[Xán Bạch ][CHANBAEK] Lão Đại! Tha Cho Tôi Đi
PHIÊN NGOẠI: SỰ BẢO HỘ CỦA PHÁC GIA
Mí cổ đọc quen 20.000 chữ rồi hay sao á, h viết 10.000 chữ mí cổ đọc hong đã 🥺.
-
Bạch Hiền giận, nhưng cậu biết cậu sẽ không thể giận được Phác Xán Liệt quá lâu, cậu chỉ muốn làm lớn chuyện này lên để Phác Xán Liệt cân bằng công việc cho cả cậu và các trụ cột khác.
Lưu Vũ và Lưu Anh bình thường đã không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, Bạch Chính Dương nửa năm gần đây cũng vậy, đi suốt ít khi ở lại nhà chính. Bây giờ còn mở thêm rất nhiều hạng mục kinh doanh và đầu tư, nội bộ Phác Gia vẫn đang thanh tẩy, nhiều việc như vậy bao nhiêu người làm cũng không đủ.
Làm ngày làm đêm, còn cậu thì ngủ từ đêm đến ngày chỉ vì Phác Xán Liệt lo cậu sức khỏe không chịu nổi.
Trong lúc khó khăn như thế này, cậu không thể ngồi yên được.
Nếu không làm lớn chuyện, Phác Xán Liệt sẽ chỉ dỗ cậu bằng cách chuyển thêm vài tài liệu qua diện quản lý của cậu, sau đó chờ cậu quên là thôi luôn.
Bạch Hiền vào phòng còn chốt cửa bên trong lại, Phác Xán Liệt gọi thế nào cậu cũng không mở cửa, lần đầu tiên cậu đuổi hắn đi cũng là người đầu tiên trong Phác Gia làm điều này.
Phác Xán Liệt không thể phá cửa vì Bạch Hiền nói nếu hắn phá cửa cậu sẽ giận hắn suốt đời, vậy là sau 15 phút bên ngoài không thấy tiếng động gì nữa.
Thành công bước đầu, Bạch Hiền mò vào bàn làm việc của Phác Xán Liệt, cậu quản lý thông tin của Phác Gia mấy năm nay nên không khó để cậu vào được máy tính của Phác Xán Liệt và kiểm tra công việc tồn đọng.
Không xem thì thôi, xem xong lập tức phát hỏa.
Giận hắn là đáng, Phác Xán Liệt xứng đáng bị cậu giận suốt đời. Bạch Hiền gặm nhấm sự tức giận trong đầu, tay thì hì hục làm việc trên ipad.
Những thứ này chỉ cần giao cho cậu, cậu có thể hoàn thành nó tốt.
Hắn định chăm cậu thành tiên thành phật hay sao?.
Bạch Hiền ngồi làm việc đến tối, trong lúc đó cậu nhìn thấy một số người đã bị bắt lại và đưa xuống hầm, tài liệu mã đỏ cao cấp này rất ít khi có, đã được gửi từ 5 ngày trước nhưng chưa được đóng dấu.
Khi Bạch Hiền nhìn thấy nội dung bên trong, cậu cũng hiểu rõ lý do vì sao nó vẫn chưa được giải quyết.
Bên trong có hồ sơ của 5 người, 3 nam 2 nữ, những người này cậu biết, thậm chí mỗi tháng có thể liên tục gặp họ tới 5-6 lần. Đều là những người cực kì quan trọng trong nội bộ Phác Gia.
Chiến thuật thanh tẩy của Phác Xán Liệt là loại bỏ từ lá cho tới cành, từ cành cho tới gốc, từ gốc cho tới rễ. Không bứt dây động rừng, âm thầm cho người điều tra.
Khi nắm chắc tất cả bằng chứng, hắn mới bắt đầu kéo cả gốc rễ lên. Bắt từ những cái lá, tới cái cành, dồn nhưng kẻ phản bội vào sự hoảng loạn rồi thu lưới.
Hồ sơ được gửi bởi Lưu Vũ, trong hồ sơ nói đây là những người cầm đầu cuối cùng. Hắn sẽ tiếp tục điều tra thêm, và xin chỉ thị xử lý những người này từ Phác Xán Liệt.
Với Phác Xán Liệt thì việc phản bội hắn sẽ không nương tay, phê duyệt chỉ là một cái dấu ấn. Nhưng vì những người cầm đầu này có một đường dây dài nối tiếp, chết là quá dễ dàng cho bọn chúng.
Người được đưa về Phác Gia trong âm thầm, hiện tại vẫn chưa có thông tin lọt ra ngoài về việc những kẻ cầm đầu này bị bắt. Phải xử lý trước khi bị lộ, điều này Bạch Hiền biết.
Cho tới hiện tại cậu vẫn nắm rõ tình hình việc thanh tẩy, hồ sơ cần xử lý còn bao nhiêu cậu đã nắm rõ. Bạch Hiền nhập một văn bản lệnh trên máy của Phác Xán Liệt gửi về phòng thông tin của Phác Gia.
Đây là việc Phác Xán Liệt làm, nhưng Bạch Hiền không xin ý kiến của hắn. Cậu biết chỉ vài phút sau khi cậu gửi lệnh, Phác Xán Liệt sẽ biết nhưng như vậy cũng không khiến cậu sợ.
Tiểu Cẩn tiếp nhận lệnh rất nhanh, dường như là trực sẵn chỉ chờ lệnh của Bạch Hiền. Phản hồi từ phòng thông tin "Đã xác nhận" lệnh vừa gửi, cậu đã chuyển tài liệu tồn đọng trong nửa năm nay tới phòng thông tin của cậu.
Tổng cộng có 8.000 tập tài liệu được chuyển đi, trong đó có 300 tập tài liệu mã đỏ và còn lại là mã vàng và xanh.
Phòng thông tin của Bạch Hiền có tổng cộng 176 người. Chưa tính tới những người thuộc phòng thông tin nhưng làm ở ban khác, với số hồ sơ này thì làm hết công suất sẽ mất khoảng 2 tuần vì còn cần phê duyệt nữa.
Cậu sẽ rời dần tài liệu sang phòng thông tin, tạm thời thì 8.000 tập trước.
Bạch Hiền ngồi đến gần 9 giờ tối, đã qua bữa ăn gần một tiếng rồi nhưng trong đầu cậu bây giờ ngoài công việc ra thì không có gì cả.
Bữa tối Phác Xán Liệt đã đợi cậu 1 tiếng, cho người lên gọi nhưng không có phản hồi. Hắn biết việc Bạch Hiền gửi lệnh mà chỉ có hắn mới được phép gửi tới phòng thông tin, hắn đã ngồi dưới nhà đợi Bạch Hiền xuống nhưng cho tới bây giờ cũng không thấy người đâu cả.
Trình Lục -"Lão Đại! Tôi bảo quản gia sắp cơm lên phòng cho ngài và Đại nhân nhé?".
Phác Xán Liệt khẽ gật đầu, sau đó hắn nói thêm -"Mang chìa khóa tới đi".
Trình Lục -"Vâng!".-Phác Xán Liệt thử gõ cửa một lần và gọi Bạch Hiền nhưng cậu không trả lời, hắn không có ý định gõ thêm lần thứ hai. Hắn dùng chìa khóa mở cửa phòng và kéo xe đẩy đồ ăn vào trong, không ngoài dự đoán Bạch Hiền đang dùng máy tính và ipad của hắn để làm việc.
Thấy hắn bước vào cũng chỉ liếc mắt một cái rồi quay đi.
Phác Xán Liệt tới bàn làm việc, hắn không cho Bạch Hiền cơ hội phản kháng mà bế cậu lên -"Ăn cơm".
Bạch Hiền ôm chặt cứng ipad của Phác Xán Liệt, không thèm nhiều lời với hắn, mặc kệ hắn bế cậu ra ghế ngồi cũng chẳng ư hử lấy một tiếng.
Phác Xán Liệt đặt toàn bộ đồ ăn lên bàn, bao gồm 7 món và 2 bát cơm, đa số đều là món mà Bạch Hiền thích ăn. Phác Xán Liệt vươn tay muốn lấy ipad bỏ sang một bên nhưng Bạch Hiền giống như sợ hắn cướp không bao giờ trả lại vậy, phản ứng nhanh giấu ipad vào ngực ôm chặt.
Mặt còn khó chịu nhìn Phác Xán Liệt nữa.
Phác Xán Liệt -"Bỏ ipad xuống, ăn cơm. Tôi nói một lần thôi, bỏ xuống!".
Bạch Hiền không những không bỏ còn bực mình ngồi lui sang một góc, ôm ipad bỏ mặc Phác Xán Liệt và ánh mắt không hài lòng của hắn.
Phác Xán Liệt nhắm mắt, hắn thở một hơi rất mạnh Bạch Hiền nghe rõ nhưng cậu mặc kệ, nửa phút sau Phác Xán Liệt đã đứng dậy tới chỗ cậu, hắn chống tay xuống ghế nâng cằm Bạch Hiền lên -"Tôi chiều em quá nên em không biết sợ là gì nữa phải không?".
Bạch Hiền gạt tay đang nắm cằm cậu ra không được, dù Phác Xán Liệt không nắm mạnh nhưng chỉ cần cậu cố gắng gạt ra hắn sẽ lại bóp chặt lấy cậu -"Đau! Bỏ em ra...".
Phác Xán Liệt cầm lấy ipad trong tay Bạch Hiền ném nó sang chiếc ghế bên cạnh rồi kéo cậu ngồi gần lại bàn ăn.
Phác Xán Liệt không nói gì thêm với Bạch Hiền, hắn đẩy bát cơm về phía cậu và dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cậu, Bạch Hiền nghiến răng nhẫn nhịn mà cầm bát cơm lên, vừa ăn vừa hậm hực.
Cậu biết nếu cậu không ăn, người thiệt sẽ là cậu. Phác Xán Liệt có thể để cậu mắc lỗi mà không nói gì nhưng không cho cậu nhịn cơm, dù hắn tức giận với cậu nhưng tuyệt đối sẽ không phạt cậu bằng cách cắt cơm của cậu.
Nếu Bạch Hiền không ăn, hắn sẽ bằng mọi cách nhét cơm vào miệng cậu.
Bạch Hiền ăn được nửa bát cơm thì không ăn nữa, cậu muốn lấy lại ipad nhưng nó lại đang ở ghế bên cạnh Phác Xán Liệt, Bạch Hiền định đứng dậy lấy nó thì Phác Xán Liệt nói -"Ngồi yên đấy!".
Bạch Hiền đứng bật dậy nói -"Em ăn xong rồi anh còn muốn em ngồi đây làm gì nữa? Anh muốn phạt em thì anh cứ nói đi, đừng có bắt em phải ngồi đây với anh".
Mặc dù Bạch Hiền là bạn đời của Phác Xán Liệt, nhưng công việc là công việc, Bạch Hiền không hỏi ý kiến của hắn, cũng không được sự cho phép của hắn mà đã gửi lệnh, cậu là bạn đời nhưng không có nghĩa cậu được làm những việc mà chỉ có Phác Xán Liệt mới được làm.
Bạch Hiền cũng biết là cậu không thể thay thế Phác Xán Liệt gửi lệnh, việc này là sai trong quy tắc làm việc và thậm chí cậu sẽ bị phạt nếu để bị phát hiện, đặc biệt là Lưu Vũ, nếu hắn biết cậu sẽ bị phạt rất nặng kể cả khi cậu là bạn đời của Phác Xán Liệt.
