[Xán Bạch ][CHANBAEK] Lão Đại! Tha Cho Tôi Đi
PHIÊN NGOẠI: SỰ BẢO HỘ CỦA PHÁC GIA
Quả này 10PN không ăn thua với drama tôi vẽ ra :))) toi biết ngay mà động vào kiểu gì cũng dài dòng lắm chuyện, thế nên 4 năm nay t không dám viết sợ hoàn không được mọi người thất vọng ༎ຶ‿༎ຶ
----
Diêm Hồng Vũ cứ thế trơ mắt nhìn Bạch Hiền rời đi, cậu ta sống từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đối xử với thái độ như thế này, nói không tức giận là nói dối.
Hai tay Diêm Hồng Vũ vô thức siết chặt, mục tiêu suốt 5 năm nay của cậu ta luôn là theo đuổi Bạch Kiến Hoa, cậu ta sẽ không dễ dàng bỏ qua và để hắn rơi vào tay bất kì ai.
Cậu ta gạt bỏ lời cảnh cáo của Bạch Hiền, nếu để cậu ta biết được Bạch Hiền không có liên quan đến Bạch Gia thì cậu ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như ngày hôm nay đâu.
Diêm Hồng Vũ nhìn thấy xe tới đón liền không từ mà biệt mấy cái vệ tinh vẫn còn bực tức thay cậu ta, nếu đã không thể tìm được từ hồ sơ ở Phó Hoa, cậu ta có thể nhờ Diêm Hoàn tìm bên ngoài.
Diêm Hồng Vũ vừa về đã lao thẳng lên tầng 2, cậu ta là con út trong nhà, lẽ dĩ nhiên là được cưng chiều vô cùng, Diêm Hoàn cứng nhắc nhiều mưu mô nhưng ở nhà cũng chỉ là anh trai của Diêm Hồng Vũ mà thôi.
Diêm Hoàn đang ngồi cùng với thư kí của anh ta trong phòng, điều chỉnh những phương án để gửi cho Trình Gia, dù đã họp cổ đông suốt một ngày nhưng hiện tại Diêm Hoàn vẫn chưa tìm được phương án giải quyết.
Vì vậy dù đã muộn tới giờ tan làm, thư kí riêng của Diêm Hoàn vẫn phải làm việc.
Diêm Hồng Vũ hoàn toàn không biết việc này, cậu ta gõ cửa một lần sau đó bước vào phòng, vừa nhìn thấy Diêm Hoàn liền nói -"Anh hai! Giúp em điều tra một người được không?".
Diêm Hoàn đang vùi đầu vào tầng tầng lớp lớp giấy, tâm trạng hắn vốn đã không tốt, làm việc cả ngày khiến sắc mặt hắn còn càng tệ hơn, hắn nói -"Hồng Vũ! Lần sau gõ cửa hẳn hoi hãng vào, chuyện gì cũng đừng hấp tấp, nếu anh đang họp thì phải làm sao?".
Diêm Hồng Vũ bỏ qua lời của Diêm Hoàn, cậu ta ngồi xuống ghế sofa nói tiếp -"Em muốn tìm thông tin của học sinh trao đổi trong trường, em đã tìm Bác cả rồi nhưng hồ sơ đó đã được Hiệu trưởng Lưu giữ lại, anh giúp em đi".
Diêm Hoàn nhíu mày -"Em tìm người làm gì?".
Diêm Hồng Vũ -"Anh cũng biết là em đang theo đuổi Bạch Kiến Hoa còn gì, hai ngày nay đột nhiên xuất hiện một người bên cạnh Bạch Kiến Hoa, anh ấy lại còn rất bám cậu ta nữa".
Diêm Hoàn đặt tờ giấy đang cầm xuống bàn, anh ta tháo kính dựa vào ghế sofa, mệt mỏi xoa xoa hai thái dương, mãi mới nói -"Anh gần đây rất bận không có thời gian nghe em nói mấy chuyện vớ vẩn này đâu, hạng mục với Trình Gia rất quan trọng với Diêm thị, nếu có thể thì em đừng kiếm thêm phiền phức cho anh".
Diêm Hồng Vũ tức giận nhìn Diêm Hoàn -"Chẳng lẽ việc em liên hôn được với Bạch Gia thì không đem đến lợi ích cho anh à? Vì em không còn cách nào để tìm được thông tin của cậu ta nên em mới nhờ anh, không thì em có thể tự mình làm".
Diêm Hoàn không muốn nói nhiều nữa, hắn liếc mắt với thư kí nói -"Cho người đi tìm, đưa em ấy ra ngoài rồi cô cũng về đi".Thư kí khẽ gật đầu với Diêm Hoàn rồi đứng dậy, Diêm Hồng Vũ cũng không tiếp tục làm phiền Diêm Hoàn nữa. Cậu ta vừa ra khỏi cửa đã nói -"Thư kí Dư, công ty có chuyện gì à? Hôm qua vẫn thấy anh hai còn vui vẻ mà, sao hôm nay đã mệt mỏi như vậy rồi?".
Thư kí Dư lắc nhẹ đầu, chuyện này phức tạp, có nói một ngày cũng không hết vẫn đề, hơn nữa nhiều người biết cũng không được, kể cả Tiểu thiếu gia.
Thư kí Dư -"Công việc của Diêm tổng bận rộn là chuyện bình thường mà thiếu gia, ừm...thiếu gia có ảnh hay thông tin gì của người đó không? Tôi sẽ cho người đi tìm".
Diêm Hồng Vũ móc điện thoại ra khỏi túi, cậu ta đã chụp được một bức ảnh lộ 1/4 góc mặt Bạch Hiền, tuy không rõ ràng nhưng cũng có thể xem là một thông tin.
Vì các lớp lý thuyết sẽ có nhiều sinh viên và không cần điểm danh nhưng trên hệ thống điểm danh nhất định sẽ có tên sinh viên.
Cậu ta đã hỏi giáo sư và biết được khoa kinh doanh khóa 67 có tổng cộng 8 cái tên sinh viên trao đổi được đăng kí, trong đó có 3 cái tên cậu ta chưa từng thấy.
Bạch Tử.Doanh Ngọc.Doanh Kiêu.
Khi cậu ta nhìn thấy cái tên Bạch Tử, cậu ta đã nghĩ ngay tới Bạch Hiền, thậm chí họ "Bạch" còn khiến cậu ta liên tưởng tới Bạch Gia, nhưng vì không có đủ thông tin chắc chắn nên Diêm Hồng Vũ không dám khẳng định.
Đó là lý do cậu ta dè chừng Bạch Hiền, không hề động đến cậu.
Diêm Hồng Vũ giao toàn bộ thông tin cho Thư kí Dư, Thư kí Dư nói sẽ mất vài ngày vì lượng thông tin quá ít, cậu ta sốt ruột nhưng cũng không thể làm gì được.
-
Bạch Hiền được Phác Xán Liệt tới đón, nhưng không phải đón về Trình Gia mà là đưa cậu tới một nơi khác. Đây là một nhà hàng chuẩn phong cách phương đông cổ điển, nhà hàng được dựng bên cạnh 1 dòng sông nhỏ, hai bên dòng sông này đều là những gian nhà rất cổ, cảm giác rất giống thời dân quốc.
Bạch Hiền có hơi bất ngờ vì Phác Xán Liệt rất bận không có nhiều thời gian, hơn nữa hắn cũng không cho cậu đi một mình, tính chiếm hữu của Phác Xán Liệt rất cao nếu không phải cậu trốn hắn ra ngoài thì có khi cậu chỉ được ở nhà thôi.
Với lại nếu đi một mình mà không có Phác Xán Liệt thì cũng không có ý nghĩa gì với cậu cả.
Bạch Hiền bước vào phòng riêng đã chạy ngay ra ban công, gió mát thổi xóa tan đi cái nóng ban ngày, mùi tươi mát của cây xanh và nước sông sạch sẽ khiến cậu cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Bạch Hiền quay người nói -"Chỗ tốt! Em rất thích, anh đã thành công khiến em hài lòng".Phác Xán Liệt theo Bạch Hiền ra ban công, nơi này đã rất lâu rồi hắn mới quay lại, từ khi hắn còn rất nhỏ khoảng 7 tuổi được dẫn tới đây, lúc đó mọi thứ chưa thay đổi phong cách dân quốc cũ kĩ vẫn còn.
Phác Xán Liệt đứng sau Bạch Hiền, hắn vòng tay ôm trọn lấy cậu, gác cằm lên đầu cậu nói -"Thích lắm sao?".
Bạch Hiền thuận thế cũng dựa người vào lồng ngực hắn, cậu mỉm cười nói -"Thật ra thì chỗ nào có anh em đều thích".Phác Xán Liệt hôn nhẹ lên đỉnh đầu Bạch Hiền, sau đó hôn dần xuống dưới cổ cậu, hắn nói rất nhỏ -"Thỏ con, về nhà đi tôi không muốn em ra ngoài".Bạch Hiền mỉm cười vòng tay ra sau vuốt nhẹ tóc Phác Xán Liệt, cậu biết là hắn không muốn cậu ra ngoài, dù lúc trước cậu mè nheo đòi, hắn chịu đồng ý nhưng thâm tâm hắn thì rõ ràng là không muốn.
