TruyenFull.Me

[1 - 199][ABO] Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 166. Tình yêu có thể nghênh đón vạn khó, cũng có thể chống đỡ vạn khó

hinhin50

Ánh trăng dịu dàng như nước.

Hiệu trưởng Hertz nhìn thiếu niên tóc bạc trước mặt lười biếng mà vẫn đầy dịu dàng, rốt cuộc không thể thốt ra lời từ chối nào.

'Tình yêu có thể nghênh đón vạn khó, cũng có thể chống đỡ vạn khó.'

Có lẽ cậu thật sự có thể làm được.

"Nhưng trên thế gian này, người có thể tiến vào ký ức của người khác, vẫn chỉ có một."

Ánh mắt già nua vẩn đục của hiệu trưởng Hertz nhìn về phía Tạ Chước, mang theo sự nhân từ và không nỡ.

"Nếu con muốn có được năng lực cấp 5S của Tiểu Thời Tễ, cũng chỉ có một cách......"

"Dùng máu của thằng bé làm chất dẫn."

Ý cười trên khóe môi Tạ Chước cứng đờ.

Hiếm khi lộ ra vài phần bất ổn, "Ngài, nói gì cơ?"

Hiệu trưởng Hertz bất lực thở dài, ông không thể đưa ra bất kỳ quyết định nào thay cho Tạ Chước, chỉ có thể để cậu tự mình lựa chọn.

"Bạn nhỏ, nghĩ kỹ rồi hãy đến tìm ta, ta luôn ở đây."

Hiệu trưởng Hertz để lại không gian riêng cho cậu.

Tạ Chước ngây người đứng đó rất lâu, cho đến khi tách trà trước mặt đã nguội lạnh, cậu mới chậm rãi động đậy ngón tay đang cứng đờ.

Ngửa đầu che tay lên mắt.

Giọng thiếu niên khàn khàn như tan vào gió, "Tại sao không thể để em gánh vác tất cả?"

Mèo nhỏ của cậu sợ đau như vậy.

Tại sao nhất định phải đối xử với anh ấy như thế?

***

Thời Tễ tỉnh dậy trong cơn mơ màng ngái ngủ.

Chất lỏng hơi mát theo khóe môi chảy vào miệng, anh nếm được một mùi vị có phần kỳ lạ, ".....Lại là cái gì vậy?"

Tiểu Alpha sao cứ thích đút cho anh uống mấy thứ kỳ lạ vậy chứ.

"Anh tỉnh rồi sao?"

Động tác trên tay Tạ Chước khựng lại, cậu đỡ anh ngồi dậy dựa vào ngực mình, rồi cầm muỗng nhỏ tiếp tục đút cho anh uống.

Giọng hơi ngập ngừng trả lời, "Nước dinh dưỡng."

Thời Tễ kiệt sức tinh thần mệt mỏi, khẽ nghiêng đầu tránh đi, "Không uống."

Nước dinh dưỡng sẽ khiến tinh thần hưng phấn.

Anh bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nay đã cùng bạn nhỏ làm loạn suốt rồi, vẫn còn quá nhiều việc chất đống chờ anh xử lý vào ngày mai.

Thời Tễ nhẹ giọng ngăn cản cậu, "Đừng làm loạn nữa, nhóc con."

Tạ Chước nhẹ nhàng ôm lấy vai anh, giọng buồn buồn mang theo chút nài nỉ, "Anh trai ơi, uống xong rồi ngủ tiếp có được không?"

Thời Tễ hơi ngẩn người.

Ngước đôi mắt dài lạnh lùng hơi mệt mỏi nhìn cậu.

Tạ Chước bị anh nhìn chằm chằm như thế, trong lòng không tránh khỏi có chút chột dạ.

Cứ như trước đôi mắt trong trẻo thánh khiết ấy, bất kỳ bí mật nào cũng đều không thể giấu nổi.

"Khó chịu lắm sao?" Thời Tễ nhàn nhạt hỏi.