Bạch Hiền -"Anh không nói thì em tự đi nhận phạt, anh đừng có mặt nặng mày nhẹ với em, em không nhận lỗi đâu, em cũng không xin lỗi anh đâu".
Phác Xán Liệt đặt đũa xuống bàn, hắn nhìn Bạch Hiền, nhìn thẳng vào mắt cậu -"Ngồi xuống!".
Bạch Hiền -"....".
Cậu ngồi, cậu ngồi rồi đó!.
Phác Xán Liệt -"Quay về nhà chính, sáng mai 7 giờ quay về ngay lập tức".
Bạch Hiền giật thót, vẻ mặt ngơ ngác đến bất ngờ -"Em không làm sai thỏa thuận của chúng ta tại sao lại bắt em về chứ?".
Phác Xán Liệt dựa lưng vào ghế, hắn nhìn cậu -"Ngay cả quy tắc gửi lệnh duy trì hơn 30 năm của Phác Gia em cũng có thể phá hủy, bản thỏa thuận trong một tờ giấy mỏng manh tôi không dám chắc em sẽ không vi phạm".
Bạch Hiền -"Anh...Thỏa thuận là thỏa thuận, em gửi lệnh thì em nhận phạt vốn dĩ không liên quan gì đến việc em đi học cả, anh đừng vô lý như thế".
Phác Xán Liệt -"Nếu tôi phạt em, tôi sẽ phạt em bằng cái chết, tôi giết em rồi chính bản thân tôi cũng sẽ chết, đây là làm việc theo quy tắc mà em nói".
Là quy tắc của Phác Gia.
Gửi lệnh không có sự cho phép của người đứng đầu Phác Gia là Phác Xán Liệt, sẽ phải chết.
Bạch Hiền bĩu môi, muốn nói gì đó nhưng nước mắt lại rơi trước cả lời nói, cuối cùng là vừa khóc vừa nấc -"Anh sai trước cơ mà, em không xin lỗi đâu".
Phác Xán Liệt cho Bạch Hiền khóc, với hắn việc Bạch Hiền gửi lệnh chẳng có gì to tát cả. Hắn có thể cho cậu cả Phác Gia thì việc này có đáng là gì, nhưng Bạch Hiền rất bướng, càng chiều càng không biết sợ.
Bạch Hiền khóc khoảng 5 phút, sau đó cậu lại nắm lấy quần Phác Xán Liệt, mắt hơi đỏ nhưng không khóc nữa -"Anh hứa đi, sau này không được giấu em nữa, công việc là công việc em khỏe hay em yếu thì liên quan gì chứ, em yếu thì còn có người khác làm, em khỏe mạnh như thế này thì để em làm, anh hứa đi".
Phác Xán Liệt -"Tại sao tôi phải đáp ứng em? Em nên lo lắng cho chính mình đi, em nghĩ tôi sẽ cho phép em ra ngoài à?".
Bạch Hiền -"Anh không đồng ý thì em không ăn cơm nữa, em mặc kệ anh! Em mới là người phải tức giận".
Nói xong Bạch Hiền liền đứng dậy, nhưng thay vì vào phòng làm việc thì cậu lại vào phòng ngủ, có lẽ vì thế nên Phác Xán Liệt mới không bắt cậu ngồi lại.
Phác Xán Liệt vớn tay lấy ipad từ ghế bên cạnh, Bạch Hiền đã chuyển rời tài liệu sang phòng thông tin của cậu, cũng sắp xếp lại tài liệu mã đỏ khác tự mình làm, nửa buổi tối đã xử lý được 56 tập tài liệu mã đỏ và gửi xuống phía dưới.
Năng lực của Bạch Hiền vẫn luôn rất tốt, nhưng chính vì tốt như thế Phác Xán Liệt mới không cho cậu làm việc nhiều, não bộ của Bạch Hiền rất đặc biệt, nhưng nó đã từng bị tổn thương bởi quá khứ và việc xạ trị mắt của cậu đã khiến cậu yếu đi rất nhiều.
Hạ Tri nói tỉ lệ đột quỵ của Bạch Hiền cao hơn người bình thường, nếu thức khuya nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, việc cậu sử dụng não bộ quá mức trong thời gian dài cũng vậy.
Tuy 1 năm gần đây sức khỏe đã tốt lên rất nhiều, nhưng hắn không dễ dàng gì mới có thể chăm cậu khỏe mạnh như bây giờ, nếu chỉ vì công việc mà để Bạch Hiền tiếp tục dặt dẹo ốm yếu giữa cái chết và sự sống thì hắn sẽ chọn chậm chễ vài năm công việc để cậu thoải mái.
Phác Xán Liệt gọi người lên dọn bàn và chuẩn bị một ly sữa nóng cho Bạch Hiền, hắn mang vào phòng thì cũng vừa lúc Bạch Hiền tắm xong đi ra.
Phác Xán Liệt -"Uống đi, uống xong thì đi ngủ".
Bạch Hiền -"Em không uống! Anh tránh ra đừng cản đường em, em còn nhiều việc phải làm lắm"
Phác Xán Liệt -"Muộn rồi không làm nữa, đến giờ đi ngủ rồi".
Bạch Hiền trợn mắt nói -"Mới 9 giờ tối thì đi ngủ làm gì chứ? Bình thường em cũng không ngủ sớm như vậy, em còn phải làm việc nữa".
Phác Xán Liệt không nhiều lời thêm nữa, hắn nói -"Máy bay đã chuẩn bị nhiên liệu xong rồi, bây giờ có thể về luôn".
Bạch Hiền -"Anh! Anh! Anh không phải lấy chuyện này ra dọa em, em có phải con nít đâu chứ? Tại sao anh được làm việc mà em thì không? Ngày nào anh cũng thức đến 2-3 giờ sáng, anh nghĩ em không biết à?".
Phác Xán Liệt -"Uống đi".
Bạch Hiền tức đến giậm chân, cậu giành lấy cốc sữa ấm từ tay Phác Xán Liệt uống một hơi hết sạch, sau đó đặt cốc lên bàn rồi khoanh tay ngồi phịch xuống giường mà không nói gì.
Phác Xán Liệt -"Ngủ đi".
Nói xong Phác Xán Liệt cũng đi tắm, nhưng nếu Bạch Hiền chịu nghe lời thì cậu đã không phải là Biện Bạch Hiền mà Phác Xán Liệt biết. Cậu chờ hắn mở nước thì lén trốn ra ngoài phòng làm việc, lấy ipad rồi ra ban công làm tiếp.
Phác Xán Liệt biết chuyện cậu làm cũng không gửi lệnh mới yêu cầu ngừng chuyển đổi tài liệu sang phòng thông tin, coi như là hắn đã ngầm đồng ý chuyện cậu làm mà không thay đổi quyết định.
Bạch Hiền dùng bút cảm ứng tiếp tục làm việc trên ipad, dùng bàn phím ảo để sửa và bổ sung tài liệu. Do đã có kinh nghiệm nên cậu làm rất nhanh và không phải xin ý kiến của Phác Xán Liệt.
Mà nghĩ cũng lạ, ban đầu cậu giả vờ giận hắn diễn thành con cá nóc bự như vậy, cậu rõ ràng nhìn thấy Phác Xán Liệt có hơi bất lực muốn dỗ cậu, thế mà quay ra quay vào hắn đã tóm được cái đuôi cáo của cậu rồi.
Còn lật thuyền của cậu nữa!.
Giỏi thật đó, bây giờ thì thành hắn nắm đằng chuôi rồi, không chỉ muốn đưa cậu về nhà còn không cho cậu ra ngoài nữa.
Bạch Hiền nghĩ nghĩ một lúc thế mà nghĩ tới lúc Phác Xán Liệt tắm xong, hắn ra khỏi phòng mà không thấy cậu trên giường, gọi cậu không thưa liền biết là cậu trốn ra ngoài rồi.
Phác Xán Liệt ra khỏi phòng ngủ, thấy Bạch Hiền đang ngồi ở ban công nhưng hắn mở cửa thì không được, Bạch Hiền thì treo hồn lên cành cây hắn gõ cửa cậu cũng không nghe.
Phác Xán Liệt quay lại ghế lấy trùm chìa khóa, cửa vừa mở thì Bạch Hiền cũng quay đầu lại.
Bạch Hiền -"?". Sau giây phút ngỡ ngàng thì mới bật thốt ra một câu -"Sao anh...?".
Bạch Hiền nhìn thấy chìa khóa trong tay Phác Xán Liệt thì không nói nữa.
Phác Xán Liệt -"Chỗ này là giường ngủ của em à?".
Bạch Hiền -"Em hóng gió!"
Ban công có mái che nên không sợ sương xuống, trời mùa hè cũng không lạnh, hắn không thể mắng cậu được.
Phác Xán Liệt ngồi xuống ghế bên cạnh, lúc này Bạch Hiền mới để ý là hắn không mặc áo trên, chỉ mặc độc nhất một chiếc quần ngủ mà thôi.
Con người này!!!!
Bạch Hiền tham lam nhìn nhiều hơn một chút, ngày nào cậu cũng ngủ với cơ thể này nhưng mà vẫn không thấy chán bao giờ cả, những vết sẹo tròn nhỏ hay những vết dài tới 10cm ngang dọc trên các khối cơ của Phác Xán Liệt là thứ quyến rũ con mắt cậu nhất.
Bạch Hiền cắn nhẹ môi dưới, nhìn chằm chằm vào cơ thể Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt cho cậu nhìn, thậm chí hắn còn nắm lấy tay cậu đặt lên ngực hắn. Khi da thịt ở cánh tay cảm nhận được sự ẩm ướt từ làn da mới tắm của Phác Xán Liệt má Bạch Hiền liền phiếm hồng, dù đã làm tình rất nhiều lần nhưng cậu vẫn không thể chịu nổi kích thích nhỏ này.
Bạch Hiền mớn trớn ngón tay, gãi nhẹ vùng da trước ngực của Phác Xán Liệt cho hắn kích thích tương tự. Thỏa mãn rồi thì cậu giật tay ra, kiêu ngạo nói -"Anh đừng có hòng dùng sắc bẫy em, bao nhiêu năm nay em chỉ thấy Hạ Tri là đẹp nhất thôi, em sẽ không xin lỗi đâu!".
Phác Xán Liệt không để ý đến sự so sánh của Bạch Hiền, hắn chỉ nói -"Vào phòng đi".
Bạch Hiền nheo mắt nhìn Phác Xán Liệt, lúc nãy trông hắn có vẻ không giống muốn dọa cậu, bản thân cậu cũng biết mình ngang bướng cỡ nào, hắn mắng cậu không sai vì những việc cậu làm vượt quá giới hạn là rõ.
Dù có lý do đi nữa thì cậu cũng đã phạm vào điều cấm của Phác Gia.
Bạch Hiền -"Anh không phạt em à? Em đã dùng quyền hạn không thể động tới của anh mà...nếu anh không muốn giết em thì anh cũng có thể bắt em quỳ, đánh em cũng được, em đã chuẩn bị xong rồi".
Phác Xán Liệt -"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không phạt đến cơ thể em, dù em có làm việc tày trời thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không bao giờ để em bị thương".
