bạch Hiền cứng rắn trả lời -"Em biết anh ấy buồn nhưng mà nếu không làm vậy người khổ chỉ có anh ấy thôi, Lưu Anh ca yêu Lila Marthy nhưng phía sau còn có bao nhiêu người quan tâm anh ấy, dựa vào khế ước với Phác Xán Liệt anh ấy hoàn toàn không có quyền được nghe được nghĩ theo hướng mà Phác Xán Liệt cho là sai, em chỉ điều chỉnh suy nghĩ của anh ấy tránh tổn thương về sau thôi".

Hạ Tri -"Người trong Phác Gia toàn bộ đều đầu gỗ chỉ biết giết chứ không hiểu gì về tình cảm hết, em có nói hắn cũng không thấm đâu".

Bạch Hiền và Hạ Tri chậm dãi đi, khuất đã chẳng nhìn thấy Phác Xán Liệt đâu. Lúc sau mới thấy mặt than của Lưu Vũ quay lại, Bạch Hiền thừa biết là không thấy Lưu Anh cho nên mới quay lại liền nói -"Ca ở phía sau không phải hỏi".

Lưu Vũ -"Cậu dám chắc tôi hỏi hắn?".

Bạch Hiền chậc một tiếng đáp một cách hiển nhiên -"Có hay không thì lòng anh biết, tôi nói đúng nói sai quan trọng gì mấy người các anh toàn bộ đầu gỗ".

Hạ Tri nghe xong liền bật cười, không lớn nhưng mà cảm giác như là châm biếm khiến Lưu Vũ nhíu mày -"Hàm hồ còn không đi nhanh muốn Lão Đại chờ đợi hay như thế nào?".

Bạch Hiền -"Thong thả đi Lăng Kiệt hắn còn chưa loạn lên anh lo cái gì? Với lại Phác Khang Anh hắn còn phải tìm cách đối phó Phác Xán Liệt cho nên tôi tội gì phải gấp gáp".

Lưu Vũ nghe xong đáy mắt liền ánh lên vài tia chú tâm, hắn hỏi Bạch Hiền -"Lăng Kiệt và cậu rốt cục là như thế nào?".

Bạch Hiền nhún vai đáp -"Khi nào tôi thất thế thì hắn sẽ giúp thôi, bây giờ tôi thất thế bị đánh bại rồi hắn phải làm theo lời hứa chứ chẳng có gì".

Lưu Vũ -"Cậu trao đổi cái gì với hắn? Người như Lăng Kiệt không bao giờ phải chịu thua thiệt".

Bạch Hiền khẽ đánh mắt sang một bên, nhớ lại lúc đó làm một trò ấu trĩ thắng hắn cho nên lấy làm điều kiện, nói ra có chút buồn cười nhưng bị Lưu Vũ nhìn ghê quá mới nói -"Chơi kéo búa bao hắn thua! Anh không tin thì thôi".

Lưu Vũ -"?".

Hạ Tri -"....".

Bạch Hiền thấy bọn họ thực sự không tin, nhưng mà cũng mặc kệ đó là sự thật hắn thua cậu bởi trò ấu trĩ đó, nếu như lúc đó cậu thua hắn cũng sẽ đòi một điều kiện chẳng khác gì Bạch Hiền, nhưng tiếc rằng cậu lại thắng.

Bởi vậy Lăng Kiệt mới nói với Lưu Vũ như vậy, Bạch Hiền còn sống thì giao ước còn tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me