Phó Hoa có hơn 10 nghìn sinh viên từ các ngành khác nhau, cẩn thận thế nào cũng sẽ có lúc sơ sẩy, hắn không thích người khác nhìn thấy cậu, càng không thích có người đặt tâm tư lên cậu.
Chỉ điều này thôi cũng khiến hắn khó chịu chứ đừng nói gì đến việc đụng chạm, chỉ cần là nhiều người cùng ở cạnh nhau việc đụng chạm là không thể tránh khỏi.
Phác Xán Liệt nắm cằm Bạch Hiền kéo cậu vào một nụ hôn sâu, vì đã quen rồi và cảm giác hòa hợp cao nên Bạch Hiền tiếp nhận nụ hôn điên cuồng kia của Phác Xán Liệt một cách nhẹ nhàng.
Mất vài phút với nụ hôn mang tính xâm chiếm này của Phác Xán Liệt, Bạch Hiền dứt ra và thở dốc mấy hơi, thấy hắn còn muốn hôn nữa cậu liền xoay người chống tay lên ngực hắn -"Em mới đi học được 1 ngày anh đã không chịu nổi rồi, sau này nếu có công việc bắt buộc em phải đi lâu thì làm sao đây?".
Phác Xán Liệt -"Tôi sẽ sắp xếp người khác đi".
Bạch Hiền -"Em nói là bắt buộc mà".
Phác Xán Liệt -"....".
Bạch Hiền thấy hắn không trả lời thì lại nói tiếp -"Anh không thể bắt em ở nhà cả đời được, em là bạn đời của anh nhưng em cũng là trụ cột thứ 5 của Phác Gia, em cũng phải gánh lấy trách nhiệm phát triển Phác Gia, em hi vọng anh tôn trọng quyết định của em".
Phác Xán Liệt cúi thấp đầu, hắn ôm cậu tựa đầu lên vai cậu mà không nói gì, trong ánh mắt hắn từ đầu đến cuối đều là không đồng ý, rất khó để thay đổi được ý nghĩ của Phác Xán Liệt, Bạch Hiền chỉ có thể từng chút một nói chuyện với hắn thôi.
Bạch Hiền -"Anh đừng giận em, anh không thích em đụng chạm vào người khác, không thích em lộ mặt, không thích em nói chuyện với người khác thì em sẽ không làm, em chỉ tới Phó Hoa nghe giảng thôi".
Phác Xán Liệt -"Tôi có thể cho người tới nhà dạy em, dù là thiên tài cỡ nào, nếu em muốn tôi đều có thể mang tới trước mặt em". Dừng một chút hắn lại nói tiếp -"Tôi có thể tạo ra những người đáng tin cậy làm việc cho tôi, em không cần khổ sở ra ngoài làm gì, nếu em hứng thú với việc đầu tư kinh doanh tôi có thể cho em học cùng họ".
Ít nhất thì sẽ không phải lo có người vì không biết cậu là người của hắn mà đặt tâm tư xấu xí lên cậu.
Bạch Hiền -"Có những thứ chỉ có ở trên giảng đường mới học được, kinh nghiệm thực tế rất quan trọng nhưng kiến thức nền tảng sẽ giúp em nhanh chóng phát triển hơn, anh có thể tin em được không?".
Phác Xán Liệt lại không trả lời.
Bạch Hiền lại nói -"Anh không thích em ra ngoài thế à?".
-"Không thích". Phác Xán Liệt trả lời ngay sau khi Bạch Hiền dứt câu
Bạch Hiền đẩy Phác Xán Liệt ra trước mặt cậu, nói -"Vậy bây giờ chúng ta làm một thỏa thuận đi, nếu em vi phạm thì em sẽ về nhà với anh được không?".
Phác Xán Liệt muốn Bạch Hiền về nhà, vì vậy thỏa thuận mà hắn muốn nhất định là sẽ không có lợi cho cậu, là những điều mà cậu dù có cố gắng thế nào cũng sẽ vô tình phạm phải.
Bạch Hiền hiểu rõ Phác Xán Liệt nhất, làm sao mà cậu không biết hắn sẽ đưa ra những luật nào, nhưng hết cách rồi, cậu không dỗ được con báo to bự này.
Bạch Hiền gọi phục vụ mang đồ ăn vào, còn yêu cầu giấy bút và chu sa làm ấn.
Vì không muốn làm ảnh hưởng đến bữa ăn nên Bạch Hiền chờ ăn xong rồi mới làm thỏa thuận, tất nhiên là cậu cũng sẽ đòi hỏi một chút để không bị thiệt.
Vì trưa nay Bạch Hiền không ăn được gì nên bữa tối cậu ăn rất ngon, hầu như món nào được đưa lên cậu cũng đều ăn hết, Phác Xán Liệt bỗng dưng nhàn hẳn.
Bữa tối kết thúc thì dùng trà và tráng miệng ngay tại phòng, Bạch Hiền muốn hóng gió nên đã ra ban công ngồi, tiện thể bàn điều kiện với Phác Xán Liệt.
Cậu nghe yêu cầu của hắn trước, tất nhiên hắn vẫn sẽ ưu tiên việc giới hạn giao tiếp và động chạm của cậu với người khác, phải bật định vị khi ra ngoài, 1 tiếng phải nhắn tin cho hắn 1 lần, và ti tỉ yêu cầu khác.
Bạch Hiền đều ghi lại, trong 30 điều cậu đã thỏa thuận giảm xuống còn 20 điều kèm theo điều kiện riêng của cậu, Phác Xán Liệt lúc đó mới miễn cưỡng đồng ý.
Bạch Hiền ép tay hắn đóng dấu, bản thân cũng vui vẻ in một dấu tay đè lên một góc dấu tay của Phác Xán Liệt, một lớn một nhỏ cứ thế mà hoàn thành một bản thỏa thuận.
Bạch Hiền -"Như vậy ổn rồi chứ? Em chỉ yêu cầu 2 điều còn anh những 20 điều lận đó".
Phác Xán Liệt -"Sau này nếu em phạm lỗi, em có khóc thế nào tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu".
Bạch Hiền -"Xác nhận!". Cậu tủm tỉm cười rồi cất bản thỏa thuận đi, sau đó lại nói -"Em nhớ tuần sau anh phải đi Canada với Tiêu Phong Lãng mà, đổi Lưu Vũ đi rồi sao?".
Phác Xán Liệt vì chuyện Bạch Hiền cứ đòi đi học nên mới quyết định ở lại, nhưng có những việc quan trọng thì hắn vẫn phải tự mình đi -"Không đổi, tôi đi 1 tuần sẽ quay lại".
Bạch Hiền suy nghĩ một chút, hiện tại Phác Gia sau thanh tẩy rất thiếu người, vì vậy các bộ phận khác sẽ phải tăng lượng công việc lên nhiều hơn, chưa kể các dự án còn dang dở đang tiến hành, càng cần nhiều nhân lực hơn.
Ngay cả Cố Thanh người cắm cọc ở Bắc Mỹ cũng bị điều sang Châu Á, nhân lực hạn hẹp buộc nhóm người Phác Xán Liệt, Lưu Anh, Lưu Vũ phải luân phiên đi tới các địa điểm khác nhau để hoàn thành công việc.
Có lẽ là từ khoảng cuối năm ngoái thì Phác Xán Liệt bắt đầu đi công tác nhiều hơn, Lưu Anh và Lưu Vũ cũng ít khi có mặt ở nhà.
Nhưng 1 trong 3 người bọn họ phải có ít nhất 1 người ở lại nhà chính, đây là quy tắc.
Bạch Hiền nghiêng đầu tựa lên vai Phác Xán Liệt, bây giờ đã bận tới như vậy, dự án Phác Xán Liệt nhắm đến cũng phải 1-2 năm nữa mới hoàn thành, trong thời gian này cậu cũng phải đi học, xem chừng sẽ khó mà ở bên cạnh hắn mỗi ngày được.
Bạch Hiền -"Sau này con lớn em sẽ không cho anh làm nữa, anh phải dành toàn bộ thời gian cho em".
Phác Xán Liệt bóp bóp má sữa của Bạch Hiền nói -"Em muốn có con rồi?"
Bạch Hiền bĩu môi đáp -"Dù sao thì Phác Gia cũng phải trả chồng cho em chứ! Em không thể cho mượn anh mãi được, em là người nhỏ nhen thế đấy, thì sao hả?".
Phác Xán Liệt trượt tay xuống eo Bạch Hiền, kéo cậu ngồi vào lòng ghé sát vào tai cậu -"Đây là em nói".
Bạch Hiền -"?".
-
Bạch Hiền bị dày vò ngay tại nhà hàng mà không ai biết, cách đó nửa vòng trái đất thì Hạ Tri cũng không khá hơn là bao.
Lúc sáng Hạ Tri vừa ngồi dậy khỏi giường thì toàn bộ thứ nhớp dính từ đêm qua đã tràn ra chảy dọc xuống mép đùi. Đáng hận hơn nữa là Bạch Chính Dương lại ngủ rất ngon, Hạ Tri tỉnh dậy nhưng hắn thì vẫn còn ngủ như heo trên giường.
Giận mà không làm gì được.