Bạch Hiền -"....".
Phác Xán Liệt hơi cúi người, hắn nắm lấy cổ chân trắng nõn của Bạch Hiền đặt lên đùi, vân vê mắt cá chân và nhìn cậu. Bạch Hiền đột nhiên thấy tóc gáy cậu dựng đứng, chân muốn thò về lại bị hắn nắm chặt.
Cậu bỗng dưng hiểu được ý nghĩa thực sự của câu nói đó -"Anh...anh biến thái! Anh còn muốn xích em lại".
Phác Xán Liệt hừ lạnh một tiếng, hắn lại cúi xuống nắm nốt chân còn lại của Bạch Hiền đặt lên đùi, áp sát cả bàn chân cậu lên khối cơ bụng rắn chắc của hắn. Da thịt mềm mại hồng hào chạm vào khối cơ rắn chắc liền có cảm giác nhột đến nổi da gà.
Bạch Hiền nheo mắt -"Em nghiêm túc đó!".
Phác Xán Liệt -"Tôi chưa bao giờ đùa, em chỉ cần nhớ tôi có thể cho em cả Phác Gia mà không đòi hỏi sự cống hiến của em, nhưng nếu em dám rời khỏi tôi nửa bước tôi sẽ không cho em được bước chân ra ngoài một lần nào nữa".
Mặt Bạch Hiền đỏ ửng lan đến tận mang tai, ngón chân quặn cả lại khi tiếp xúc với da thịt Phác Xán Liệt. Đối với Bạch Hiền những lời như thế này không phải là những lời cảnh cáo, nó chỉ chứng minh rằng Phác Xán Liệt yêu cậu như thế nào mà thôi, hắn thể hiện tình cảm vốn khác người mà.
Bạch Hiền yêu Phác Xán Liệt thì dĩ nhiên là cậu cũng muốn hắn có sự chiếm hữu với một mình cậu rồi, với cậu thì đây không khác gì những lời tỏ tình tràn đầy mật ngọt.
Bạch Hiền -"Vậy anh không phạt em à? (〃゚3゚〃)"
Phác Xán Liệt -"Không phạt".
Bạch Hiền được nước làm tới nói -"Vậy anh xin lỗi em trước đi, nếu anh nghĩ sức khỏe em không tốt thì chỉ cần nói với em là được, em sẽ gửi lịch làm việc của em cho anh, anh không thấy ổn thì em sửa lại, không được để em ăn không ngồi rồi như vậy nữa nhé". ( ˘ ³˘)♥
Phác Xán Liệt im lặng một chút, không phải vì hắn không muốn nói xin lỗi, chỉ đơn giản là hắn đang lý giải cảm xúc của Bạch Hiền thôi.
Phác Xán Liệt đã thay đổi rất nhiều khi hắn yêu Bạch Hiền, tính cách và ngay cả lời nói mỗi ngày với cậu đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hắn chiều cậu một cách vô điều kiện.
Xin lỗi và cảm ơn là lời mà hắn chỉ dành cho Bạch Hiền thôi.
Phác Xán Liệt vươn tay bế Bạch Hiền ngồi lên đùi hắn, cậu tăng cân lên rất nhiều người cũng đầy đặn hơn, nhưng với hắn thì cậu cũng chỉ là một em bé nhỏ nhắn mà thôi, ôm một cánh tay là hết rồi.
Bạch Hiền hôn nhẹ lên má Phác Xán Liệt một cái, bình thường cậu cũng hay cãi nhau với hắn về những chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng sẽ không bao giờ giận hắn được lâu vì...
Như thế này nè.
Phác Xán Liệt không phải lúc nào cũng dỗ cậu, hắn thậm chí chỉ cần đứng một chỗ, nói một câu, ôm một cái thì tự nhiên sẽ toát ra loại thâm tình gì đó rất khủng khiếp, Bạch Hiền không chịu nổi.
Phác Xán Liệt vuốt lưng Bạch Hiền, kề sát tai cậu nói -"Xin lỗi em".
Bạch Hiền co người lại, đuôi cáo mất hút chỉ còn lại hai tai thỏ dựng đứng và nhúm lông đuôi tròn vo -"Bé xin lỗi anh".
Phác Xán Liệt mỉm cười, hắn hôn nhẹ lên cổ cậu một cái, Bạch Hiền chỉ chịu xin lỗi khi hắn chủ động xuống nước thôi, ở nhà không ai thắng được cái miệng này cả. 😞
Phác Xán Liệt -"Em có thể điều chỉnh công việc của em tùy ý, nhưng vẫn phải đảm bảo ngủ đúng giờ và không bỏ bữa, nếu em không làm được vậy thì tôi sẽ thu hồi lệnh".
Bạch Hiền -"Vậy...vậy anh không bắt em về nữa nhé, em không phạm vào thỏa thuận mà".
Phác Xán Liệt vuốt dọc xuống cổ chân Bạch Hiền xoa xoa mắt cá chân cậu tiếp, lần nào hắn ôm cậu cũng sẽ nắm chân cậu làm như thế, lúc đầu thấy nhột bây giờ thì mất hết cảm giác rồi.
Phác Xán Liệt không trả lời, vì tò mò nên Bạch Hiền hỏi lái sang câu khác -"Sao anh thích nắm chân em vậy?".
Phác Xán Liệt -"Đo vòng cổ chân".
Bạch Hiền -"?"
Cũng là Bạch Hiền vào 1 phút sau, vì nghi hoặc nên cậu hỏi lại -"Anh đo vòng cổ chân em làm gì?".
Phác Xán Liệt -"Làm xích".
Bạch Hiền -"?".
Phác Xán Liệt -"Chuẩn bị trước phòng lúc em không nghe lời".
Không nghĩ tới phải không? Làm gì mà nghĩ tới. Hắn vừa yêu thương cưng chiều xin lỗi cậu mà?
Bạch Hiền im miệng, cậu không dám khơi ra chuyện này thêm lần nào nữa. Lựa chọn im lặng, giả đò như không hiểu cũng chưa từng nghe thấy gì.
Giả đò đến tận sáng hôm sau, như chưa hề nghe thấy lời của Phác Xán Liệt nói đêm qua, hắn bảo cậu lên máy bay về nhà chính nhưng Bạch Hiền lại bò lên xe oto đi học.
Nhưng xe chưa kịp lắn bánh thì Bạch Hiền đã bị tóm rồi.
Bạch Hiền gặm nửa cái bánh mì sandwich ngơ nhác nhìn Phác Xán Liệt, cậu tưởng là hắn sẽ lôi cậu lên máy bay vì sáng nay cậu nghe thấy Trình Lục nói là máy bay đã chuẩn bị xong.
Phác Xán Liệt kéo Bạch Hiền ra khỏi xe nhưng Bạch Hiền chống cự, cậu bám tay vào ghế nói -"Em phải đi học mà thả em raaaa".
Phác Xán Liệt không kéo tay cậu nữa, hắn chuyển sang kéo cổ chân cậu -"Thỏ con! Em quên gì rồi phải không?".
Bạch Hiền -"Quên gì chứ? Em không quên gì hết, anh bỏ em ra em sắp muộn học rồi".
Phác Xán Liệt nắm lấy cổ chân Bạch Hiền, tay còn lại kéo cổ áo cậu ra. Vòng cổ còn, vòng tay cũng còn, bây giờ là vòng chân.
Phác Xán Liệt nói muốn tặng xích chân cho cậu là thật đấy.
Làm lâu lắm rồi bây giờ mới có.
Phác Xán Liệt ném hộp đựng vòng chân ra phía sau, nhắm trúng vào Doanh Kiêu nên Doanh Kiêu nhanh nhạy bắt được. Phác Xán Liệt cài vòng chân cho cậu xong, xoay qua xoay lại và thử tác động một lực nhỏ, thấy nó không rơi mới thả chân Bạch Hiền xuống.
Bạch Hiền -"?".
Phác Xán Liệt -"Tất cả đều được cài định vị nên em không cần phải thắc mắc, cũng không tháo được nên em cũng không cần cố gắng".
Bạch Hiền -"Anh...anh không bắt em về đâu đúng không?".
Phác Xán Liệt -"Bắt em có về không?".
Bạch Hiền -"Không".
Phác Xán Liệt -"Vậy còn phải hỏi?".
Bạch Hiền dịch người vào ghế bên trong cùng, người co giúm lại.
Phác Xán Liệt cúi thấp người xuống, một tay hắn đút túi quần một tay ngoắc Bạch Hiền -"Tôi đi công tác 1 tuần nữa mới về, qua đây mau".
Bạch Hiền ngóc đầu ra khỏi chân, thấy gương mặt đẹp trai đến đáng sợ của Phác Xán Liệt liền rung động, thì ra là hắn đòi thủ tục.Bạch Hiền mon men tới cửa xe chủ động rướn người lên hôn nhẹ vào môi Phác Xán Liệt -"Anh đi cẩn thận, về sớm chăm em".
Phác Xán Liệt cũng hôn lại cậu một cái trả lời cậu -"Ừm!".
Cơm chó ngập mặt.
Doanh Ngọc và Doanh Kiêu đều ngước mắt lên trời rồi, coi như không nghe không thấy.
Trình Lục mặt lạnh từ đầu đến cuối, hắn phong ấn 5 giác quan. Mặt hắn lạnh đến nỗi đặt đại vào một cái đám tang cũng không có khác biệt, chỉ có vài người theo sau Trình Lục phía xa thì nghe câu được câu mất, tâm hồn thiếu nữ đã viết được 800 cái kịch bản rồi...
Bạch Hiền mềm nhũn dựa trên ghế xe, Phác Xán Liệt thắt dây an toàn chỉnh lại tư thế của cậu một chút rồi đóng cửa xe lại, Bạch Hiền thò đầu ra khỏi cửa kính như một con cún nhỏ nói -"Bye bye
༼ つ ◕‿◕ ༽つ"
Xe chở Bạch Hiền và hai cái đuôi của cậu vừa khuất thì Phác Xán Liệt cũng đưa tay nhìn đồng hồ, hắn nói với Trình Lục -"Nói với Cố Thanh ngày mai đến cảng Triết Giang lấy vật liệu mới về, lấy xong thì đưa cho Bạch Hiền kiểm tra, Bạch Hiền sắp xếp vật liệu mới như thế nào thì tùy em ấy quyết định".
Trình Lục -"Vâng!"
Phác Xán Liệt nói thêm trước khi lên máy bay -"Phía Diêm thị thì cậu chủ động xử lý, nếu lần này không đạt thành thỏa thuận, không cần do dự nữa, đổi người khác".
Trình Lục -"Tôi hiểu rồi ạ".
Phác Xán Liệt rời khỏi Trung Quốc đến Canada, Tiêu Phong Lãng cũng đang ở đây để giúp hắn xây dựng phức hợp resort khách sạn và khu giải trí. Mặc dù có Tiêu Phong Lãng hỗ trợ, nhưng Phác Xán Liệt là chủ, hắn vẫn cần xử lý công việc vốn có của người đầu tư.
Hắn đang đi kiếm tiền để nuôi con thỏ của hắn đây.
Ở trên máy bay Phác Xán Liệt cũng không nghỉ ngơi, tài liệu lưu trữ còn nhiều nên hắn dành thời gian để làm việc. Có vài tập tài liệu quan trọng trong diện quản lý của Lưu Vũ được gửi tới từ tuần trước bây giờ hắn mới có thể xử lý được.