Tạ Chước sững sốt, còn chưa kịp phản ứng thì bàn tay trắng lạnh tinh xảo kia đã tiện tay với xuống eo cậu.

"Không phải, không phải cái đó." Tạ Chước vội nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay anh.

Thời Tễ chẳng hiểu cậu đang giở trò gì, cuối cùng vẫn mặt không cảm xúc nhận lấy cái bát nhỏ, uống cạn thứ chất lỏng bên trong mà chẳng rõ là gì.

"Vậy thì ngoan một chút, có chuyện để mai hẵng—"

Lời còn chưa dứt, chiếc bát nhỏ trượt khỏi tay Thời Tễ, hàng mi dài khẽ run lên rồi chậm rãi khép lại.

Tạ Chước nhẹ nhàng ôm lấy người vừa ngất đi, cúi đầu dùng sức ôm chặt anh vào lòng.

"Xin lỗi, anh trai, em không muốn anh phải đau."

Đó là thuốc gây mê do chính cậu điều chế, hiệu quả mạnh hơn nhiều so với loại bán trên thị trường.

Hiệu trưởng Hertz nói thuốc gây mê thông thường không có tác dụng với anh, Tạ Chước dường như biết lý do, đôi mắt đỏ hoe cố gắng điều chế loại có hiệu quả nhất có thể.

Chất lỏng đỏ tươi chảy ra theo ống tiêm, suy nghĩ của Tạ Chước bị kéo dài vô tận.

Từng giây từng phút đối với cậu mà nói đều là tra tấn.

Nhóc mít ướt hay khóc cuối cùng với đôi mắt đỏ hoe cúi xuống hôn anh một cái, "Em là đồ khốn, đợi em ra rồi, anh muốn trừng phạt em thế nào cũng được."

Chỉ huy đã rơi vào hôn mê, không thể đáp lại cậu.

Tạ Chước cúi đầu đắp chăn cho anh cẩn thận, rồi xách túi máu nặng trĩu đi lên lầu.

Hiệu trưởng Hertz dường như biết cậu sẽ đến, nên đã chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu.

Sau đó nhìn về phía túi máu gọi là nặng trĩu trong tay cậu.

Giọng nói già nua khựng lại, "100cc?"

Chó con lông bạc dùng hai chân chó ôm lấy một cách cẩn thận, mắt đỏ hoe nhìn ông, "Vâng ạ."

Vậy mà vẫn chưa đủ?!

Hiệu trưởng Hertz: "........"

Thật ra tiêu chuẩn hiến máu tối thiểu theo quy định của tinh hệ là 200cc.

Nhưng thôi cũng được.

Có thể thấy tiểu Alpha này đã cố hết sức rồi.

Hiệu trưởng Hertz mỉm cười bất đắc dĩ nhận lấy túi máu, đặt nó vào thiết bị y tế, nghiêng mắt nhìn Tạ Chước nói, "Chỉ sợ không duy trì được quá lâu, con cần nhanh chóng quay lại."

Chó con lông bạc giây trước còn nước mắt lưng tròng, giây sau đã trầm giọng ừm một tiếng, "Yên tâm, tôi sẽ."

Chỉ là sương máu thôi mà.

Một ngày nào đó, Tạ Chước sẽ khiến nó hoàn toàn biến mất.

Cậu sẽ không tiếc bất cứ giá nào để thấy được sự thật.

Ánh sáng xanh nhạt bao phủ căn phòng, luồng sáng trắng thánh khiết xuyên qua thiết bị y tế, như thần kinh liên kết bao lấy toàn thân Tạ Chước.

Cậu cảm thấy một sự dễ chịu chưa từng có, như thể đang gối đầu lên một đám mây mềm mại, xung quanh là những đóa sơn trà thanh khiết đang nở rộ.

Là hơi thở của chỉ huy.

Giọng nói già nua vang vọng như từ chân trời truyền đến, "Đi đi, con trai."

Hiệu trưởng Hertz thật ra cũng có tư tâm, ông cũng muốn biết rốt cuộc trên người Thương đã trải qua điều gì.