Hạ Tri nhấc cơ thể dính dớp đầy vết cắn, vết hôn xanh tím trải khắp cơ thể vào nhà tắm, đã không nhìn thì thôi, nhìn thấy chỉ muốn cầm giao giết chết Bạch Chính Dương.
Tự nhìn mình trong gương, cơ thể bị vần đến chẳng khác gì con gấu rách, Hạ Tri cắn răng nghiến lợi mở vòi nước làm sạch cơ thể.
Bạch Chính Dương từ đầu năm nay đã rất bận, hắn không có thời gian nghỉ ngơi chứ đừng nói thời gian ân ái với Hạ Tri, 3 tháng nay hắn nhịn tới nỗi cả người dục hỏa thiêu đốt.
Hiếm khi dành được chút thời gian, một đêm cũng không đủ xoa dịu hắn nhưng Hạ Tri không chịu nổi nữa, Bạch Chính Dương thì không dám động nếu Hạ Tri không đồng ý, hắn nâng niu Hạ Tri như viên ngọc quý giá, nếu Hạ Tri không thích hắn có chết cũng sẽ không làm.
Phải cực khổ lắm mới có thể mang người về tay, hắn không dám tùy tiện đánh đổi thêm một lần nào nữa.
Hạ Tri khó lắm mới khiến Bạch Chính Dương nguôi đi, bản thân đã mệt tới mức không đi nổi, nhưng mới sáng Bạch Hiền lại gọi cho Hạ Tri và không ngừng khóc lóc ỉ ôi.9 giờ sáng ở đây tương đương với 9 giờ tối bên đó, Bạch Hiền thì cứ khóc không nói rõ lý do, Hạ Tri cũng bối rối theo luôn.
Nhân lúc Bạch Chính Dương đang tắm, Hạ Tri rời khỏi phòng xuống nhà ăn sáng, xuống nhà rồi cũng chưa biết lý do Bạch Hiền khóc là gì, thi thoảng Bạch Hiền cứ thích làm nũng như vậy, nhưng mà cậu khóc rất thương tâm, Hạ Tri không mắng cậu được cũng không bỏ qua được.
Em trai bé nhỏ dễ bị bắt nạt.
Hạ Tri đặt điện thoại xuống bàn, tranh thủ ăn sáng rồi uống vài viên thuốc, nghe Bạch Hiền khóc cả tiếng mè nheo thành vũng nước, Hạ Tri mới đầu còn an ủi cậu được chứ sau 1 tiếng thì không còn sức mà nói nữa.
Hạ Tri -"Bạch Hiền đừng khóc nữa, khóc nữa ngày mai mắt sẽ sưng lên đấy, anh hỏi em lần cuối Lão Đại đâu rồi? Sao em lại khóc?".
Bạch Hiền vẫn cứ rên ư ử, vài phút sau mới nói -"Không thèm quan tâm hắn nữa, hắn cứ muốn em phải mang thai, em là đàn ông thì làm sao mà mang thai được chứ?? Hắn muốn có con cũng không thể là con từ trong bụng em chui ra được".
Hạ Tri nhướn mày -"Cũng không phải là không được mà, phương pháp cấy ghép bây giờ có thiếu đâu, em đồng ý thì anh cũng cấy cho em được, đứa bé sẽ chui từ trong bụng em ra".Bạch Hiền nghe đến trợn mắt -"Anh nói thế mà được hả, em là đàn ông mà dù em nằm dưới thì em cũng có tự tôn chứ".
Hạ Tri gối đầu lên tay, vì mệt nên ngả cả người xuống bàn nói tiếp -"Em không thích thì có thể ghép gen nhân tạo, nuôi trong trứng nhân tạo, để đứa bé có cả 2 gen luôn, anh tìm hiểu kĩ rồi em không cần lo đâu, chỉ cần em muốn có con khi nào thì anh sẽ giúp em, được chưa nào? Không khóc nữa nhé".
Nói thì nói thế, nhưng mà Bạch Hiền nghĩ cậu vẫn còn trẻ, nếu có con thì cậu sẽ dành cả sữa của đứa bé mất, cậu chưa đủ chín chắn để có con, cũng chưa sẵn sàng nữa.
Bạch Hiền ỉu xìu rên rỉ -"Hắn chỉ thương em lúc không ở trên giường thôi, hắn nghĩ em là miếng cao su sao? Kéo ra còn có thể hồi lại".
Hạ Tri -"....".
Bạch Hiền -"Chơi em xong còn không thèm ôm em ngủ, hắn tắm cho em rồi vứt em lên giường, hắn đi ôm việc của hắn rồi, bộ hắn cưới em về chỉ để làm ấm giường thôi hay sao!!".
Hạ Tri -" (⊃。•́‿•̀。)⊃".
Bạch Hiền đang giận, Hạ Tri không tiện nói ra lý lẽ chính xác, vì nếu nói thì Bạch Hiền sẽ lại khóc, sau đó trả treo vô cùng, nói chung là "cùn" một cách vô lý.
Hạ Tri vừa kêu người dọn bát thì Lưu Anh bước vào, ngay lập tức Hạ Tri ném củ khoai nóng bỏng vào tay Lưu Anh, còn ám hiệu chỉ chỉ vào điện thoại.
Lưu Anh -"?".
Hạ Tri chỉ hai ngón út lên mắt rồi kéo dài xuống má biểu thị đang khóc, Lưu Anh hiểu ngay Hạ Tri vừa ném cho mình mớ rắc rối gì, Bạch Hiền khóc rất rất rất khó dỗ.
Lưu Anh chậc một tiếng nói -"Ngậm miệng lại, có tin hay không tôi tới dán băng dính vào miệng cậu?!".
Bạch Hiền giọng mềm xèo, cứ rên ư ử mà không nói gì, Lưu Anh nhắm mắt nhăn mày nghiến cả răng lại -"Không biết sợ là gì nữa rồi, tôi không bảo được cậu thì tôi sẽ nói với Lão Đại, cậu cứ ở đó mà khóc đi".
Bạch Hiền -"Ư...ư em không có khóc! Anh nghe...nghe nhầm rồi".
Lưu Anh -"Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Vài năm nữa là cậu 30 tuổi rồi đấy, Lão Đại chiều cậu là chuyện của ngài ấy, nhưng mà tôi thì không đâu! Đừng có khóc lóc rồi làm nũng cả ngày như thế, tôi mà còn thấy một lần nào nữa thì đừng có trách tôi!".
Bạch Hiền vừa khóc nên giọng mũi đặc lại, giống như tiếng nấc đầy thê thảm vậy -"Em...em bảo em không khóc mà! Em không có...khóc!".
-"....".Lưu Anh hạ điện thoại xuống, phát hiện điện thoại đã bị tắt thì ném trả cho Hạ Tri, Hạ Tri nhướn mày nói -"Sao lại tắt rồi?".
Lưu Anh vặn cổ mấy cái rồi bước vào trong bếp, vừa đi vừa nói -"Chắc là Lão Đại tắt, gọi gì mà gọi những 1 tiếng, cậu ta gọi cho cậu để khóc suốt cả tiếng đấy à???".
Hạ Tri cười gượng đáp -"Thì...thì đúng là vậy!".
Lưu Anh -"Thế mà cậu cũng nghe? Cậu rảnh rỗi không có việc gì làm đến thế à? Đang thiếu người đấy, cậu rảnh thì tôi chia bớt công việc cho!".
-"Ai rảnh chứ? Việc của ai người lấy làm, Hạ Tri là bác sĩ thì liên quan gì tới việc của cậu chứ?". Bạch Chính Dương bước xuống cầu thang, hắn ôm lấy Hạ Tri từ phía sau, mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Anh như thể sẽ lập tức vồ lấy hắn nếu hắn dám bắt nạt Hạ Tri vậy.
Lưu Anh lười cãi nhau, hắn uống hết một cốc nước thì ngồi xuống ghế trong bếp, nhưng ngồi chưa ấm mông thì Bạch Chính Dương lại nói -"Sao cậu lại ngồi đây?".
Lưu Anh thấy hắn làm việc đến đầu óc bị tâm thần đến nơi rồi, mặt mày nhắn nhó nói -"Sao tôi không được ngồi ở đây? Bộ đây là phòng làm việc của cậu hay sao mà không được ngồi?".
Bạch Chính Dương móc điện thoại trong túi ra, hắn xem lại tin nhắn thì thấy đúng là 10 phút trước Lưu Vũ nhắn tin cho hắn, nói rằng nếu gặp Lưu Anh thì bảo hắn tới bản doanh.
Bạch Chính Dương -"Cậu không cầm điện thoại à? Thiết bị truyền tin đâu? Lưu Vũ không gọi được cho cậu mới hỏi tôi đấy, cậu bây giờ vẫn còn ở đây một lát nữa hắn mà thấy cậu thì đừng bảo tôi không nói trước".
Lưu Anh mệt mỏi ngả người ra ghế, hai tay hắn che lên mắt im lặng không nói gì. Hạ Tri thấy hắn như vậy thì vỗ nhẹ tay Bạch Chính Dương, lắc lắc đầu với hắn.
Bạch Chính Dương đêm qua được thỏa mãn tới vui vẻ, mặc dù chưa đủ nhưng tâm trạng hắn bây giờ rất tốt, có thể đại chiến với hàng tá công việc đang chờ.