Lưu Vũ phản hồi cũng nhanh, đồng thời hắn cùng Phác Xán Liệt bắt đầu ngồi làm việc qua màn hình 2 tiếng, hiệu xuất của hai cái đầu quyền lực nhất Phác Gia có thể bằng 10 người làm việc liên tục 2 ngày.
Lưu Vũ tắt kết nối với Phác Xán Liệt nhưng không có nghĩa là hắn hết việc để làm, hắn đã mất 1 ngày không làm việc chỉ vì Lưu Anh tắt đồng hồ báo thức.
Mất ngủ kéo dài dẫn đến việc khi hắn ngủ mà không có báo thức hắn sẽ rơi vào trạng thái ngủ sâu, ngủ bù cho khoảng thời gian hắn dùng thuốc để chống đỡ.
Hắn ngủ hơn 1 ngày tới tận 5 giờ chiều hôm nay hắn mới tỉnh dậy, đồng hồ hiển thị cả ngày và giờ, hắn kiểm tra lại chuông báo thức nhưng nó đã bị tắt.
Lúc hắn check lại camera thì chỉ có một mình Lưu Anh bước vào căn phòng này mà thôi, Lưu Vũ không biết hắn làm gì, khi bước vào trạng thái ngủ lúc đó hắn không phát hiện ra Lưu Anh ở trong phòng.
Lưu Anh vào ước chừng khoảng 30 phút mới ra ngoài.
Lưu Vũ đang thả lỏng cơ thể sau 2 tiếng làm việc, bên ngoài có tiếng gõ cửa hắn mới ngồi nghiêm túc lại -"Vào đi".
Lưu Anh ôm một chồng giấy vào trong, đằng sau còn có Victoria ôm phụ một đống nữa. Nhưng thay vì mang vẻ mặt ảm đạm như đưa đám thì tinh thần hai người họ có vẻ rất tốt, ánh mắt sáng khác hẳn bình thường.
Lưu Vũ -"Có chuyện gì?".
Lưu Anh đặt đống giấy tờ lên bàn, đặt xong thì nói -"Không đem công việc đến cho anh đâu, chỗ này đều được xử lý xong rồi, đem tới lưu trữ thôi".
Chỗ bọn họ ngồi là tầng hầm trong trung tâm bản doanh, nơi lưu trữ tài liệu mã đỏ cấp 1 cấp 2, dạng tài liệu mà chỉ có trụ cột mới được xử lý. Tất cả đều là tài liệu mật tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
Lưu Vũ tới đây làm việc chỉ để thuận tiện tìm và bổ sung từ tài liệu cũ mà thôi.
Lưu Vũ -"Ai làm?".
Lưu Anh -"Bạch Hiền làm, thằng nhóc đó đúng là sống sướng dư sức, một buổi tối mà đã làm xong phần việc của tháng 4 rồi".
Victoria phụ Lưu Anh cất hồ sơ vào một chiếc thùng gỗ, dán kí hiệu rồi đóng thành hòm. Bây giờ chỉ cần đẩy vào cất đi là xong, Lưu Anh giao việc này cho Victoria, hắn phủi hai tay rồi nói tiếp -"Trông anh có sức sống rồi này".
Lưu Vũ liếc nhìn Lưu Anh một cái rồi lại cúi đầu làm việc, không nặng không nhẹ nói -"Lần sau cậu còn tùy ý làm bậy nữa thì đừng trách tôi".
Lưu Anh nhún nhẹ vai, hắn nghe tai này lọt tai kia, vốn dĩ không thấy sợ lời Lưu Vũ nói.
Victoria cất hòm xong thì khóa kho lại, hắn cất xe đẩy vào một góc và nói -"Đại nhân tôi cất xong rồi, đi được chưa ạ?".
Lưu Anh -"Đi thôi đi thôi! Ở đây ngột ngạt muốn chết".
Lưu Anh vừa mới nhấc chân lên thì Lưu Vũ lại nói -"Cậu ở lại!".
Victoria -"?".
Vốn dĩ Victoria tưởng rằng Lưu Vũ gọi hắn, nhưng khi hắn quay đầu lại thì thấy Lưu Vũ không nhìn hắn mà lại nhìn Lưu Anh.
Victoria -"Vậy tôi lên trước nhé?".
Lưu Anh xua xua tay -"Lên đi, nếu cậu không muốn làm culi cho hắn thì chạy mau".
Victoria chạy thật, chạy như gắn tên lửa vào chân.
Làm việc với Lưu Vũ rất khổ, bình thường thì có thể chịu được nhưng thời gian này thì 24 tiếng làm việc cũng không đủ, làm với Lưu Vũ thì một ngày 48 tiếng cũng không vừa, công việc rất nặng và mệt.
Thời gian đầu còn có thể chống cự được, nhưng đã nửa năm rồi. Bây giờ chỉ cần ai được điều đến diện quản lý của Lưu Vũ thì chỉ có cắm mặt vào mà làm việc thôi, lâu dần ai cũng thấy sợ phải làm việc cùng hắn.
Tất nhiên là có ngoại lệ, nhưng ngoại lệ này bị bốc đến Trình Gia rồi.
Lưu Anh không rảnh rỗi đứng chơi, trên bàn của Lưu Vũ đang có rất nhiều tài liệu, dưới đất cũng có 2 cái hòm chưa được niêm phong, Lưu Anh đoán là tài liệu chưa được xử lý nên hắn kéo một cái hòm về chỗ mình.
Bàn dạng hình chữ u, nhưng giấy tờ nhiều nên bây giờ có chỗ trống là hắn ngồi thôi.
Lưu Anh -"Haiz~ bao giờ mới hết cái cảnh này đây...tôi thà đấm nhau chảy máu đầu còn hơn làm việc với đống giấy này"
Lưu Vũ -"Cậu bớt nói một câu thì có thể hết cảnh này sớm hơn một chút đấy, yên lặng và làm đi".
Lưu Anh lườm nguýt Lưu Vũ một cái rồi chửi hắn, nhưng chỉ dám lẩm bẩm thôi -"Đồ không tim không phổi, chó!".
Lưu Vũ nghe thấy nhưng hắn không nói gì cả, khóe miệng hắn lại cong nhẹ, không nhìn kĩ sẽ không thấy được.
Mà thấy được thì cũng sẽ không nghĩ tới là hắn cười vì cái gì.
Lưu Vũ giữ Lưu Anh lại tới tận 2 giờ sáng, không ăn cả cơm tối. Khi hai thùng tài liệu được đóng lại niêm phong trong kho, bản cập nhật được lưu trên hệ thống Lưu Vũ mới tha cho Lưu Anh.
Lưu Anh nhồi ngả toàn bộ người ra ghế, buông thõng tay như thể người không xương vậy. Hắn mệt đến mức không muốn ăn cơm, dù bụng đang đói đến cồn cào nhưng mắt thì lại chẳng thể mở nổi.
Lưu Anh nhắm mắt rơi vào trạng thái ngủ nông, bên tai nghe thấy tiếng lạch cạch từ cửa kho và tiếng bước chân của Lưu Vũ, nhưng hắn mệt và chỉ muốn được nghỉ ngơi 30 phút mà thôi.
Lưu Vũ dừng lại đứng cách Lưu Anh khoảng một sải chân dài -"Lưu Anh".
Gọi nhưng mà Lưu Anh không trả lời.
Lưu Vũ trực tiếp tiến lên một bước, tới gần sát chiếc ghế mà hắn đang dựa vào để nghỉ ngơi, hắn gọi một lần nữa -"Lưu Anh, lên trên thôi".
Lúc này Lưu Anh mới cựa mình, nhưng mắt vẫn chẳng ti hí lấy một xíu nào chỉ nói -"Anh lên trước đi, tôi muốn ngủ một chút, tôi sắp chết rồi".
Hắn nói xong thì không nói thêm câu nào nữa, Lưu Vũ cũng không gọi hắn mà đứng dựa người vào bàn, không chút che giấu nhìn chòng chọc Lưu Anh.
Khoảng 10 phút khi hơi thở của Lưu Anh đều hơn, cả người toàn bộ thả lỏng Lưu Vũ mới đẩy người dậy. Hắn vươn tay vén vài sợi tóc dài chọc vào mắt Lưu Anh sang một bên, vì làm việc quá nhiều và không ăn uống đầy đủ trông Lưu Anh gầy và sắc mặt xanh xao vô cùng.
Cứ thế này thêm nửa năm nữa thôi các trụ cột và tất cả đều sẽ mệt mỏi đến chết mất.
Điều quan trọng bây giờ không chỉ là xử lý nhanh tài liệu mà còn phải tìm người thế vào chỗ trống đã, nửa năm nay mới chỉ lấp được khoảng 30% chỗ trống. Không đủ để san toàn bộ công việc,cân bằng ngủ nghỉ cho bọn họ.
Lưu Vũ lấy áo khoác treo trên móc mang tới đắp lên người Lưu Anh, hắn cũng lấy gối đệm lưng trên ghế của hắn đệm ra sau lưng Lưu Anh. Vì trong căn phòng này không có ghế sofa cũng chẳng có gì nằm được cả.
Tạm thời chỉ làm vậy được thôi.
Lưu Anh cũng phát hiện là bản thân bị Lưu Vũ nhấc qua nhấc lại, hắn mở mắt ra cũng thấy Lưu Vũ đang đứng cạnh nhưng mà hắn mệt, không muốn mở miệng luôn chứ đừng nói là nhấc cái tay.
Lưu Vũ hạ ghế Lưu Anh về sau một chút cho hắn thoải mái, thấy hắn tỉnh cũng chỉ xoa nhẹ đầu hắn nói -"Ngủ đi, lát nữa tôi gọi cậu dậy ăn sáng".
Lưu Anh -"....".
Kệ xác anh, tôi muốn ngủ.
Lưu Anh nhắm mắt thẳng cẳng, không buồn cả phản ứng.
Lưu Vũ quay lại bàn làm việc, hắn cứ thế mà thức tới sáng. Xử lý được một hòm tài liệu khác, đây là hòm tài liệu cuối cùng của tháng 3.
Còn khoảng 2 tháng tài liệu nữa, sáng nay hắn nhận được lệnh chuyển tài liệu sang diện quản lý của Bạch Hiền, tổng 8.000 tập. Lúc chiều hắn cũng có nói điều này với Phác Xán Liệt, Lão Đại hắn nói từ bây giờ diện quản lý của Bạch Hiền sẽ nhận công việc tương tự các phòng ban khác.
Lưu Vũ tính lượng tài liệu còn tồn dư, nếu bây giờ Phác Xán Liệt đã cho phép đẩy tài liệu đến phòng của Bạch Hiền thì hắn sẽ có thời gian rảnh.
Mặc dù Phác Xán Liệt không nói nhưng Lưu Vũ vẫn có sự chủ động, thời gian rảnh này hắn bắt buộc phải tìm đủ người đáng tin cậy và có tài để lấp vào chỗ trống, xây dựng bộ rễ khác một cách vững chắc.
Bên trong hầm không có ánh sáng mặt trới, biết thời gian trôi qua thế nào cũng chỉ nhìn qua chiếc đồng hồ. Một khi tập trung cao thì vài tiếng trôi qua cũng chỉ giống như 30 phút của người bình thường.
