TruyenFull.Me

[Đam Mỹ/TRANS] Đồng Tước Tỏa Kim Thoa - Thế Vị Chử Trà

Chương 29

YiChenBuRan

Pháp y quân thuộc của Tiểu Đồng Quan đều lên trận, khua chiêng gõ trống dâng lên bản xét nghiệm sơ bộ đầu tiên, pháp y Trần Sinh lấy được báo cáo liền đi gặp Đoạn Diệp Lâm.

Đoạn Diệp Lâm lật qua vài tờ: “Cậu nói đi.”

Trần Sinh đáp: “Là độc trong thủy ngân.”

“Thủy ngân?”

Trần Sinh nói hệt như một nghiên cứu già dặn: “Thi thể bị sưng đỏ một số chỗ, mềm và dễ chảy máu. Niêm mạc miệng có màu nâu đỏ, thi thoảng nhìn được vài đường thủy ngân trên nướu, Niêm mạc miệng và lưỡi bị sưng, loét khá nghiêm trọng. Các xét nghiệm sơ bộ đã xác nhận nạn nhân ăn phải một lượng lớn thủy ngân trước khi chết.”

“Không phải chết vì chảy máu?”

“Nguyên nhân gây ra cái chết là do mất máu quá nhiều, nhưng trúng độc cũng là sự thật.”

Viên Dã nghe rồi lật lật sổ ghi chép của mình, hỏi: “Loại độc này có biểu hiện như thế nào?”

“Độc thủy ngân sẽ dẫn đến bệnh hoại tử thận, triệu chứng thần kinh là chóng mặt, mệt mỏi, buòn ngủ và hay kích động, dễ suy nhược toàn thân nghiêm trọng. Người bị nặng sẽ tiến vào hôn mê, sốc rồi tử vong.”

“Hôn mê và sốc… này thì đúng rồi” Viên Dã nhớ lại, “Tư lệnh, tôi nhớ quản gia nói, Đô đốc dạo gần đây hay uể oải, chắc là độc đã mãn tính. Lại thêm một điều là ăn phải một lượng lớn trước khi chết, là có thể giải thích cho việc vì sao Đô đốc không có sức phản kháng và bị giết hại rồi.”

“Trúng độc mãn tính, người trong phủ không phát hiện bất thường sao?”

Viên Dã xoay xoay chiếc bút máy trong tay: “Đô đốc hút thuốc phiện, thuốc phiện hại phổi hại thận, khả năng là họ chỉ cảm thấy ngài ấy hút thuốc phiện nhiều thôi.”

Hoặc là nói, thuốc phiện là một loại thuốc dẫn kích phát độc tính.

Đoạn Diệp Lâm gõ gõ mặt bàn, chỉ ra cửa: “Gọi quản gia bên ngoài vào đây.”

Cửa vừa mở, quản gia cúi đầu đi vào, bộ dáng khiếm tốn từ từ bước vào cửa, cúi người trước Đoạn Diệp Lâm.

“Uông Vinh Hỏa gần đây ăn gì uống gì dùng gì, Nguyễn Tiểu Điệp có từng động vào?”

Quản gia nghĩ kỹ một lát: “Con ngưởi Đô đốc cẩn trọng, ngài cũng biết đó, cho dù có là nữ nhân mà mình yêu chiều hơn nữa, cũng chẳng thể yên lòng, tuy có vài lần cô ta xuống bếp nhưng luôn có hai nha hoàn ở bên cạnh nhìn theo, không thể có cơ hội động tay chân.”

Đoạn Diệp Lâm chau mày: “Không có ngoại lệ?”

“Tuyệ đối không” Quản gia thề thốt, “Đô đốc chỉ để cô ta gắp thức ăn rót rượu, pha trà đốt hương, phàm là chuyện ngài ấy không nhìn thấy cũng sẽ dặn dò người làm trông chừng, không hề có điểm nào sai sai. Lại nói, những thứ này, bản thân Nguyễn Tiểu Điệp cũng ăn, nhưng cũng không thấy chỗ nào không ổn cả.”

Vậy thì càng thú vị rồi.

Không có cơ hội hạ độc vậy thì độc này làm sao mà trúng phải?