Hạ Tri kéo hắn ra khỏi nhà chính, không làm phiền Lưu Anh nữa, bây giờ tốt nhất mỗi người đều cố gắng hoàn thành nhiệm vụ trong lúc khó khăn này là tốt nhất.
Lưu Anh ngồi trong nhà chính khoảng 10 phút, hắn hít 3 hơi thật sâu, dù mắt đã sắp không mở nổi nữa, tình trạng thiếu ngủ của hắn đã kéo dài suốt 2 tháng rồi, hắn miễn cưỡng nhét 2 viên thuốc vào miệng rồi nuốt xuống mà chẳng cần nước.
Những viên thuốc này có thể giúp hắn tỉnh táo trong một thời gian, nhưng nếu cứ thế này mãi thì hắn sẽ phải trả giá bằng sức khỏe.
Lưu Anh dùng trực thăng tới bản doanh, dù đã nuốt trọn 2 viên thuốc nhưng hắn vẫn buồn ngủ và uể oải, lúc xuống trực thăng vẫn còn lơ mơ.
Phác Xán Liệt hiện tại không có ở nhà, người chịu trách nhiệm lớn nhất bây giờ là Lưu Vũ và Lưu Anh, nhưng chủ yếu quyết định nhiều nhất vẫn là Lưu Vũ.
Nửa năm nay Lưu Vũ gánh vác cho Phác Xán Liệt 30% lượng công việc trong toàn bộ Phác Gia, Tiêu Phong Lãng nói Phác Xán Liệt thực sự may mắn vì có một phân thân thứ 2.
Nếu không có Lưu Vũ thì Phác Xán Liệt sẽ không thể dành thời gian cho những dự án mà hắn đang làm, cũng chẳng có thời gian mà thở luôn.
Lưu Vũ ở dưới tầng hầm của bản doanh, một căn phòng tối có khoảng 20 người, trong đó có tới 15 người đã ngã quỵ xuống đất, lúc Lưu Anh bước vào Lưu Vũ đang đứng giữa những đám người đó hút thuốc lá.
Máu dưới sàn đen ngòm đậm màu trong ánh đèn tối mập mờ, hắn mỗi ngày đều nhìn thấy cảnh này, thậm chí hắn còn nhìn thấy những người bản thân đã từng rất tin tưởng nằm trên vũng máu, chết không nhắm mắt.
Lưu Anh hoàn toàn vô cảm bước qua những cơ thể nằm ngang dọc dưới đất, hắn nói -"Ra ngoài đi".
Lưu Vũ vứt điếu thuốc lá xuống đất, ánh mắt đỏ ngầu đầy tia máu. Đây là kết quả của những ngày không ngủ và bàn tay đẫm máu, sẽ không có ai có thể chịu nổi cảm giác kết thúc mạng sống của người khác, mà người khác này từng là những người bản thân không bao giờ nghĩ tới.
Lưu Vũ đã thanh tẩy tới những người mang cấp vị cao nhất, trong suốt 1 tuần qua hắn không thể ăn nổi gì vì cảm giác ghê tởm, một tuần chỉ thấy máu và bạo lực.
Mỗi ngày 4-5 viên thuốc để trống cự.
Lưu Anh thấy Lưu Vũ cứ bất động đứng đó liền kéo hắn ra ngoài, hắn nắm vào bàn tay mà Lưu Vũ vẫn chưa tháo găng tay, cảm giác dính dớp cũng khiến chính Lưu Anh cảm thấy rùng mình.
Lưu Anh kéo Lưu Vũ ra khỏi phòng tối, sau đó hắn ngay lập tức tới vòi nước gần đó rửa tay. Lưu Vũ cũng tới cạnh đó ném găng tay vào thùng rác, hắn rửa qua cổ tay dính máu rồi đứng ngây ra đó.
Chẳng biết hắn nghĩ cái gì nhưng Lưu Anh vẫn nói -"Anh gọi tôi tới làm gì?".
Lưu Vũ mặc áo sơ mi đen và quần tây đen, nhưng vết máu dính vào áo hắn đã khô lại tạo thành vệt, cả cổ lẫn 2 má của hắn cũng dính máu, hắn không trả lời Lưu Anh ngay, dường như hắn vẫn còn chìm trong suy nghĩ.
Lưu Anh nhíu mày nói lớn -"Lưu Vũ!".
Lưu Vũ nghiêng đầu nhìn Lưu Anh -"Bên trong có người của cậu, tự xử lý đi".
Lưu Anh -"Tôi nhìn thấy rồi, dưới này để tôi lo anh lên trên đi, ngủ một chút".
Lưu Anh muốn nói hắn nghỉ ngơi hay ăn cái gì đó đi, trông sắc mặt hắn không tốt chút nào, nhưng không tìm được ngôn ngữ để nói, nói gì cũng thấy mờ ám cả.
Từ lúc biết Lưu Vũ có loại cảm xúc khác với hắn, hắn không nói mọi chuyện một cách bình thường được, nói cái gì cũng phải né.
Lưu Vũ rời đi mà không nói gì, càng tức giận Lưu Vũ sẽ càng im lặng, việc thanh tẩy đã đào lên cả những người mà bọn họ từng rất tin tưởng, cùng nhau vào sinh ra tử suốt mười mấy năm, bọn họ không chỉ bán thông tin của Phác Gia mà còn cài người vào nội bộ Phác Gia.
Một lần thanh tẩy mấy trăm người dính vào, hơn 3 nghìn người liên quan, đây là số lượng chưa từng có.
Phác Gia càng phát triển nhanh thì sẽ khó tránh khỏi có người chọc gậy bánh xe, thời gian Phác Xán Liệt tiếp quản Phác Gia lại quá sớm, hắn chưa tới 20 tuổi đã làm chủ Phác Gia, thiếu xót là không thể tránh khỏi.
Lúc đó có người cài vào cũng không thể biết hết được, gần 15 năm cứ thế mà nuôi ra mối mọt, tuy chẳng thể vì những mối mọt này mà khiến Phác Gia sụp đổ nhưng những tổn thất để lại phía sau thì phải bao lâu nữa mới có thể bù đắp được.
Lưu Vũ theo Phác Xán Liệt bao lâu, hắn cũng tự tay dựng lên Phác Gia của bây giờ bấy lâu, chứng kiến những người từng thề sống thề chết với Phác Gia, lao đầu vào biển lửa vẫn không sợ hãi, hoá ra lại chỉ là mây mù che mắt.
Lưu Vũ tinh tường tới mức nào cũng không nhìn ra được.
Trong tất cả cả trụ cột của Phác Gia, Lưu Vũ là người gánh vác trọng trách nặng nề nhất, đừng nhìn hắn cứ luôn nghiêm khắc với Bạch Hiền mà nghĩ rằng hắn muốn đối đầu với cậu, hắn luôn phải ưu tiên lợi ích của Phác Gia trước tất cả mọi thứ.
Kể cả mạng sống của hắn, chứ đừng nói tới những vấn đề khác.
Lưu Vũ chưa từng có một ngày nghỉ nào cho bản thân.
Chưa từng có!.
Lưu Vũ bước ra khỏi hầm của bản doanh như một người mất ý thức, hắn tới phòng tắm tập trung của bản doanh, lấy quần áo dùng 1 lần để thay.
Victoria cũng vừa xử lý nhóm người khác xong, người hắn cũng dính toàn máu nên tới đây để tắm. Victoria là thân tín của Lưu Anh, nhưng dạo gần đây hắn lại hay ở chỗ của Lưu Vũ vì thiếu người.
Lưu Vũ vừa tắm xong ra ngoài thì gặp Victoria, khoảng thời gian này trông ai cũng đặc biệt mệt mỏi, nhưng khi Victoria nhìn thấy Lưu Vũ thì hắn lại chỉ muốn nhét lại tiếng than thở của mấy tên thuộc hạ dưới chướng mình lại.
Victoria sững sờ nhìn đôi con ngươi đỏ ửng của Lưu Vũ, mới 1 tuần không nhìn kĩ mà tưởng hắn vừa mới bước vào cuộc chiến sinh tử 12 ngày đêm.
Victoria -"Đại Nhân! Ngài nên đi nghỉ ngơi một chút đi ạ, tôi sẽ giúp ngài xử lý phần còn lại".
Lưu Vũ chỉ ừm một tiếng rồi rời đi, nhưng đi được mấy bước lại quay đầu nói -"Lát nữa gọi Lưu Anh quay về".
Victoria -"Vâng".
Victoria không biết mối quan hệ mờ ám của Lưu Vũ và Lưu Anh, hắn tính tình cũng như cục đá nên không biết, vì vậy sau khi Lưu Vũ rời đi hắn cũng không nghĩ gì mà quay lại dưới hầm.
Ở bản doanh có một nơi nghỉ ngơi tạm thời chỉ dành cho nhóm người Lưu Vũ, nơi này bây giờ dường như đã là nơi nghỉ ngơi cố định của bọn họ, vì không thể quay về nhà chính mỗi ngày được, rất mất thời gian.
Lưu Vũ đặt đồng hồ báo thức sau 2 tiếng, hắn vừa nằm xuống giường đã ngủ luôn. Mọi thứ dần im lặng cùng với tiếng thở đều của hắn, khoảng 1 tiếng sau đó có người bước vào, hắn cảm nhận được nhưng lại không thể mở mắt.