Lưu Vũ nhìn thấy đã 6 giờ, hắn quay ghế nhìn Lưu Anh. Vẫn thấy hắn ngủ mà không có dấu hiệu tỉnh lại, Lưu Vũ không gọi luôn, hắn xếp lại hòm tài liệu đã được niêm phong, mang vào kho cất xong mới ra ngoài gọi Lưu Anh dậy.
Lưu Vũ không hề động vào người Lưu Anh, hắn chỉ đơn thuần gọi -"Lưu Anh dậy đi! Hôm qua cậu không ăn gì rồi, dậy ăn sáng".
Không có động tĩnh gì cả, nếu là trước đây thì chỉ cần tiếng bước chân đi qua đi lại thôi bọn họ cũng sẽ tỉnh, giấc ngủ lúc nào cũng rất nông vì bọn họ được huấn luyện phải cảnh giác bất cứ lúc nào.
Nhưng bây giờ thì có dậm chân kéo cửa, gọi ngay bên tai cũng không có động tĩnh gì. Ngay cả Lưu Vũ bây giờ nếu hắn ngủ mà không có đồng hồ báo thức thì xác định sẽ ngủ tới khi nào tỉnh mới thôi.
Lưu Vũ lúc này mới tiến lên kéo tay áo Lưu Anh -"Lưu Anh!".
Lưu Anh ti hí đôi mắt mơ hồ của hắn, vẫn chưa nhận thức được gì cả -"...?".
Lưu Vũ kiên nhẫn nói -"Dậy lên trên ăn sáng".
Lưu Anh vẫn nheo mắt bất động.
Hồn của hắn vẫn chưa về, phải 10 phút sau hắn mới nặng nề ngồi dậy. Phần đỉnh đầu đau nhói, hai mắt cũng tê tê và cái lưng thì nhức không tả nổi. Hắn cảm giác như mình đang trải qua tuổi 80 đầy cực khổ vậy.
Lưu Anh nhìn thấy chiếc áo rơi từ ngực hắn xuống dưới đùi, ban đầu vẫn chưa nhận thức được đây là của mình hay của ai, chỉ đến khi hắn đứng dậy xoay qua xoay lại cái áo, khuy cài màu tím trên cổ áo mới khiến hắn nhận ra đây là áo của ai.
Lúc này thì Lưu Vũ đã đi khóa hết các kho lại rồi, thế nên Lưu Anh mới tránh được một mớ ngượng ngùng.
Lưu Anh âm thầm treo lại cái áo lên móc sau đó hắn quay về ghế ngồi như không có chuyện gì, chuyện này vẫn xảy ra thường xuyên có khi là ngày nào cũng xảy ra, Lưu Vũ thậm chí còn không thèm che giấu, nhưng Lưu Anh không thể quen được, hắn vẫn không thể đối diện được với tình cảnh này.
Trước đây không biết thì coi như bình thường, biết rồi thì...
Nghĩ lại những chuyện lúc trước Lưu Vũ làm, nhìn đâu cũng thấy mờ ám.
Lưu Vũ quay lại thấy Lưu Anh vẫn còn ngồi đó liền nói -"Đi thôi". Nói xong hắn còn liếc mắt một cái, bổ sung -"Cầm áo và đồng hồ cho tôi".
Lưu Anh trợn mắt -"???".
Lưu Anh -"Đồ của anh thì anh tự cầm đi chứ?? Này!! Lưu Vũ!!".
Lưu Vũ cứ thế đi mà không quay đầu lại, Lưu Anh cắn rắng nghiến lợi cảm xúc như trẻ con này hắn không kiềm lại được, hắn không nhận ra bản thân đang rất giống Bạch Hiền lúc tức giận vì không thể làm được gì cái tên đáng ghét.
Lưu Anh bực dọc lấy lại áo từ móc treo, cầm chiếc đồng hồ làm thủ công có trị giá cả trăm triệu đô một cách thô bạo đi ra ngoài.
Hắn cứ ngỡ là Lưu Vũ đi rồi, nhưng mà hắn vẫn đứng ngoài cửa chờ. Lưu Anh bước ra hắn mới đóng cửa khóa lại, vẻ mặt hắn thản nhiên đến mức khiến người khác khó chịu.
Lưu Anh đưa đồ về phía Lưu Vũ nói -"Cầm lấy, tôi có phải người hầu của anh đâu? Muốn có người cầm tay xách đồ anh mở miệng ra thì thiếu gì?".
Lưu Vũ đút hai tay vào túi quần, vừa đi vừa nói -"Tôi đã mở miệng rồi".
Lưu Anh thấy hắn phớt lờ món đồ trên tay mình cộng với nghe được câu trả lời của Lưu Vũ, hắn tức đến mức muốn nhai luôn đống đồ trên tay.
Lưu Anh vẫn còn lải nhải cho tới khi ra khỏi hầm, trời đã sáng hẳn nhưng mặt trời chưa lên cao, sương vẫn còn từ đêm qua, trời cũng khá lạnh vào sáng sớm.
Lưu Vũ -"Có sức nói nhiều như vậy thì hôm nay đừng mong nghỉ ngơi, tôi đã sắp xếp công việc cần làm cho cậu hôm nay rồi, tôi cần trong ngày nên nếu cậu dư sức thì nửa ngày mang qua cho tôi".
Lưu Anh hết chịu nổi rồi, hắn ném cả đồng hồ lẫn áo về phía Lưu Vũ -"Tôi không phải người hầu của anh đâu, tôi nhắc lại đừng bao giờ bắt tôi cầm đồ cho anh khi hai tay anh còn lành lặn, lần sau tôi sẽ ném vào thùng rác nên anh cũng đừng có thắc mắc tại sao tôi lại làm thế".
Lưu Vũ bắt được cả áo và đồng hồ, hắn hiếm khi bày ra chút cảm xúc mà nói -"Cậu được ngủ còn tôi thì không đâu, biết điều một chút đi".
Nói xong hắn liền chẳng cho Lưu Anh lấy một cơ hội mà phản bác, hắn tới phòng tắm tập trung để tắm và thay quần áo.
Lưu Anh không muốn tắm chung cùng hắn nên đã tới khu 2, đi tắm ké chỗ của Bạch Chính Dương.
Thật ra thì vì chỗ đó gần nhất, hắn không thích tắm nơi tập thể dù là trước hay bây giờ cũng vậy, thế nên nếu không miễn cưỡng thì hắn sẽ không bao giờ tắm ở đó.
Còn Lưu Vũ chỉ muốn nhanh mà thôi, hắn không hề muốn tốn dù chỉ 1 phút thời gian.
-
Phác Xán Liệt đi công tác được 2 ngày mà Bạch Hiền cảm giác như cậu sắp "chớt" tới nơi vậy. Cậu vốn dĩ rất bện hơi Phác Xán Liệt, chỉ cần không có hắn ôm thì cậu sẽ khó ngủ sâu giấc được.
Không có hắn ở đây cậu chỉ có thể lấy áo hắn mặc hàng ngày tha lên giường ôm mới miễn cưỡng ngủ được.
Dạo gần đây cậu đi học cũng rất thoải mái, dù Bạch Kiến Hoa cứ bám lấy cậu nhưng mà không có Diêm Hồng Vũ nên với cậu thì không khí khá trong lành.
Bạch Hiền biết tại sao Diêm Hồng Vũ lại im lặng như vậy, nói chung thì cũng chỉ là đang tìm thông tin về cậu mà thôi. Dù sao cậu ta cũng không hiếu thắng như những cậu ấm cô chiêu được chiều chuộng từ nhỏ, tư duy của cậu ta được nuôi dưỡng bởi đầy rẫy mưu toan thủ đoạn của giới thượng lưu, không thể nào bình thường được.
Nhưng Bạch Hiền không quan tâm lắm, dù cậu là người bị nhắm vào nhưng tâm thế lại là người đang hóng chuyện. Cậu cũng chỉ muốn tự tay chơi với mấy con chuột này thôi, dù sao thì cái tát đau nhất là cái tát từ người không ngờ đến mà.
Bạch Hiền vẫn còn nhớ rất rõ những ngày bản thân bị bạo lực học đường mà không thể làm gì, cậu cũng chỉ là đứa trẻ con bị xoay vần bởi những đứa trẻ trâm anh thế phiệt, cảm xúc đau đớn là thật, bọn họ cũng góp phần khiến cho tuổi thơ của cậu đầy rẫy vết thương.
Bạch Hiền tự nhận cậu lúc đó nhu nhược và yếu đuối, vì cậu không có chỗ dựa cũng chẳng có ba mẹ, khi ba mẹ mất thế giới của cậu đã sụp đổ hoàn toàn rồi, đến bây giờ cậu cũng không hiểu bản thân lúc đó đã sống vì điều gì nữa.
Cậu cũng muốn bọn họ hiểu được bị bắt nạt chân chính là như thế nào.
Dù cậu có phá nát cái thế giới này thì cậu vẫn có nơi để về, vẫn có người chờ cậu, vẫn có người yêu cậu đến chết.
Bạch Hiền nghĩ tới Phác Xán Liệt liền không tự chủ được ôm cái áo của hắn chặt hơn, mùi hương quen thuộc tràn đầy khoang mũi khiến cậu bất giác mỉm cười.
Sau đó thì cậu nhắn cho Phác Xán Liệt một câu -"Em bé ngủ đây, anh đi làm vui vẻ nhé".
Phác Xán Liệt không trả lời ngay, lúc Bạch Hiền sắp sửa úp điện thoại xuống rồi thì hắn lại gửi 1 đoạn voice.
-"Ngủ ngoan, tôi tìm được vài thứ thú vị, vài ngày nữa mang về cho em".
Giọng hắn trầm và rất ấm, cảm giác như hắn đang thì thầm bên tai cậu vậy.
Bạch Hiền trùm áo lên đầu, ngủ ngay sau đó.
Sáng hôm sau cậu vẫn dậy lúc 7 giờ, ăn sáng xong thì đi học. Hôm qua là thời gian trả lời câu hỏi của Doanh Ngọc và Doanh Kiêu, bọn họ dường như đã dành hết chất xám của cuộc đời để ngồi nói chuyện với cậu.
Đặc biệt là Doanh Kiêu.
Bạch Hiền không cho bọn họ câu trả lời, nói xong liền đuổi bọn họ ra ngoài. Thế nên sáng nay hai tên nhóc này chỉ dám đứng nép vào một chỗ, thấy cậu chỉ dám nhìn một cái rồi quay đi chứ không lên tiếng.
Bạch Hiền lấy trong cặp ra 2 kẹp tài liệu mã vàng, cậu đưa đến trước mặt hai tên nhóc kia, nhưng lại không nói gì.
Doanh Kiêu nhận lấy kẹp tài liệu, hai mắt tròn xoe -"Đại nhân...".
Bạch Hiền lười đến mức không muốn mở miệng, cậu chỉ phẩy phẩy tay thôi.
Doanh Ngọc nhìn Doanh Kiêu, hắn cũng nhìn lại Doanh Ngọc.
Bạch Hiền thì đã lên xe rồi nhưng hai tên nhóc này vẫn còn chìm trong suy nghĩ, Bạch Hiền cũng không thúc giục bọn họ lên xe, vì Phác Xán Liệt chỉ cho cậu đi xe riêng thôi, hắn không cho cậu ngồi với ai nữa.
