TruyenFull.Me

[BL- 1x1/NP] MỖI NGÀY, MỊ ĐỀU CHĂM CHỈ "ĐÀO HỐ"

If 7: Nếu như Dao Dao cứu bạn cùng phòng (5+6+7+8+9)

coffeedang

5. Khác với khu đô thị sầm uất ở phía tây, phía đông của thành phố A lại nhiều ngôi nhà cấp 4 lụp xụp, những con ngõ nhỏ hẹp dài. Cố Lãng đi ngang qua một tiệm tạp hóa nhỏ vẫn còn mở cửa, do dự một lúc, hắn ra hiệu cho Cố Dung về trước còn bản thân dừng xe lại nhanh chóng chạy vào bên trong.

Một lúc sau, hắn liền chạy ra với một túi đồ trên tay. Cố Lãng vứt túi đồ cho thiếu niên ngồi sau xe mình, lại tiếp tục đạp xe về nhà.

Nhà của hai anh em họ Cố nằm sâu trong một con hẻm nhỏ. Tuy nhà có chút cũ kỹ nhưng lại vô cùng ấm cúng. Mẹ của Cố Lãng là công nhân nhà máy dệt còn cha của hắn làm việc tại công trường. Bởi vì Cố Dung đã nói qua cho bà về tình cảnh của Mạc Dao, người phụ nữ cũng không tỏ ra khó chịu mà ngược lại còn tiến lên sờ soạng cậu bé, miệng không ngừng khen cậu trắng trẻo dễ thương nào giống như thằng con đen sì của bà.

Cố Lãng bị chê bai ngoại hình cũng chỉ biết khịt mũi, chạy vào bếp giúp bà dọn đồ ăn. Ôm ôm thiếu niên một hồi, mẹ Cố cũng nhớ ra phải mang thức ăn cho chồng ở công trường. Bà dặn dò ba đứa trẻ ăn cơm rồi ngoan ngoãn ngủ trưa, dứt lời liền đi mất.

Cố Lãng lúc này mới chạy ra giỏ xe đạp mang túi đồ mình mua ở hàng tạp hóa vào. Cố Dung thấy thứ trên tay hắn, hai mắt liền sáng trưng nhưng hắn chỉ thản nhiên đặt trên nóc tủ sau đó nhắc nhở cô bé phải ăn cơm trước đã.

"Anh trai thật khó tính." – Cô bé nhịn không được mà thì thầm với người bạn bên cạnh mình. Mạc Dao cũng vô điều kiện đồng ý, kết quả, cả hai bị Cố Lãng trừng cho cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.

Ban đầu Cố Lãng còn cho rằng thức ăn người nghèo của bọn họ sẽ bị thiếu niên chê ỏng chê eo, không ngờ, Mạc Dao hoàn toàn không kén ăn. Ngoại trừ bỏ lại cà rốt ra thì mọi thứ thiếu niên đều ăn rất ngon lành.

"Phải ăn cả cà rốt nữa." – Cố Lãng nhíu mày nhắc nhở thiếu niên. Là người có sức ăn lớn nhất nhà, tất nhiên hắn biết quý trọng đồ ăn hơn hết thảy.

Trước vẻ mặt đáng sợ của anh trai ngưu ma vương, Mạc Dao đành ngoan ngoãn gắp một miếng cà rốt thái mỏng lên. Nhưng mới chỉ cắn một miếng, thiếu niên liền bỏ thức ăn xuống.

Cố Lãng nhăn mặt suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn dùng đũa gắp lấy miếng cà rốt bị thiếu niên bỏ lại mà cho vào cho miệng. Trước ánh mắt kinh ngạc của thiếu gia nhỏ họ Mạc, Cố Dung chỉ thản nhiên đáp lại:

"Kệ ổng đi, cơm không trộn nước mắm ổng còn ăn được nữa mà."

Cố Lãng: ...

6. Sau bữa trưa, tiết mục mong chờ nhất đã đến. Cố Lãng lấy túi đồ từ trên nóc tủ xuống, em gái hắn liền vội vàng đón lấy. Hóa ra thứ người thanh niên mua ở tiệm tạp hóa là nước uống có ga, hơn nữa còn là loại rẻ tiền chứa đầy phẩm màu.

Bởi vì tiền bán sắt vụn không cố định nên thi thoảng Cố Lãng mới mua đồ ăn vặt cho mình và em gái. Ngày hôm nay, không biết hắn nghĩ gì, lại dùng tiền bản thân tiết kiệm để mua giày bóng rổ đi mua ba chai nước ngọt.

Hắn muốn khoe mẽ gì với cậu ấm trước mặt đây? Nhà người ta giàu như thế thì loại nào chẳng uống rồi. Có khi loại nước ngọt đầy chất độc hại uống vào là ung thư tiểu đường mà mấy bà hàng xóm hay nói còn khiến cậu ghét bỏ ấy.

Trong lúc thiếu niên da ngăm còn đang phân vân có nên cho Mạc Dao uống nước ngọt không, Cố Dung đã rất tri kỷ mà vặn sẵn chai nước rồi đưa cho cậu.

"Cho vào miệng rồi tu luôn là được. Không cần cốc đâu." – Cô bé cười cười làm mẫu cho cậu xem.

Sau khi tu một hơi dài, Cố Dung liền "hà" ra một hơi sảng khoái. Mạc Dao cũng bắt chước cô bạn, há miệng ngậm lấy phần đầu chai, nhưng mới nghiêng chai một chút, thiếu niên liền thả ra, vẻ mặt vô cùng hoang mang.

"Sao vậy? Không ngon sao?" – Cố Dung lo lắng hỏi thiếu niên, ngay cả Cố Lãng cũng vô thức nhìn sang.