Lưu Anh tắt đồng hồ báo thức của Lưu Vũ đi, tốt bụng kéo cái chắn đắp lên người hắn, vì đồ dùng 1 lần rất mỏng nên...cần phải đắp chăn!.
Không có ý gì hết! Không có!!!!
-
Sau cuộc gọi với Hạ Tri bị Phác Xán Liệt tắt trong một giây, Bạch Hiền giận hắn vì hắn làm quá bạo, cậu khóc như vậy cũng không tha cho cậu, giận tới sáng cũng không chịu bỏ qua.
Mặt mày hẩm hiu như bát cơm thiu vậy.
Phác Xán Liệt đút đồ ăn đến miệng cũng không ăn.
Bạch Hiền -"Em không muốn ăn, anh tránh ra đi!!".
Phác Xán Liệt -"Không ăn nửa buổi em sẽ đói, ngoan ăn hết chỗ này thôi".
Bạch Hiền -"Anh làm em tới mức đó anh nghĩ em có thể ăn được à?".
Phác Xán Liệt -"Em vẫn còn sức cãi tôi, há miệng ra".
Bạch Hiền -"😡".
Doanh Ngọc và Doanh Kiêu ăn sáng từ sớm nên bây giờ đang chờ Bạch Hiền ăn xong mới đi, Doanh Kiêu muốn chứng minh thực lực của bản thân nên rất chăm chỉ thiết kế mẫu súng, Doanh Ngọc đã hoàn thành việc Bạch Hiền giao, nhưng hắn cũng không chịu thua kém Doanh Kiêu, chăm chỉ tới từng phút một.
Chờ Bạch Hiền ăn xong thì cũng đã gần 8 giờ.
Nhìn thời gian thì, hôm nay chắc chắn sẽ đi muộn.
Bạch Hiền quyết làm giá với Phác Xán Liệt cho nên không đợi hắn đưa cậu đi học mà nhảy tót lên xe của Doanh Ngọc và Doanh Kiêu, chỉ để lại cái ống khói cho Phác Xán Liệt thấy mà thôi.
Tuy mặt ngoài giận dỗi làm giá như thế nhưng mà cậu chỉ là giả vờ thôi, đôi lúc cũng phải như thế thì Phác Xán Liệt mới biết được 1 chiếc xe không đủ để mua cọng giá của cậu!.
2 cái thì được 😡.
Nhưng Phác Xán Liệt không cho cậu mua xe nữa, vì mua xong đa số cậu đều không dùng tới, chỉ mua vì thích vì nó độc đáo, mua rồi vứt xó bám cả bụi.
Tuy Bạch Hiền thích thì hắn vẫn chiều, dựng cho cậu tới 2 cái gara rồi nhưng xe quá nhiều 2 gara không chứa nổi nữa.
Từ đó Phác Xán Liệt cấm tiệt.
Bạch Hiền khịt mũi vì hôm qua cậu khóc nên mắt bây giờ vẫn xưng, cổ thì khàn, nước mũi nghẽn cả hơi thở.
Doanh Ngọc -"Đại nhân? Ngài ổn chứ?".
Bạch Hiền -"Ổn? Cậu thấy tôi ổn lắm hả?".
Doanh Ngọc -"Không ổn, tôi gọi Lão Đại nhé?".
Bạch Hiền cau mày gõ vào giữa trán Doanh Ngọc mắng -"Lanh tranh!".
Doanh Ngọc xoa xoa cái chán bị đánh, sau lại nói -"Đại nhân, cái này tôi hỏi ngài Cố giúp ngài, ngài ấy gửi cho tôi tổng 200 tập bản thảo và hồ sơ khác nhau, cái này xử lý thế nào ạ?".
Bạch Hiền cầm lấy ipad từ tay Doanh Ngọc, Doanh Kiêu ngồi bên cạnh đang vẽ vời cũng ngó xem.
Ba cái đầu trụm lại 1 cái ipad, bên trong là tài liệu đã được chia theo mã màu, xanh vàng và đỏ.
200 bản tài liệu gửi cùng một lúc, đây không phải nhiều mà là quá nhiều.
Cố Thanh nói sẽ gửi cho cậu 1/4 bản.
1/4 đã nhiều như thế này, chỉ mới dồn tới chỗ của Cố Thanh, vậy những việc hiện tại trong Phác Gia phải tồn đọng cỡ nào mới chất đống lên thành như thế này?.
Cậu vẫn luôn biết Phác Gia thiếu người, nhưng thiếu tới mức này thì cậu không hề "được" biết!.
Bạch Hiền xem qua bản thảo và tài liệu, thời gian hiển thị chúng được gửi về từ 2 tháng trước, 2 tháng rồi mà vẫn chưa được phê duyệt, đây không phải là quá chậm chễ rồi sao??.
Bạch Hiền nắm chặt ipad, cậu nói -"Hôm nay có mấy lớp? Kết thúc lúc mấy giờ?".
Doanh Kiêu năm rõ lịch học của Bạch Hiền nhất nên nói -"Hôm nay ngài có 4 lớp, 2 lớp buổi sáng và 2 lớp buổi chiều, như hôm qua chúng ta sẽ quay về lúc 4 giờ 30".
Bạch Hiền không chờ chiều về mới xử lý công việc, cậu bắt đầu làm ngay trên xe. Gạt chuyện Phác Xán Liệt không cho cậu biết tình hình của Phác Gia mà để cậu nhàn hạ sang một bên.
Cậu hiểu rõ Phác Xán Liệt tin tưởng vào thực lực của cậu, nhưng cậu cần một lý do chính đáng, dù bản thân đã đoán ra nhưng cậu vẫn không thể cứ thế cho qua được.
Nhân lúc đang còn làm giá giận hắn, cậu phải làm to chuyện này lên.
Cho hắn bỏ ngay cái thói bảo bọc cậu như kim cương phỉ thúy ấy đi.
Bạch Hiền bước vào lớp cũng không dời mắt khỏi ipad, chỉ khi giảng viên bước vào cậu mới đóng lại. Công việc cho ra công việc, học cho ra học, vì rạch ròi như vậy nên khả năng tiếp thu kiến thức của Bạch Hiền rất cao.
2 lớp buổi sáng hôm nay không có Bạch Kiến Hoa đồng nghĩa với việc sẽ không có Diêm Hồng Vũ ở đây, tự nhiên Bạch Hiền thấy học tốt lên 200%.
Nhưng nhà ăn thì chỉ có 3 nơi, mà Bạch Kiến Hoa đã muốn ăn cùng cậu thì cậu có hóa thành tro bụi hắn cũng bê bát ra đống tro bụi đó mà ăn.
Hôm nay Bạch Hiền giận Phác Xán Liệt nên không mang cơm ở nhà đi, đành phải ăn cơm ở nhà ăn.
Bạch Kiến Hoa cầm khay cơm trước cả trăm con mắt tới chỗ Bạch Hiền, trái ngược với Bạch Hiền hắn khá dễ ăn, miễn là thứ có thể ăn được thì hắn sẽ ăn một cách ngon lành, khay cơm của Bạch Kiến Hoa đầy ắp sức ăn có thể bằng 3 Bạch Hiền cộng lại.
Bạch Kiến Hoa kéo ghế ngồi cạnh Bạch Hiền nghiêng đầu nói -"Sao anh không trả lời tin nhắn của em? Em nhắn nhiều cho anh như thế anh cũng không trả lời em một câu, giống như em nói chuyện một mình vậy...".
Bạch Hiền gắp một miếng củ cải bỏ vào miệng, vị gai gai đắng đắng khiến cậu nhăn mặt nhè miếng củ cải đó ra, sẵn đang khó chịu nên có người mở miệng là cậu chỉ muốn chửi chết người đó thôi.
Bạch Hiền -"Cậu còn nói thêm câu nữa tôi cắt lưỡi cậu, đừng kéo thêm sự chú ý cho tôi".
Bạch Kiến Hoa -"Em có muốn thế đâu, em đi học cấp 3 cũng không đến mức như thế này, tại thiếu gia nghĩ em sẽ bị bắt nạt nên mới thế, nếu có trách cũng phải trách thiếu gia mới đúng".
Bạch Hiền thấy không ăn nổi nữa thì đặt đũa xuống nhìn Bạch Kiến Hoa -"Bao nhiêu năm rồi cậu vẫn gọi Bạch Chính Dương là thiếu gia à? Hắn đã chấp nhận cậu là người Bạch Gia rồi cậu còn gọi hắn là thiếu gia?".
Bạch Kiến Hoa trả lời cộc lốc -"Thiếu gia đồng ý chứ em có đồng ý đâu".
Bạch Hiền -"....".
Thì ra còn có người như thế này.
Bạch Hiền -"Nhiều người sứt đầu mẻ trán cũng muốn có quan hệ với Bạch Gia, ngược lại là cậu thanh danh không muốn đã vậy tiền cũng không tiêu, tôi chưa từng thấy người nào giống như cậu cả".
Bạch Hiền nói xong thì Bạch Kiến Hoa đã nhét đầy miệng cơm rồi, hai má hắn phồng lên như con cá lóc vậy, trông cũng không đáng ghét đến thế.