Vì vậy hai tên nhóc kia mới có thời gian thất thần chuyển hóa cảm xúc đa dạng đến thế, cuối cùng chỉ còn hai nụ cười nhỏ trên môi hai tên nhóc đó. Doanh Ngọc và Doanh Kiêu ôm tài liệu lên xe sau, không chờ đợi thêm được nữa mà bắt đầu xử lý kẹp tài liệu mà Bạch Hiền đưa.
Trong đầu Doanh Ngọc và Doanh Kiêu bây giờ chỉ muốn nỗ lực, nỗ lực nhiều hơn. Đây có thể là cơ hội bắt đầu một bước ngoặt, cũng có thể là cơ hội cuối cùng để được công nhận.
Dù là gì đi chăng nữa, với hai đứa nhóc chỉ mới 16-17 tuổi thì kẹp tài liệu màu vàng này với bọn họ là vô cùng quan trọng.
Doanh Ngọc và Doanh Kiêu đi học cùng Bạch Hiền nhưng quanh đi quẩn lại 3 ngày cũng chỉ nghĩ tới câu mà Bạch Hiền hỏi, rằng vì sao bọn họ dù có tài nhưng lại không thể sánh bằng Lâm Chung Cẩn.
Doanh Ngọc và Doanh Kiêu không hiểu, vẫn luôn chỉ thấy Lâm Chung Cẩn có thể làm việc mà thôi, cậu ta rất nhút nhát và đôi khi còn không thể giữ vững ý kiến của mình.
Trong mắt hai người họ luôn là như vậy.
Doanh Kiêu và Doanh Ngọc không tìm được đáp án cho câu hỏi đó, và dường như không thể trả lời được Bạch Hiền, nhưng cuộc gọi ngày hôm đó đã cho bọn họ hiểu được một chút.
Doanh Kiêu và Doanh Ngọc cũng tìm kiếm cái nhìn khác từ Cố Thanh, Trình Lục, tới cả những người trong phòng thông tin nữa.
Tất cả đều cho ra cùng một đáp án, cùng một nhận xét về Lâm Chung Cẩn.
"Đứa trẻ đáng tin cậy"
Bọn họ có thể có tài, nhưng một người đáng tin cậy thì có thể làm được nhiều hơn là kẻ chỉ có tài, Lâm Chung Cẩn đã được Bạch Hiền rèn luyện và âm thầm thay đổi từ trong ra ngoài.
Chỉ là Doanh Ngọc và Doanh Kiêu vốn dĩ không để cậu ấy vào trong mắt nên mới không thấy được sự thay đổi trong cách tư duy của cậu ấy mà thôi.
Cố Thanh nói rằng -"Mối quan hệ vững chắc nhất là mối quan hệ dựa trên sự tin cậy của cả hai bên, mọi quyết định mà chủ nhân của cậu đưa xuống đều là những quyết định có thể ảnh hưởng đến cả Phác Gia, họ sẽ chỉ giao những việc quan trọng cho những người mà họ tin tưởng, tài năng, con người, sự trung thành đều phụ thuộc vào lòng tin, nếu cậu không thể chứng minh cho chủ nhân của cậu thấy điều đó, cậu vĩnh viễn không có vị trí nào trong mắt của họ đâu".
Cố Thanh đã từng nói một lần về điều này, bây giờ hắn còn nhấn mạnh thêm một lần nữa vì đối với Cố Thanh, chỉ cống hiến thôi là chưa đủ.
Doanh Ngọc và Doanh Kiêu cần lỗ lực hơn để có được sự tin tưởng của Bạch Hiền, cũng phải tin tưởng vào Bạch Hiền tuyệt đối.
Hai đứa trẻ như được hồi sinh trong sương sớm, dù bên ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh trầm ổn, nhưng dù sao thì vẫn chỉ là trẻ con tâm hồn bay bổng mà thôi.
Bạch Hiền cảm nhận được rõ ràng luôn, nếu cậu có thể nhìn thấy ảo ảnh thì có lẽ bây giờ xung quanh hai tên nhóc này đã nở hoa to đùng rồi...
Bạch Hiền chậc một tiếng, nghĩ không biết ngày xưa bản thân có từng như vậy không? Mà...hình như lúc cậu thích Phác Xán Liệt cậu cũng giống vậy thì phải...
Hôm nay Bạch Hiền vẫn có 4 lớp, sinh viên bình thường học hệ 4 năm thì chỉ có 2 lớp trong kì đầu thôi nhưng Bạch Hiền học khóa rút gọn nên cậu sẽ phải học nhiều hơn.
Bạch Hiền gần đây phải chia thời gian biểu của bản thân ra để có thể cân bằng làm việc và học tập một cách tốt nhất.
Trí nhớ của Bạch Hiền tốt nên cậu không phải cố nhồi nhét kiến thức, cộng với việc vừa học vừa tư duy thực tế, dù là lý thuyết đi nữa thì cậu cũng không cảm thấy khô khan khó học.
Bạch Hiền chuyển từ bàn cuối lên bàn đầu ngồi, Bạch Kiến Hoa thấy cậu ở đâu là hắn cũng chọn vị trí ngồi trước hoặc ngồi sau cậu.
Có người ngồi rồi hắn cũng nhất quyết muốn người đó đổi chỗ cho hắn.
Hôm nay cũng vậy, nhưng là lớp có cả Diêm Hồng Vũ nữa. Vậy là cả Bạch Kiến Hoa và Diêm Hồng Vũ cùng ngồi trước cậu, thêm cả mấy cái vệ tinh của Diêm Hồng Vũ cũng ngồi xung quanh đó nữa.
Bạch Kiến Hoa thì cứ coi như Diêm Hồng Vũ là viên đá ven đường, hắn bắt chuyện với Bạch Hiền như bình thường còn hỏi bài cậu nữa.
Ồn ào đến mức điếc cả tai.
Doanh Ngọc nghiêng người về phía Bạch Hiền nói -"Thiếu gia! Chúng ta sắp gặp rắc rối rồi".
Bạch Hiền -"?".
Doanh Ngọc chỉ về phía cửa phòng học, lấp ló đằng sau cánh cửa đó có khoảnh 3-4 tên đàn ông cao lớn, đặc điểm nhận dạng rất dễ, tất cả đều quấn băng.
Doanh Ngọc -"Tôi ra giải quyết mấy tên đó nhé?".
Bạch Hiền cười đáp -"Đến cũng đến rồi tôi đây cũng đang ngứa miệng".
Doanh Kiêu nhìn Bạch Hiền một cái, hắn định không mở miệng nhưng mà vì thấy Bạch Hiền nhìn qua nên hắn mới cầm bút viết vào giấy.
"Lão Đại nói không cho người khác chạm vào ngài, không được đứng gần người khác, không...".
Bạch Hiền đọc được một nửa thì đẩy tay hắn ra, gạch tùm lum lên chữ của Doanh Kiêu, viết lại một chữ to đùng -"Tôi là chủ nhân của cậu!".
Doanh Ngọc -"....".
Bạch Hiền lườm Doanh Kiêu một cái rồi quay đi, mặc dù biết tất cả mọi người đều là thuộc hạ của Phác Xán Liệt, phải nghe lời hắn nhưng mà ở đây cậu mới là chủ.
Doanh Kiêu mới vớt được chút tâm trạng vào buổi sáng nên bây giờ Bạch Hiền nói gì thì hắn nghe đó, hắn cảm thấy mình không thể học giống như Bạch Hiền nên nửa giờ sau hắn chỉ ngồi làm việc.
Doanh Ngọc cũng không ngoại lệ, hắn và Doanh Kiêu đều học võ học súng từ nhỏ, sau này được học thêm cả toán, vật lý, sinh học, nhưng không phải học theo dạng sách giáo khoa mà học để phục vụ chế tạo súng và nhận biết các loại thuốc.
Kinh tế không phải sở trường của bọn họ, cũng không thích nữa, vậy nên đến đây cũng chỉ là để bảo vệ Bạch Hiền là chính thôi, có thời gian thì họ sẽ làm việc theo sắp xếp của Bạch Hiền.
Lớp đầu tiên của Bạch Hiền diễn ra suôn sẻ, Bạch Hiền cứ nghĩ là ra cửa sẽ gặp phải mấy tên bị cậu đánh hôm nọ cơ, nhưng mà phải đến lớp thứ 2 thì cậu mới chân chính gặp mấy tên đó.
Khi Bạch Hiền vào lớp thì cũng chưa có ai, khoảng 5 phút sau thì mới thật sự có người bước vào.
Rất im lặng và dường như là cố tình bước vào với sự im lặng đó, Bạch Hiền không ngẩng đầu nhìn nhưng dựa vào tiếng bước chân thì cậu đoán là khoảng 5 người.
Khóe môi Bạch Hiền cong nhẹ, cậu đang ngứa mồm đây, ai tới thì làm bao cát vậy.
Chồng cậu bây giờ còn không dám đánh cậu.
Phòng học này của Bạch Hiền không phải phòng dốc từ trên xuống, chỉ là một phòng học bình thường chứa được khoảng 50 người. Vì vậy khi Hàn Gia bước tới cậu ta đã đạp đổ cả bàn và ghế phía trên, vẻ mặt cậu ta điên tới mức ánh mắt đều là tơ máu.
Hàn Gia -"Cuối cùng thì tao cũng đã tìm ra mày, haha mày có biết là tao đã phải lật tung cả cái đất đó lên để tìm mày không? Mày biến mất như con chuột nhắt vậy".
Bạch Hiền hừ lạnh một tiếng, khóe môi cậu cong nhẹ. Dưới chiếc mũ không thể thấy rõ ánh mắt của cậu, nhưng nụ cười rõ ràng không thể che giấu đó đã thành công chọc tức mấy con công bảy màu kia.
Hàn Gia vốn dĩ là người nóng tính, mọi việc không thuận theo cậu ta thì cậu ta sẽ phát điên và phá nát tất cả.
Hắn không nói thêm một câu nào cả, mặc dù một bên tay bị băng bó nhưng cậu ta vẫn còn một bên tay còn lại, với người bình thường thì chỉ cần một đấm của hắn thôi cũng sẽ nhập viện mất mấy tuần, nhưng không may cho hắn là gặp phải cậu.
Nắm đấm của Hàn Gia lơ lửng giữa không trung, Doanh Kiêu chỉ vài giây khi hắn vung tay đấm xuống đã bắt được tay hắn, lực tay của Doanh Kiêu rất mạnh dù hắn cơ bắp không to như Hàn Gia nhưng hắn giữ chắc đến mức Hàn Gia vung mạnh cũng không xi nhê gì.
Hàn Gia không còn tay để thoát nữa, hắn đâm thẳng ánh mắt về phía Doanh Kiêu -"Thằng oắt con này mày muốn chết hả? Mày biết tao là ai không?".
Bạch Hiền ngước đầu lên nhìn Doanh Kiêu -"Hắn nói gì vậy?".
Doanh Kiêu nghiêng đầu, mất vài giây hắn mới nói -"Tôi không hiểu".
Bạch Hiền nhún nhẹ vai, lại còn thở dài -"Tứ tri của hắn phát triển quá tôi bẻ đi vài cái mà hắn vẫn không nói được tiếng người, xem ra phải bẻ cả răng thì mới được".