"Không phải." – Thiếu niên vội vàng lắc đầu. – "Đây là lần đầu tiên tớ uống nước có ga. Cảm giác có chút mới lạ."

Cố Dung ngơ ngác một hồi rồi cười lớn.

"Vậy thì cuộc sống của cậu thật nhạt nhẽo! Phải uống nước có ga rồi ăn một miếng snack thật to mới đã chứ." – Nghĩ một lúc, cô bé liền vỗ vai thiếu niên. – "Lần sau tớ cho cậu thử cảm giác này."

"Vậy... vậy có cần tiền không?"

Thiếu niên vội vàng lục cặp sách của mình, lôi ra vài tờ tiền lẻ.

"Ở đây tớ có một ít."

Cố Dung muốn nói không cần, Cố Lãng đã nhanh tay cầm lấy. Thiếu nữ nhíu mày nhắc nhở anh trai nhưng lại bị hắn làm lơ. Cố Lãng cảm thấy, sau này thiếu niên còn đến nhà hắn dài dài, thu chút phụ phí thì có sao.

7. Sau khi rửa bát xong, Cố Lãng bước vào nhà liền phát hiện hai đứa trẻ đã ngủ mất. Hắn thầm cười nhạo thiếu niên dễ dàng thích ứng, nhưng cũng không bày trò đánh thức cậu mà ngược lại, dần chuyển sự chú ý sang chiếc cặp sách hình con vịt đặt ở một góc.

Cố Lãng vốn không vô tư như Cố Dung. Hàng ngày, ngoại trừ học trên lớp, hắn còn đi thu gom sách báo cũ, vỏ lon vỏ chai bỏ đi, nếu không cũng chạy ra công trường giúp cha. Vậy nên, Cố Lãng gặp không ít loại người khác nhau cũng dần hình thành tính cảnh giác.

Tất nhiên, hắn không cảm thấy một đứa trẻ 11 tuổi thì có thể nghĩ ra kế hoạch gì thâm hiểm cao sâu. Cố Lãng chỉ đơn giản là muốn biết thân phân của Mạc Dao mà thôi. Băn khoăn một hồi, vị thiếu niên cũng quyết định lục cặp sách của con nhà người ta.

Đồ dùng trong cặp của Mạc Dao rất nhiều nhưng chủ yếu là sách vở. Có lẽ vì thiếu niên không biết lịch học hôm nay là gì nên mang toàn bộ vở đi. Cố Lãng lục lọi một hồi liền lôi ra một quyển vở viết.

Phải nói nhóc con này tuy yếu xìu, có chút vụng về nhưng chữ lại đẹp hết sảy. So với quyển vở chữ như gà bới của hắn đúng là khác xa một trời một vực. Tuy nhiên, đè lên trên những dòng chữ tuyệt đẹp ấy lại là những đường mực thô kệch. Không chỉ một trang, mà hầu như trang nào của quyển vở cũng bị gạch xóa lung tung.

Cố Lãng nhịn không được mà nhíu mày. Là bị bắt nạt học đường sao? Nhưng thiếu niên mới lên cấp 2 mà?

Mà thôi, hắn quan tâm làm gì. Chuyện của hắn, hắn còn chưa lo xong.

Nghĩ như vậy, dù trong lòng không thoải mái nhưng Cố Lãng vẫn quyết định nhét quyển vở về chỗ cũ. Hắn định đóng cặp lại rồi khôi phục nguyên trạng ban đầu, lại chợt phát hiện, ở ngăn nhỏ của cặp sách có để một quyển sổ nhỏ. Là nhật ký của thiếu niên.

Cỗ Lãng dù lười học, cha mẹ vì công việc cũng không quản kỹ nhưng những thứ cơ bản nhất về lễ nghĩa, về đạo đức hắn vẫn được dạy đầy đủ. Hắn biết không nên đọc trộm nhật ký của người khác.

8. Nhưng cuối cùng, Cố Lãng vẫn mở quyển sổ nhỏ ra.

9. Hắn biết việc này là không đúng nhưng hắn làm sao chiến thắng được sự tò mò trong lòng mình cơ chứ.

Nhưng sự thật, nhật ký của một đứa trẻ con thì chẳng có gì để xem cả. Chỉ đơn giản là ngày hôm nay cậu ăn gì, gặp được ai. Chỉ mới đọc được vài trang mà hắn đã nắm rõ tên của các bạn học trong lớp Mạc Dao.

Đứa nhóc này trông đần như vậy mà trong lớp nhiều bạn ghê. Cố Lãng nhịn không được mà bĩu môi.

Tuy ở trong lớp vui vẻ như vậy nhưng câu chuyện ở nhà của thiếu niên lại chẳng mấy hay ho. Đặc biệt là sự xuất hiện của ba nhân vật mang tên chú, thím và em họ Mạc Lâm. Bọn người này rõ ràng đang bắt nạt một đứa trẻ nhưng cây nấm lùn kia lại chẳng ý thức được, ngược lại còn vô tư viết vào trong nhật ký.

Có khi việc vở viết bị gạch xóa lung tung cũng do thằng em họ trời đánh kia gây ra.

Sau khi lật đến trang cuối cùng, Cố Lãng liền thả lại quyển sổ vào trong cặp thiếu niên. Hắn đứng dậy, đưa mắt nhìn em gái cùng thiếu niên đang hô hấp đều đều ngủ trên giường. Cố Lãng nhịn không được mà vươn một ngón tay, chọc lên bầu má mềm mềm của cậu.

"Đồ ngốc! Bị bắt nạt như vậy cũng không biết phản kháng sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me