Bạch Kiến Hoa nuốt được nửa miệng cơm thì nói -"Em ở lại vì muốn quét mộ cho Phu nhân thôi, thiếu gia không hay về nhà, có về cũng chưa chắc đã đến thăm, nếu không phải thiếu gia nói sẽ không cho em đến quét mộ nữa thì em sẽ không ở lại đâu".
Bạch Hiền -"Cậu thì nghĩ thế nhưng người khác thì không nghĩ vậy đâu, bây giờ Bạch Chính Dương đã công khai cậu là em trai hắn rồi, làm gì thì làm đừng để ảnh hưởng tới hắn".
Bạch Kiến Hoa chậc một tiếng, hắn gặp rất nhiều rắc rối dưới cái danh con út Bạch Gia, bản thân hắn chưa từng muốn dính tới Bạch Chính Dương một cách công khai như vậy.
Công việc của Bạch Chính Dương rất nguy hiểm, từ khi hắn còn học cấp ba đã bị bắt đi học võ, Bạch Chính Dương còn muốn hắn học súng và cách tránh đạn, nhưng Bạch Kiến Hoa không chịu.
Học võ đã rất vất vả, Bạch Kiến Hoa không thể học được.
Chỉ vì liên quan quá sâu vào Bạch Gia và bị gắn mác là em trai Bạch Chính Dương nên Bạch Kiến Hoa rất khổ sở, tuy chưa gặp tình huống nguy hiểm nào nhưng không phải tương lai sẽ không có.
Chưa kể bây giờ chỉ cần hắn xuất hiện ở đâu trong trường thì cũng bị nhìn ngó, đến ăn cơm cũng không yên nữa.
Bạch Kiến Hoa -"Em chỉ muốn sống cuộc sống của em thôi, em không muốn liên quan tới công việc riêng của thiếu gia, em lớn rồi em tự kiếm tiền nuôi em được, không ảnh hưởng tới thiếu gia là được".
Bạch Hiền phát hiện tư duy của Bạch Kiến Hoa độc lập một cách lạ thường, dường như không hề quan tâm đến vị trí vượt qua cả giới thượng lưu của Bạch Gia, cũng không muốn dựa dẫm vào Bạch Gia.
Hiếm có người nào như thế, Bạch Hiền không tự nhận cậu gặp nhiều người để đủ hiểu biết, nhưng trong thế giới này, có mấy ai có thể bỏ qua hư danh sáng ngập trời như thế chứ.
Trước khi cậu vào học cũng nghe Bạch Chính Dương nói Bạch Kiến Hoa học rất giỏi, trước đây vì khiếm khuyết kiến thức cơ bản nên học vài môn có chút yếu, nhưng sau khi được dạy lại bởi gia sư thì đã nắm bắt kiến thức rất nhanh.
Chỉ bằng điểm lớp 12 đã được tuyển thẳng bởi rất nhiều trường top nổi tiếng cả trong nước lẫn ngoài nước.
Nhưng hắn không đi nước ngoài vì muốn ở nhà quét mộ Bạch Gia.
Dù không phải máu mủ ruột thịt, nhưng với Bạch Kiến Hoa việc được nhận nuôi ở trại trẻ mồ côi khi hắn đã lớn như vậy là một ân huệ.
Trại trẻ mồ côi thiếu thốn vô cùng, không chỉ vật tư ngay cả đồ ăn cũng không có, đói đến mức da dán vào xương.
Được nhận nuôi là ân huệ lớn nhất với những đứa trẻ ở đó.
Vì vậy Bạch Kiến Hoa luôn rất mang ơn Bạch phu nhân, là mẹ của Bạch Chính Dương. Tuy không được ở bên cạnh Bạch phu nhân quá lâu, nhưng Bạch Kiến Hoa không bao giờ quên được ân huệ lớn này.
Hắn không kịp báo đáp cho người đã cứu rỗi hắn, hắn chỉ có thể tới quét mộ bầu bạn với Bạch phu nhân mà thôi.
Bạch Hiền bỗng dưng thấy hứng thú nên nói -"Có muốn làm việc với tôi không?".
Bạch Kiến Hoa định nhét muỗng cơm khổng lồ vào miệng thì khựng lại, hắn lắc đầu xua tay nói -"Không! Em chỉ thấy nói chuyện với anh rất vui thôi, em không có nhu cầu".
Bạch Hiền khoanh tay trước ngực nói -"Cậu không có quyền quyết định đâu, tôi muốn thì cậu phải làm thôi".
Bạch Kiến Hoa -"🌚"
Bạch Kiến Hoa không cho là Bạch Hiền nói thật, hắn lại nhét cơm vào miệng mà không nói gì, vì hắn nghĩ người bình thường như hắn thì làm sao có thể làm việc cùng Bạch Hiền được.
Bạch Kiến Hoa ăn hết khay cơm không chừa lại miếng nào, nhà ăn cũng bớt người rồi, sau khi hắn im lặng vào lúc nãy bọn họ cũng không nói gì nữa, lúc hắn ngó sang thì thấy Bạch Hiền đang ôm ipad làm gì đó.
Hắn không muốn làm phiền nên quay đi chỗ khác, ai ngờ lại nhìn thấy hai cục đen thui trước mắt.
À...
Tự nhiên hắn quên mất sự tồn tại của 2 người này.
Doanh Ngọc thấy Bạch Kiến Hoa cứ nhìn chằm chằm hai người bọn họ liền nói -"Anh nhìn cái gì?".
Bạch Kiến Hoa -"Trông cậu có vẻ nhỏ tuổi nhỉ? Bao nhiêu vậy?".
Bạch Hiền -"Nhỏ hơn cậu biết thế là được, với lại...đi dọn rắc rối của cậu đi, đừng để họ cứ nhìn chằm chằm vào tôi".
Bạch Kiến Hoa vừa nghe xong thì lập tức quay đầu nhìn một vòng nhà ăn, và hắn thấy nhóm người Diêm Hồng Vũ ngồi cách đó 3 dãy bàn.
Diêm Hồng Vũ và đám bạn của cậu ta đang nhìn về phía này, nhưng thay vì nhìn mặt Bạch Kiến Hoa thì cậu ta lại nhìn vào Bạch Hiền.
Dường như không hề để ý tới Bạch Kiến Hoa đang nhìn cậu ta.
Bạch Kiến Hoa nhíu mày, hắn đứng dậy chắn trước người Bạch Hiền, vóc người hắn lớn nên khi hắn đứng trước thì Bạch Hiền chỉ còn là cái tên.
Diêm Hồng Vũ giật mình khi Bạch Kiến Hoa chắn trước người Bạch Hiền, nhìn thấy ánh mắt khó chịu của Bạch Kiến Hoa thì Diêm Hồng Vũ lập tức quay đi chỗ khác.
Nhưng cậu ta quay đi không có nghĩa là đám người xung quanh cậu ta chịu để yên, dường như bọn họ còn không quan tâm đến ánh mắt của Bạch Kiến Hoa mà nghiêng ngang nghiêng dọc để thấy được Bạch Hiền.
Một tên trán dính băng gạc, tay nẹp thạch cao nói -"Hình như là cậu ta, tao phải ra xem mới được".
"Đừng đi! Bạch thiếu gia đang bảo vệ cậu ta kìa không thấy à?"
Tên đó vì quá tức giận nên không để ý người đang chắn trước người Bạch Hiền là Bạch kiến Hoa, cậu ta thấy vẻ mặt khó chịu của Bạch Kiến Hoa, dù không bằng lòng cậu ta cũng phải ngồi xuống.
Diêm Hồng Vũ -"Chúng ta đi".
"Hồng Vũ! Cậu cứ thế mà đi à?".
Diêm Hồng Vũ tâm trạng cũng không tốt, cậu ta lườm tên đầu dính băng đó nói -"Nếu cậu muốn kiếm chuyện với Kiến Hoa thì cứ thử đi! Tôi sẽ không bảo vệ cho cậu đâu".
Nói xong Diêm Hồng Vũ liền rời đi mà không ngoảnh đầu lại.
Vệ tinh xung quanh cậu ta cũng sợ tên đầu quấn băng này gây chuyện nên cũng lập tức kéo hắn đi, dù sao bọn họ cũng không muốn bị vạ lây.
Bạch Kiến Hoa quay người lại nói -"Bọn họ bị anh đánh à?".
Bạch Hiền nhếch miệng cười -"Sao cậu lại nghĩ tôi đánh bọn họ?".
Bạch Kiến Hoa -"Hôm trước em thấy mấy tên bên cạnh Diêm Hồng Vũ bị thương, hôm nay lại thấy bọn họ nhìn anh như thể tìm thấy hung thủ vậy, em đoán là anh đánh bọn họ".
Bạch Hiền cầm ipad đứng dậy, cậu để lại cho Bạch Kiến Hoa một câu rồi rời đi -"Suy nghĩ về lời đề nghị của tôi đi, nếu cậu ngoan ngoãn thì là cái tốt, không ngoan thì tôi đành cưỡng chế vậy".
Bạch Kiến Hoa -"?".
Diêm Hồng Vũ sau khi rời khỏi nhà ăn liền tức tốc gọi một cuộc điện thoại cho thư kí Dư -"Thư kí Dư, đã tìm được chút thông tin nào chưa?".