Hàn Gia tức đến đỏ mặt, mặc kệ tay còn lại đang được băng bó, cậu ta vung lên như thể nó còn lành lặn vậy, mấy tên phía sau cũng chạy lên giúp cậu ta.
Lúc này Doanh Kiêu bỗng thả tay Hàn Gia ra một cách bất ngờ, vì hắn giật quá mạnh nên khi Doanh Kiêu thả ra đột ngột, hắn cùng với 2 tên đứng gần đều ngã thẳng ra đống bàn đổ phía sau.
3 người ngã còn 2 người chỉ nhìn, tai Bạch Hiền nghe lọt được vào một câu -"Hứa thiếu gia".
Hứa Thần nhìn Hàn Gia ngã xuống đất cũng chẳng ra đỡ, hắn nhìn những tên đó như kẻ ngốc, ánh mắt lạnh lùng đến mức không coi đám người đó là con người.
Bạch Hiền không có chút ấn tượng nào với tên này cả, đêm hôm đó cậu thấy kẻ nào lao tới là cậu đấm cho tòe mỏ, không bỏ qua một ai cả.
Vì vậy tất nhiên là cậu không nhớ mặt bất cứ người nào và cũng không có ấn tượng với người nào cả, Lưu Anh điều tra cho cậu thì cậu cũng chỉ ghi nhớ những cái tên đã từng bắt nạt cậu mà thôi.
Hứa Thần đẩy chiếc ghế lăn tới gần chân hắn sang một bên, hắn thấy Bạch Hiền không nhìn về phía này nên hắn tới trước mặt cậu, còn gõ xuống bàn -"Rất vui được gặp lại".
Bạch Hiền gác cằm lên lòng bàn tay, dưới chiếc mũ che khuất nửa con mắt, cậu chỉ nhìn được một góc khuôn mặt Hứa Thần mà thôi, tuy nhiên cậu chẳng hứng thú lắm nên đáp rất hờ hững -"Tôi không thấy vui".
Hứa Thần vươn tay muốn lột mũ của Bạch Hiền ra, nhưng Doanh Ngọc và Doanh Kiêu giống như màn chắn của cậu bậy, bất cứ ai vượt quá giới hạn cũng sẽ bị chặn lại không thương tiếc.
Hứa Thần mặt vẫn lạnh như băng kể cả khi tay hắn bị nắm chặt, hắn vẫn nhìn nửa khuôn mặt cậu và nói -"Cậu là ai vậy?".
Bạch Hiền cầm chiếc bút chì, xoay xoay thành hình tròn giữa không trung -"Hmm...anh thử về hỏi ba anh xem có khi tôi là tổ tiên ba đời nhà anh đấy".
Ngay khi vừa kết thúc câu, những người bên cạnh Hứa Thần đều sừng sờ, chỉ có Hàn Gia là trợn mắt khóe môi hắn nhếch lên tới tận mang tai -"Thằng ngu! Ha...mày tới số rồi, mày biết mày đang nói chuyện với ai không vậy?".
Tất nhiên là Bạch Hiền không quan tâm lắm tới việc cậu đang nói chuyện với ai, cái cậu quan tâm là người đứng sau Hứa Thần kìa.
Sao mà cậu quên được, người này chơi rất thân với Giang Lâm, tên gì nhỉ? Dịch Gia Nhiên...hình như vậy
Ban nãy thì cậu không để ý, tới khi cậu ta gọi Hứa Thần thì cậu mới nhìn thấy, cậu ta đang núp sau lưng Hứa Thần vẻ mặt khó chịu nhìn Bạch Hiền.
Lúc này cũng chỉ cách thời gian vào lớp còn 10 phút, sinh viên bắt đầu vào phòng học. Nhóm 3 nhóm 5 sinh viên cùng nhau bước vào, vì lớp còn trống nên chẳng khó để chỗ của cậu bị chú ý.
Không những là bàn đổ, còn có một người kéo sự chú ý nữa kìa.
-"Ôi trời, chuyện gì vậy?".
-"Đánh nhau à? Ơ...Hứa thiếu gia kìa?".
-"Hình như là đánh nhau".
Hứa Thần nghe thấy những lời bàn tàn sau lưng hắn, ánh mắt hắn có phần bất cần nhìn Doanh Kiêu -"Anh bạn này! Nếu cậu không buông ra thì sẽ có chuyện đấy".
Doanh Kiêu vẫn giữ chặt tay Hứa Thần, chỉ khi nghe Bạch Hiền nói buông thì hắn mới buông.
Hứa Thần nhìn vết đỏ bắt đầu tím lịm trên cánh tay, hắn ta chưa kêu nhưng người bên cạnh đã kêu hộ hắn ta rồi -"Hứa ca...tay anh tím lại rồi! Chúng ta xuống phòng y tế đi".
Hứa Thần gạt cậu ta ra, sinh viên bước vào ngày càng đông và mọi ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm vào hướng này, hắn để lại một câu cho Bạch Hiền -"Chúng ta sẽ còn gặp lại, lần sau hi vọng cậu còn giữ được sự kiêu ngạo này".
Nói xong thì hắn quay người rời đi luôn, hắn là sinh viên năm ba nên tất nhiên sẽ không học cùng cậu. Những người này đã đứng sẵn chờ cậu rồi, lẽ đương nhiên là không chỉ dừng lại ở việc kiếm chuyện với cậu.
Hàn Gia mặc dù bị Bạch Hiền xỉ nhục nhưng hắn ta trái lại không tức giận như lúc đầu nữa, dường như hắn ta còn cảm thấy hưng phấn đến mức cười như một tên điên -"Mày tới số rồi, Hứa Gia ở Bắc Kinh là sao trên trời, mày đã đắc tội rất nhiều người rồi đấy, Bạch Kiến Hoa sẽ sớm chán ghét mày thôi, lúc đó tao nhất định sẽ tìm mày bẻ gãy từng đốt sống xương trên người mày".
Bạch Hiền nhún vai -"Sợ ghê cơ á".
Dịch Gia Nhiên nghiến răng nhíu mày nhìn Bạch Hiền, bình thường Hứa Thần đi đâu thì cậu ta cũng đi theo, nhưng hắn đi rồi mà cậu ta vẫn đứng đây.
Tới lúc Hàn Gia đạp tung ghế rời đi Dịch Gia Nhiên mới quay người ra khỏi phòng học, nhưng nghĩ thế nào đi được 3 bước cậu ta lại quay đầu lại nhìn cậu.
Bạch Hiền cũng chống tay lên đầu nhìn cậu ta, khóe môi còn cong nhẹ.
Dịch Gia Nhiên không biết vì sao, tóc gáy cậu ta dựng đứng và cảm giác da gà đều nổi lên cùng lúc. Ngay sau đó cậu ta quay đầu và lao ra cửa như một mũi tên vậy, nửa đường còn xô ngã người ta nhưng không xin lỗi cơ.
Thoáng qua có vài phút mà lớp đã đông nghẹt người đứng ở cửa ra vào, đều là sinh viên của phòng học này, họ mang tâm thế hóng chuyện và cứ đứng đơ ở đó nói ra nói vào.
Khi tất cả đám người Hứa Thần rời đi, phải vài phút sau bọn họ mới ngồi vào chỗ. Thậm chí có người còn cố ý tới chỗ cậu giả bộ xếp bàn, nhưng thất ra là hóng chuyện hỏi cậu có chuyện gì xảy ra vậy.
Bạch Hiền lắc đầu không nói gì, tôn chỉ của chồng cậu là không cho cậu nói chuyện với người khác. Bạch Hiền cam đoan là nếu bây giờ cậu mở miệng thì kiểu gì vài phút sau Phác Xán Liệt cũng sẽ gọi điện cho cậu.
Tất nhiên là ngoại trừ những người mà cậu đang muốn chơi đùa kia, cậu đến đây có mục đích mà. Cậu đi bắt nạt người khác đó, bắt nạt người khác thì không được tính là cậu vi phạm thỏa thuận.
Không khí xung quanh Bạch Hiền rất quỷ dị, thêm cả hai cái cục băng nam cực bên cạnh nữa, vậy là không cần cậu phải lên tiếng thì họ cũng tự động tránh xa cậu rồi.
Bạch Hiền không biết nhưng mà chỉ trong 10 phút chuyện cậu bị Hứa Thần nhắm đến đã được đăng lên diễn đàn của Phó Hoa rồi.
Video là sinh viên trong lớp quay, còn bonus thêm một đoạn video quay cậu ăn cơm với Bạch Kiến Hoa nữa.
Vì cậu cứ đội mũ trông rất kì quặc nên có người nhận ra cậu ở nhà ăn hôm trước, ăn cơm cùng Bạch Kiến Hoa. Hôm nay lại còn ở cùng với Hứa Thần, hiện trường rõ ràng là cãi nhau, bọn họ đang tò mò cậu là ai...
Chủ đề liên quan đến tứ đại thiên hoa Bạch Kiến Hoa, Hứa Thần, Diêm Hồng Vũ, Phó Thời Vân thì chỉ cần vài phút thôi bài viết đó trên diễn đàn sẽ bị đẩy lên đầu bảng tin.
Video được đăng của Bạch Hiền và Hứa Thần cũng không ngoại lệ, hot tới bùng nổ.
Nhưng sau đó 30 phút bài viết bị xóa đi một cách lặng lẽ.
Bạch Hiền không biết gì cả.
Chỉ có một đám sinh viên nhao nhao trong diễn đàn hỏi vì sao bài viết lại bị xóa, có người còn lên bài phân tích ý nói là Bạch Kiến Hoa đã xóa bài viết đó.
Bạch Hiền không quan tâm nên không biết chứ từ cái hôm đầu tiên đi học Bạch Kiến Hoa bám lấy cậu là cậu đã trở nên nổi tiếng rồi, thi thoảng cậu sẽ thấy người ta chỉ chỉ rồi nhìn cậu, ngay cả trong tiết học này cũng có người cứ lén lút quay ra sau nhìn cậu rồi lại lấp liếm quay đi.
Hết giờ học là tới thời gian ăn trưa, Bạch Hiền không ăn được cơm ở nhà ăn nên cậu mang cơm ở nhà đi, mấy hôm nay đều ra ngồi dưới thảm cỏ cạnh hồ nước lớn trong trường ăn cơm.
Buổi trưa ở đây có gió rất mát, lại có hàng cây to che nắng nữa, nhiều người cũng ra đây ăn cơm giống cậu.
Doanh Ngọc xem cái gì đó mà trông vui lắm, hắn vừa cười vừa đưa điện thoại cho Bạch Hiền -"Thiếu gia xem này, lúc nãy trong lớp tôi thấy thiếu gia đang học nên không cho thiếu gia xem".
Bạch Hiền lướt lên một chút, thấy trang diễn đàn của Phó Hoa liền nói -"Cậu chui vào đây làm gì?".
Doanh Ngọc -"Ở chỗ này sẽ biết được nhiều thứ lắm, nghe nói chuyện bát quái gì trong này cũng có".
Bạch Hiền đọc qua nội dung bài đăng, đại khái là hỏi tại sao bài viết cũ lại bị xóa vậy, người đội mũ mặc áo đen đó là ai, kêu gọi mọi người vào giải thích hộ chủ bài đăng.
Bạch Hiền -"Rảnh quá đó".