Sau khi bóng dáng Tạ Chước biến mất, ông vung tay lên, những bông bồ công anh nhẹ nhàng bay lướt qua.

Một màn hình ánh sáng xanh nhạt hiện ra trước mặt ông.

"Woo hoo ~ "

Dải lụa vàng tung bay khắp bầu trời, tựa như buổi lễ long trọng đang hạ màn, chàng trai trẻ tuổi đứng trên đài nhận thưởng, lưng thẳng tắp đầy tự hào và kiêu hãnh.

Đôi mắt xanh lục dưới mái tóc đen trông rực rỡ lại kiên định.

"Cảm ơn mọi người, tôi rất vinh hạnh khi trở thành người đứng đầu kỳ thử luyện đơn binh lần này."

"Tôi không nhắm vào ai cả, ý tôi là tất cả các vị đang ngồi đây, đều là rác rưởi."

"Xin mọi người hãy nhớ kỹ tên tôi, tôi là Thương Hertz."

Thiếu niên trẻ tuổi kiêu ngạo ngông cuồng, ý chí hiên ngang.

Cách màn hình ánh sáng nhàn nhạt.

Anh ta giờ đây đã không còn sức sống, bị giam cầm suốt một thời gian dài trong bóng tối không thấy ánh mặt trời.

Nước mắt dâng đầy trong đôi mắt đục mờ của hiệu trưởng Hertz, ông đưa đôi tay già nua khô cằn ra, "Cục cưng của ta....."

Nói cho cha biết, rốt cuộc con đã trải qua những gì?

Thương bước xuống đài trong những mảnh vàng lấp lánh bay khắp trời, phía dưới toàn bộ là những đơn binh không ưa anh ta nhưng lại chẳng làm gì được anh ta.

Tạ Chước khẽ nhướng mày nhìn người kia, thong thả huýt một tiếng sáo.

"Người anh em này khi còn nhỏ cũng khá đẹp trai đấy chứ."

Thương không nghe thấy lời khen của cậu, cứ thế đi xuyên qua cơ thể cậu.

Tạ Chước cũng không hiểu tại sao một người lại có thể khác xa với lúc nhỏ đến vậy.

Thật ra bản thân cậu cũng không thay đổi quá nhiều, tuy tuổi thơ không mấy tốt đẹp, nhưng phần lớn thời gian mẹ vẫn yêu cậu, nhờ vậy mà Tiểu Tạ Chước mới có thể lớn lên phóng khoáng và ngông cuồng như vậy.

Chỉ tiếc rằng, về sau bà đã thay đổi, trở nên thất thường, đáng sợ và dữ tợn.

Tạ Chước cảm thấy, bà đã sinh bệnh.

Phía sau bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc, khiến cả sống lưng Tạ Chước tê rần.

"Ngươi chính là quán quân của kỳ thử luyện đơn binh lần này sao?"

Tạ Chước quay đầu lại, nhìn thấy người đã khắc sâu trong ký ức mình.

Một thân quân phục thái tử đầy tôn quý, đôi mắt tím mang theo nụ cười kiêu ngạo không chạm đến đáy mắt, "Có nguyện ý trở thành thanh kiếm sắc bén nhất dưới trướng ta không?"

"Nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ ban cho ngươi vinh quang tối thượng cùng tiền tài, nhưng ngươi chỉ có thể làm việc cho ta trong bóng tối."

"Trở thành ám vệ của ta."

Đồng tử Tạ Chước khẽ co lại, như thể mọi nghi ngờ bấy lâu nay đều tìm được nguồn cơn.

Thương quét đôi mắt xanh lục đầy kiêu ngạo nhìn lướt qua vị thái tử tôn quý, "Vinh quang tối thượng và ám vệ có thể cùng tồn tại sao?"

"Thái tử điện hạ nên học lại môn văn cho giỏi đi rồi quay lại."

Thương bước ngang qua Tạ Thần, cười nhạt châm chọc một tiếng, "Điên thật."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me