Thư kí Dư -"Hiện tại tôi chưa có thông tin gì nhiều, thiếu gia cần gấp sao?".
Diêm Hồng Vũ -"Tôi biết một chút thông tin về cậu ta rồi, cô thử tìm hiểu về Giang Gia một chút đi, Giang Gia có một đứa con riêng, tìm hiểu về cậu ta đi! Tôi sẽ hỏi thêm Giang Lâm, nếu có tin tức tôi sẽ gửi cho cô".
Thư kí Dư -"Vâng, tôi sẽ cho người tìm hiểu ngay".
Mấy vệ tinh xung quanh Diêm Hồng Vũ nghe thấy một nửa cuộc nói chuyện của cậu ta, nghe thấy hai chữ Giang Lâm liền nói -"Hình như Giang Lâm bị mẹ cậu ta khóa thẻ rồi, cậu ta chống đối còn không thèm đi học, cậu muốn gặp cậu ta à?".
Diêm Hồng Vũ -"Gọi cậu ta tới gặp tôi, lớp buổi chiều xin nghỉ giúp tôi".
Tên quấn băng kia nóng máu đến phát điên rồi, hôm đó cậu ta bị đánh đến mức gẫy tay phải băng bó 2 tháng. Không có chỗ xả giận, bản tính thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ khiến cậu ta không kiềm nổi cảm xúc mà mắng -"Thằng ranh con đó, tao phải cho nó một bài học, tao sẽ xé rách miệng nó ra đập nát xương nó".
Du Châu -"Hàn Gia cậu nói bé thôi, sao cậu cứ hét vào mặt bọn tớ thế hả?".
Tên Hàn Gia kia quay qua lườm tên nhóc vệ tinh kia nói -"Người bị đánh có phải là cậu đâu? Tôi còn không được tức giận, chẳng phải chỉ là thằng oắt con nhỏ bằng nắm tay à? Nếu không có Bạch Kiến Hoa thì cậu ta cũng chỉ là...".
Diêm Hồng Vũ nghe đến điếc tai liền chặn họng hắn lại -"Đủ rồi! Hàn Gia, đừng quên cậu là bị cậu ta đánh đấy".
Hàn Gia -"Tôi sợ gì cậu ta? Một mình tôi không đánh lại cậu ta thì tôi sẽ thuê người đánh cậu ta".
Diêm Hồng Vũ nhíu mày, Hàn Gia muốn đánh ai cậu ta chẳng muốn quan tâm, nhưng mấy ngày nay cậu ta nhìn thấy Bạch Kiến Hoa rất bám Bạch Hiền, dù không biết có phải hắn thật sự thích Bạch Hiền hay không nhưng nếu Hàn Gia thuê người đánh Bạch Hiền, dù thế nào Bạch Kiến Hoa cũng sẽ quy chụp lên đầu cậu ta.
Diêm Hồng Vũ cảnh cáo một cách nghiêm túc -"Hàn Gia! Tạm thời cậu đừng làm gì cả, Bạch Kiến Hoa đang bảo vệ cậu ta, đừng kiếm thêm rắc rối nữa, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu".
Du Châu và mấy người bên cạnh Diêm Hồng Vũ đồng loạt im lặng nhìn Hàn Gia, Hàn Gia chỉ là 1 trong số 8 người bị đánh mà thôi.
Một mình hắn bị 5 người nhìn, tức mà không có chỗ phát cậu ta đỏ mắt nói -"Tôi không động thì 7 người còn lại sẽ chịu tha cho cậu ta à? Hứa Thần là người như thế nào cậu biết rõ rồi còn gì, cậu ta mà biết tên nhãi con đó ở đây thì cậu cũng không cản nổi đâu"
Diêm Hồng Vũ -"Tôi sẽ nói chuyện với cậu ta, cậu lo tốt phần mình là được, tôi không bắt cậu phải nuốt cơn tức này suốt đời, bây giờ chưa có cơ hội, nhưng tôi sẽ tạo ra nó, lúc đó cậu muốn làm gì thì làm!".
.
Doanh Ngọc ngồi xổm sau gốc cây nghe đám người đó ba hoa chích chòe mà phải gãi lỗ tai tới 2 lần.
Trước đây hắn cũng thắc mắc tại sao Bạch Hiền lại tới Phó Hoa thay vì các trường lớn đứng đầu thế giới về khoa kinh tế-kinh doanh, lúc hắn hỏi thì Bạch Hiền nói rằng muốn học ở Phó Hoa vì ở đây vừa có thể học vừa có thể nắm bắt tình hình kinh tế, thị trường hiện tại nằm ở Châu Á, thay vì học vẹt ở Mỹ thì cậu tới trực tiếp thị trường đó vừa học vừa tìm hiểu sẽ tốt hơn.
Thứ 2 là tới để vờn mấy con chuột từng xem cậu là miếng phô mai.
Bây giờ chuột thì thấy rồi, nhưng miếng phô mai đã mọc ra tai và biến thành một con mèo.
Đám người Diêm Hồng Vũ tan ra không đi chung nữa, Doanh Ngọc cũng không rảnh đi theo nên hắn quay về bên cạnh Bạch Hiền, nói chuyện vừa nghe thấy được cho cậu.
Cảm giác có hơi trẻ con, tình báo này không cùng đẳng cấp với bọn họ, nghe cho vui thôi.
Nếu không phải Bạch Hiền cố ý muốn chơi thì bây giờ những người này đã biến mất khỏi mắt cậu từ lâu rồi.
Bạch Hiền nghe xong cũng tai này lọt tai kia, cậu ngồi ở góc thư viện xử lý hơn một nửa tài liệu trong 1 tiếng nghỉ trưa, gửi về cho Cố Thanh và nói hắn hãy gửi thêm tài liệu cũ chưa xử lý cho cậu.
Cố Thanh quá nhiều việc, làm không xuể tay nên dù biết Phác Xán Liệt không muốn Bạch Hiền làm việc hắn vẫn lén gửi tài liệu cho cậu.
Còn nói cậu kín mồm kín miệng lại.
Bạch Hiền đồng ý.
Vậy là 300 tập tài liệu nữa được gửi tới cho cậu.
Cậu đưa những tài liệu dễ cho Doanh Ngọc và Doanh Kiêu, những tài liệu này bọn hắn làm được nên Bạch Hiền cũng đỡ đi hơn một nửa.
Chỉ có vài tài liệu mã vàng cùng mã đỏ là cậu tự làm thôi.
Trước đây Bạch Hiền cũng biết và thấy lượng công việc nhiều hơn, hồ sơ được đẩy về diện quản lý của cậu cũng nhiều hơn, nhưng Tiểu Cẩn xử lý rất nhanh và xử lý rất ổn, cậu chỉ tiếp nhận nhiều nhất là 50 tập hồ sơ mã đỏ mỗi tháng.
Vì vậy cậu cứ nghĩ là mọi việc đều ổn, không ngờ là hồ sơ gửi tới diện quản lý của Lưu Vũ và Lưu Anh lại nhiều như vậy.
Diện quản lý của hai người họ là nhiều người nhất, vậy mà vẫn không xử lý được hết hồ sơ, không biết còn tồn đọng bao nhiêu nữa.
Bạch Hiền sốt ruột nên gọi cho Tiểu Cẩn, nhắc nhở cậu nhóc một chút.
Bạch Hiền -"Nhóc con! Ở nhà xử lý việc có ổn không?".
Tiểu Cẩn ngoan ngoãn như em bé, giọng rất mềm mại nói -"Mọi việc em đều làm xong rồi, diện quản lý của Lưu Vũ và Lưu Anh đại nhân bây giờ căng lắm, em đang xin thêm việc để họ đẩy bớt hồ sơ sang diện quản lý của chúng ta, nhưng mà chưa được phê duyệt".
Bạch Hiền bật loa ngoài vừa đủ 3 người nghe, Tiểu Cẩn nói xong thì cậu liếc mắt nhìn hai tên nhóc kia một cách nghiêm khắc, nhìn đi người ta ngoan ngoãn hiểu chuyện biết bao, lại còn nhẹ nhàng dễ thương.
Tiểu Cẩn không thấy Bạch Hiền trả lời nên nói -"Đại nhân, trước khi đi ngài bảo em quyết được cái gì thì cứ quyết, khó mới hỏi...em làm vậy thì có được không? Sao ngài không nói gì?".
Bạch Hiền mỉm cười nói -"Làm tốt lắm, chủ động như vậy là được, ngày mai sẽ được phê duyệt nên nói với mọi người chuẩn bị tinh thần đi nhé".
Tiểu Cẩn -"Vâng, trước khi xin thêm hồ sơ em đã báo mọi người rồi, bọn họ đều không từ chối, ngài biết mà bọn họ còn sợ không có việc để làm".
Phúc lợi ở Phác Gia rất tốt, không chỉ là tiền bạc mà còn là tinh thần, mặc định trong đầu bọn họ từ lúc được đưa vào diện quản lý của các trụ cột là cố gắng và không ngừng cố gắng, làm việc và tiếp tục làm việc.