Doanh Ngọc nhận lại điện thoại nói -"Phiền phức sắp tới rồi, tôi lười đối phó với bọn họ, nếu không phải ngài không cho tôi động tôi đã đánh bọn họ đóng hòm xuống 3 tấc đất rồi".
Bạch Hiền nhét một miếng trứng vào miệng, nghe Doanh Ngọc nói xong thì nhíu mày gõ đầu hắn -"Làm gì cũng hấp tấp không thú vị, với lại tôi chỉ muốn trả lại những gì mà họ đã gây ra cho tôi thôi, người không liên quan đừng kéo vào, nếu họ tự muốn nhảy vào thì càng đông càng vui".
Bạch Hiền dừng một chút nhai hết đồ ăn mới lại nói -"Ăn cơm đi đừng làm nữa, đói chết thì tôi không chịu trách nhiệm đâu".
-
Diêm Hồng Vũ ngồi trong căn tin, cậu ta ngồi gần cửa sổ nhà ăn số 3, nơi này vừa hay đối diện hồ nước trong trường. Diêm Hồng Vũ cũng vô tình nhìn thấy Bạch Hiền cùng Doanh Ngọc và Doanh Kiêu ngồi ăn cơm bên ngoài.
Thư kí Dư nói trong ngày hôm nay sẽ có tất cả thông tin về Bạch Hiền, cậu ta rất nóng lòng nhưng vẫn phải kiềm chế để không làm ra việc vượt quá giới hạn.
-"Cậu có nhìn thêm nữa thì cũng không lập tức xé xác cậu ta ra được đâu". Hứa Thần đá một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống trước mặt Diêm Hồng Vũ, cười cợt cậu ta.
Diêm Hồng Vũ lạnh lùng quay đầu lại -"Không tới lượt anh quan tâm".
Hứa Thần chống tay đỡ cằm, hắn nhìn chằm chằm vào Diêm Hồng Vũ, vài giây sau mới nói -"Hình như tôi có chút hứng thú với cậu ta, cậu không phiền nếu nhường cậu ta cho tôi chứ?".
Diêm Hồng Vũ nhíu mày, vẻ mặt cậu ta rõ ràng là không ngờ tới Hứa Thần lại nói như vậy, cậu ta và Hứa Thần không quá thân thiết nhưng hai nhà đều có quan hệ làm ăn, tuy không chung ngành nhưng so về gia thế thì gần như ngang nhau.
Diêm Hồng Vũ -"Anh có ý gì? Muốn bảo vệ cậu ta à?".
Hứa Thần nghiêng đầu nhìn ra ngoài, thật ra mà nói thì hắn cũng gặp đủ loại người rồi nhưng chưa từng thấy ai mang đến cho hắn loại cảm giác bí ẩn đến kì lạ, lần gặp đầu tiên hắn chỉ dừng lại ở mức cảm thấy khuôn mặt Bạch Hiền quá mức hoàn mỹ mà thôi, loại vẻ đẹp vô cùng hiếm có nhưng lại có thể đánh đến mức 8 người gọi cha gọi mẹ.
Chính hắn cũng bị đánh khi đỡ lấy Dịch Gia Nhiên, vô tình hứng chịu cú đấm của Bạch Hiền mà thôi.
Diêm Hồng Vũ không thấy Hứa Thần trả lời mà lại rời ánh mắt tới chỗ Bạch Hiền, cậu ta cười đầy khinh bỉ nói -"Hàn Gia đúng là nghĩ nhiều rồi, Hứa thiếu gia nổi tiếng khó chơi, tôi còn nghĩ là anh sẽ giết cậu ta ngay khi gặp mặt cơ đấy".
Hứa Thần mỉm cười -"Nếu tôi là Bạch Kiến Hoa tôi cũng sẽ không bỏ qua một người như vậy đâu, giết cậu ta khiến tôi cảm thấy tiếc nuối lắm".
Diêm Hồng Vũ trầm giọng nói -"Anh muốn đối đầu với tôi à?".
-"Anh trai cậu hợp tác với Trình Gia". Hứa Thần vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, hắn chưa bao giờ phải lấy lòng ai, kể cả Diêm Hồng Vũ, một giây sau nụ cười biến mất, hắn lạnh lùng nói -"Không phải cậu".
Diêm Thị hợp tác với Trình Gia giống như mặt trời ban trưa đối với giới thượng lưu vậy, nhưng Hứa Gia cũng bề thế chẳng kém gì Diêm Thị, dù không có cái danh hợp tác với Trình Gia thì ở Bắc Kinh này cũng chẳng cần phải sợ ai.
Diêm Hồng Vũ chỉ là thiếu gia nhà họ Diêm, không có sức uy hiếp lớn đến vậy.
Diêm Hồng Vũ đẩy ghế đứng dậy -"Hứa thiếu gia muốn bảo vệ cậu ta, vậy thì tùy Hứa thiếu gia vậy, có điều anh không cản được ý định của tôi đâu, Bạch Kiến Hoa định sẵn là người của tôi rồi, nếu Hứa thiếu gia có lòng tác hợp thì nên mang cậu ta đi cho khuất mắt tôi đi".
Hứa Thần không nói gì thêm, hắn nhìn Diêm Hồng Vũ tức giận nhưng vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh mà đi liền cười khẩy một tiếng.
Hắn nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài nhưng không thấy bóng dáng của Bạch Hiền nữa, ánh mắt có chút tiếc nuối nhìn quanh, xác nhận cậu đã rời đi hắn mới đứng dậy.
Bạch - trung tâm của đủ loại rắc rối, người gây phiền não cho kẻ khác - Hiền vẫn ung dung uống trà sau khi ăn cơm, ngồi thẳng lưng trong thư viện đọc sách chuyên ngành.
Vì vốn dĩ chẳng để tâm tới chuyện lông gà vỏ tỏi nên tất nhiên là thoải mái rồi, ai đau đầu phiền não thì kệ chứ. Bây giờ nếu có phiền não thì cũng là phiền não về việc thiếu hụt nhân lực và ông chồng khó chiều của cậu mà thôi.
Ông chồng khó chiều đang bắt cậu đặt điện thoại face to face kìa.
Không nói gì cả, ai làm việc nấy nhưng vẫn bắt cậu face to face cho hắn mỗi ngày sau khi ăn cơm.
Còn biết rõ cậu có ăn hết cơm hay không nữa, Doanh Ngọc và Doanh Kiêu thì không thể nằm vùng rồi, vậy chắc là người hắn đưa vào đây, có lẽ là ngồi trên cành cây dòm cậu ăn cơm.
Bạch Hiền liếc nhìn ông chồng khó chiều, thấy ông chồng khó chiều đang nhìn cậu. Ngay tức khắc cậu liền nghiêng người, nói nhỏ vào loa -"Sao hả? Sợ mất em thế à?".
Phác Xán Liệt biết rõ là cậu đang đùa cợt nên hắn không trả lời, Bạch Hiền lại hỏi tiếp -"Anh đưa bao nhiêu người vào đây vậy?".
Phác Xán Liệt lại nhìn cậu, nhưng hắn chỉ nhìn thôi.
Bạch Hiền lại nói -"Anh biết chuyện sáng nay của em nên mới gọi em mặt đối mắt chứ gì? Chuyện bé tí mà đã thế rồi à?".
Phác Xán Liệt -"Im miệng, đọc sách của em đi".
Bạch Hiền bĩu môi, không tiếp tục chọc hắn nữa mà nói -"Anh xem bản hợp đồng bổ sung của Diêm Thị chưa? Em thấy cũng được, anh đã xem chưa?".
Phác Xán Liệt -"Việc này tôi giao cho Trình Lục rồi, em rảnh thì tham gia một chút cho biết".
Bạch Hiền -"Trình Lục đã gửi lại hợp đồng cho Diêm Thị rồi, trong hợp đồng đó đã bổ sung thêm vài điều khoản mới, em nghĩ với những điều khoản đó thì Diêm Hoàn sẽ đặt bút kí thôi, dù Diêm Thị sẽ phải chịu thiệt thòi nhưng mà sau khi rút dự án, nhà đầu tư mới sẽ tìm đến anh ta như vũ bão luôn ấy".
Phác Xán Liệt khẽ gật đầu -"Chỉ cần có nền móng vững chắc thì chúng ta sẽ hoạt động độc lập, tạm thời cần thử nghiệm trên Diêm thị trước".
Bạch Hiền vui vẻ nói -"Em ở nhà ngoan lắm á, em học được rất nhiều thứ luôn, em còn xử lý tài liệu rất nhanh nữa, hôm qua em đọc hợp đồng rồi nghe phân tích của Trình Lục và chuyên gia tư vẫn kinh tế em đã đưa ra 2 gợi ý trong hợp đồng đó mau khen em, mau khen em đi!!".
Doanh Ngọc -"...."
Doanh Kiêu -"...?".
Nhiều lúc rất khó để nắm bắt được con người của đại nhân.
Phác Xán Liệt khen cậu, chiều theo ý của cậu, còn nói sẽ mua quà cho cậu khi hắn về nữa. Với người khác thì cậu không phải là em bé, nhưng với Phác Xán Liệt thì cậu chỉ là con thỏ nhỏ xíu trong tay hắn thôi.
Mặc dù con thỏ này hơi hung hăng một chút...
Thỏ trong mắt người khác:(Con thỏ Snowball này hài ác).
Phác Xán Liệt khen Bạch Hiền xong thì nói -"Được rồi, không nghịch nữa, tôi không muốn em dây dưa với những kẻ đó, cho người xử lý nhanh đi".
Bạch Hiền -"Ơ! Không, đồ chơi của em mà, em muốn chơi bọn họ!!".
Phác Xán Liệt -"....".
Bạch Hiền -"Khó lắm em mới tìm được niềm vui mới, anh đừng cản em".
Phác Xán Liệt -"1 tháng, không hơn".
Bạch Hiền -"1 tháng??? Sao em thỏa mãn được chứ? Em còn ở đây những 2 năm cơ mà!!".
Phác Xán Liệt kiến quyết nói -"1 tháng! Em nghịch càng lâu thì càng dễ kéo theo sự chú ý, em nên nhớ trong thỏa thuận có những điều kiện gì".
Bạch Hiền bĩu môi lần nữa, cậu đảo mắt một vòng rồi nói -"1 tháng thì 1 tháng, em còn đang chờ Giang Lâm đến tìm em để vả mặt này, nếu đám người đó không tới thì em sẽ đi kiếm chuyện với bọn họ".
Nói là làm, Bạch Hiền thực sự đi kiếm chuyện với Diêm Hồng Vũ ngay chiều hôm đó, vì chỉ cần kiếm chuyện với cậu ta thì tự nhiên đám người đó sẽ xuất hiện mà thôi.
Bằng cách nào á?.
Dùng Bạch Kiến Hoa là được rồi, xoa đầu sợ eo trêu hoa ghẹo nguyệt trước mặt Diêm Hồng Vũ chỉ 3 giây thôi cũng đủ khiến Diêm Hồng Vũ ghen đến nổ mắt rồi.
Bạch Hiền đoán là chẳng nay thì mai, bọn họ sẽ tự vác chân tới gõ cửa nhà cậu.
Mà đúng thế thật, vừa sáng hôm sau tỉnh dậy cậu đã trở thành con của tiểu tam rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me