Bạch Hiền tiếp nhận diện quản lý riêng vào năm ngoái, vì là lần đầu tiên quản lý nhiều người như vậy nên cậu rất cố gắng, không giống nhóm người Lưu Vũ hay Lưu Anh cậu không quản lý bọn họ bằng sự nghiêm khắc và khốc liệt.
Diện quản lý của Lưu Vũ và Lưu Anh rất khó để vào, bắt buộc phải là những người tinh anh nhất mới có thể nhận được một tấm vé, vì họ là lực lượng chính bảo vệ Phác Gia nên việc họ nghiêm khắc là điều phải làm.
Diện quản lý của Bạch Hiền thì khác, vì chỉ làm việc trên máy tính nên cậu không nhất thiết phải nghiêm khắc tới ghẹt thở với họ, cậu cho họ cơ hội, đối sử với họ bằng sự tin tưởng và mềm mỏng vì vậy diện quản lý của cậu luôn là chỗ thoải mái nhất trong Phác Gia.
Tuy nhiên, mềm mỏng chứ không phải là sẽ bỏ qua cho mọi lỗi lầm, cậu sống là người Phác Gia, ưu tiên hàng đầu là lợi ích của Phác Gia, Bạch Hiền vui vẻ thì vui vẻ nhưng căn cốt của cậu vẫn là người Phác Gia, sét về độ tàn nhẫn thì không ai bằng.
Bạch Hiền -"Được rồi, mau đi ngủ đi tôi bận rồi".
Bạch Hiền cúp máy, hai tên nhóc ngồi bên cạnh cậu đến thở cũng không dám thở mạnh, nhìn thì giống như đang cặm cụi làm việc, nhưng rõ ràng là bị cậu mắng bằng tâm lý tới cứng cả người rồi.
Bạch Hiền xem thời gian, còn 30 phút nữa sẽ đến giờ học buổi chiều, cậu rời khỏi thư viện và tới lớp sớm một chút, tranh thủ đọc qua giáo trình để lát nữa chỉ nghe và nghi lại những điều quan trọng thôi.
Cậu thuận lợi học xong hết các lớp buổi chiều mà không gặp rắc rối gì, hôm nay mới là ngày thứ hai cậu đi học, vẫn khá thoải mái.
Tan học thì Phác Xán Liệt đã ở ngoài chờ cậu, hôm nay hắn không có công việc ra ngoài nhưng hắn vẫn tới Phó Hoa đón cậu, tuy vậy nhưng Bạch Hiền chẳng thấy cảm động chút nào hết.
Cậu lên xe cũng không bám lấy hắn, ngồi khoanh tay gọn gàng trên ghế, thậm chí mắt còn không thèm liếc tới người Phác Xán Liệt nữa.
Phác Xán Liệt -"Quay mặt lại đây!".
Bạch Hiền không chịu nói -"Anh nói em quay thì em phải quay à?".
Phác Xán Liệt nắm cánh tay Bạch Hiền kéo lại, nhưng cậu lỳ vẫn hướng mắt ra ngoài cửa sổ, hắn nhíu mày trầm giọng nói -"Tôi đếm tới ba mà em không quay lại thì đừng trách tôi! Một...!".
Bạch Hiền quay ngoắt ra lườm Phác Xán Liệt, răng nghiến cả lại -"Nhìn rồi!Anh định làm gì em?!".
Phác Xán Liệt cũng không phải ngày một ngày hai ở chung với sự ngang bướng của Bạch Hiền, nếu không phải hắn yêu cậu thì không có chuyện Bạch Hiền còn sống đến bây giờ đâu.
Phác Xán Liệt ôm Bạch Hiền ngồi lên đùi, hôn cậu từ trán xuống tới môi. Bạch Hiền có kháng cự nhưng không đáng kể, hắn hôn cậu tới mức mặt phiếm hồng cả lên.
Vì nghĩ bản thân đang tức giận nên cậu mới đẩy hắn ra -"Về nhà em cho anh biết tay!".
Phác Xán Liệt -"Không cần đợi về nhà, nói đi em bất mãn cái gì? Nếu em dám vô duyên vô cớ kiếm chuyện với tôi thì tôi sẽ đưa em về Mỹ, đừng bao giờ đòi ra ngoài nữa!".
Phác Xán Liệt từng rất nhiều lần mạnh bạo với Bạch Hiền trên giường, nhưng rõ ràng cậu rất tận hưởng, ngày hôm qua cũng không khác biệt. Và chưa bao giờ Bạch Hiền vì chuyện đó mà tức giận, đây không phải lý do.
Bạch Hiền có lý lẽ của cậu, trong chuyện này cậu là người thắng, vì vậy cậu không do dự mà nói -"Tại sao nhà chính nhiều việc như vậy mà anh không dồn tài liệu về phòng thông tin của em??"
Bạch Hiền không dừng lại mà nói tiếp -"Anh biết rõ phòng thông tin cần phải liên tục nắm bắt tình hình Phác Gia, chuyển đổi tài liệu thành phương án gửi xuống bên dưới, nửa năm nay em đã nhận ra việc thiếu hụt người khiến công việc bị tồn đọng rồi, nhưng em không nghĩ là mọi việc lại trầm trọng như thế, tại sao không cho em biết? Anh giải thích đi!".
Phác Xán Liệt chỉ nhìn cậu chứ không nói gì.
Bạch Hiền lại càng giận -"Lúc nãy anh mắng em hăng lắm mà sao bây giờ lại im như hến vậy? Em có thể hiểu là anh không tin tưởng em cho nên mới chấp nhận đội công việc gấp 10 lần lên người khác chứ nhất quyết không phải là em!".
Phác Xán Liệt nhíu mày -"Đừng bẻ cong suy nghĩ của tôi! Em to gan quá rồi".
Bạch Hiền ngồi trong lòng Phác Xán Liệt, tay khoanh ngang ngực, dù hắn đang mắng cậu thì cậu cũng không sợ. Đúng là việc hắn muốn giao cho ai cũng được, hắn là chủ muốn gì mà chả được người khác không có quyền quyết định thay hắn.
Nhưng Bạch Hiền không phải người khác, cậu không sợ hắn.
Vì trong chuyện này, cậu đúng.
Phác Xán Liệt sai.
Sợ 🐶 gì?.
Phác Xán Liệt kéo nhẹ người Bạch Hiền lại, ôm vào lòng như em bé. Nhưng cậu không chịu, vừa dãy vừa nói -"Anh bảo em nói bây giờ em nói rồi thì anh lại im lặng".
Phác Xán Liệt vẫn im lặng, tới khi Bạch Hiền chịu ngồi ngoan rồi hắn mới nói -"Sức khỏe em không tốt, tôi không cần em phải ngày thức đêm thức để làm việc, hồ sơ quan trọng xử lý trước, không ảnh hưởng gì đến Phác Gia hiện tại cả, ưu tiên sức khỏe của em mới là việc tôi muốn".
Bạch Hiền thấy hắn nói tới ngứa tai liền đáp -"Anh thấy em yếu chỗ nào? Em khoẻ như vậy, một mình có thể đánh thắng mấy chục người, em có thể ăn 3 bát cơm một bữa, anh còn nói em yếu? Nếu anh muốn kiếm lý do thì cũng phải tìm lý do cho hợp lý chứ?".
Phác Xán Liệt nhíu mày, hắn kéo cánh tay đang vung loạn của cậu lại, khóa cậu vào trong lòng -"Nếu tôi không để em ngủ sớm dậy muộn, ép em ăn cơm, không để em mệt mỏi em có thể khỏe được như thế này?".
Bạch Hiền -"Anh! Anh nói thế mà được à? Em là bạn đời của anh, nhưng em cũng là trụ cột của Phác Gia, em chơi người khác làm anh bảo em vuốt mắt coi như không thấy gì mà được à, nếu vậy tốt nhất anh chỉ nên đưa em vào sổ hộ khẩu thôi, đừng đưa em lên vị trí này làm gì cả, anh sợ em khổ, người khác khổ thì anh không quan tâm, anh không cảm thấy có lỗi, nhưng em thì có!".
Bạch Hiền nói xong thì giận tới mức bốc hỏa, cậu vùng ra khỏi tay Phác Xán Liệt nhảy sang ghế bên cạnh ngồi, mặc kệ hắn nhìn cậu như muốn đục một cái lỗ trên người cậu thì cậu cũng không quan tâm.
Lái xe từ nãy đến giờ cũng chỉ thầm đổ mồ hôi, miệng dán dính lại lấy nhau, thở cũng không dám thở mạnh.
Xe vừa vào tới sân là Bạch Hiện đã nhảy xuống xe luôn, cậu lao thẳng vào nhà không thèm quay đầu.
Phác Xán Liệt -"Bạch Hiền!".
Hắn gọi cậu nhưng cậu cũng không thèm quan tâm, đi vụt cả qua Trình Lục, người đang định cúi đầu chào cậu.
Trình Lục ngơ ngác nhìn Bạch Hiền, thấy cậu đi rất nhanh, quay đầu lại thì thấy mặt mày Phác Xán Liệt không được tốt lắm.
Cãi nhau à?.
Trình Lục -"Lão Đại?".
Không nói thì thôi, nói xong người cũng không thèm nghe. Phác Xán Liệt bước qua Trình Lục, đi theo Bạch Hiền vào nhà.
Trình Lục gãi gãi tai -"....".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me