Trần Sinh lúc này bổ sung thêm một câu: “Thật ra, thủy ngân thuần rất là hiếm thấy, không thể dễ dàng lấy làm độc dược như vậy. Khả năng là để ở trong đồ thường dùng hàng ngày có hàm lượng thủy ngân cao.”

“Thứ gì sẽ có hàm lượng thủy ngân cao?”

“Trong thứ có thể ăn thì không nhiều, cái khác thì… à đúng rồi, trong thuốc đông y thì có rất nhiều. Ví dụ như chu sa, ca lô men, bột hồng đơn, phấn hồng là đại diện cho một số loại thuốc đông y, đều có hàm lượng thủy ngân cao.”

“Chu sa?” Quản gia ngẩng phắt đầu mở to đôi mắt, dường như nhớ đến điều gì.

Trần Sinh rất điềm tĩnh, tiếp tục nói như đọc thuộc sách y: “Thành phần chủ yếu của chu sa là thủy ngân lưu hóa, lượng chu sa nhỏ có thể khiến người khác thanh tâm tĩnh thần, giải độc an thần, nhưng chỉ cần hơi nhiều một chút… là có hại rồi.”

Viên Dã quan sắt đến điểm khác thường của quản gia: “Ông nghĩ đến điều gì rồi?”

Quản gia vội vã dơ tay: “Gần đây Nguyễn Tiểu Điệp thường hay lấy lý do ngủ không yên để Đô đốc cho người mua một lượng lớn chu sa! Hiện giờ vẫn còn dư rất nhiều, mau đi tra phòng của cô ta, nghĩ chắc vẫn còn xót lại vài lọ.””

Đoạn Diệp Lâm hỏi Trần Sinh: “Nếu chỉ để trị chứng mất ngủ, cần dùng nhiều vậy sao?”

Trần Sinh lắc đầu, nhưng mà không dám quá khẳng định: “Tôi không xuất thân từ đông y, không xác định được đây là dùng uống hay dùng ngoài. Nhưng nếu dùng để uống thì, ha… Đô đốc đủ chết vài lần rồi.”

Viên Dã cảm thấy trong lời nói có ý khác: “Đến một pháp y như cậu còn biết kiến thức này, chẳng lẽ người bán không biết sao? Sao hả, chưa từng nghe thấy đại phu kê thuốc nhắc đên sao?”

Quản gia lắc đầu: “Cái này, tôi thật sự chưa từng nghe Hứa đại phu nói qua, không biết cậu ấy có nhắc riêng với Đô đốc không.”

Ba chữ Hứa đại phu này thốt ra khiến cho tai của hai người trong phòng dựng lên.

“Ông vừa nói là ai?”

“Hứa đại phu của Hạc Minh dược đường, thuốc trong phủ đều lấy từ chỗ ngài ấy.”

Sắc mặt Đoạn Diệp Lâm trầm xuống, quản gia trông thấy mới ngộ ra mình đã nói sai lời. Dược đường này là dược đường quân nhu chỉ định hợp tác, ông dám nói Hứa đại phu có vấn đề khác nào nói là do Đoạn Diệp Lâm sai khiến?

Trước đây ông ỷ vào thanh thế của Đô đốc mà tác quai tác quái, nhưng ngày này không bằng ngày xưa, Đoạn Diệp Lâm này đã trở thành nhà lớn nhất thành Hạ Châu, ngàn vạn không được đắc tội, vì thế liền lập tức sửa miệng: “Ôi… này khả năng là đã nhắc rồi, tôi không, không nhớ rõ nữa.”

Lúc này chỉ nghe thấy hai tiếng cốc cốc gõ cửa, cửa mở ra, Kiều Tùng thở hổn hển đi vào, la lớn: “Tư lệnh, có phát hiện.”

Đoạn Diệp Lâm ngả lưng dựa vào thành ghế, mệnh lệnh: “Nói.”

“Buổi sáng hôm nay, có một người phụ nữ mua vé xe lửa đi đến hết các thành lân cận, các huynh đệ mai phục cả ngày, mắt nhìn sắp mù cũng không thấy ai. Cảnh sát canh giưở các bến cảng cũng hồi đáp không bắt được người.”

Ngược lại cũng có chút thông minh phản trinh sát, thế mà lại học được thuật che mắt này.

“Ngụy trang cũng giỏi lắm, tiếp tục tìm, gửi lệnh truy nã cho các thành khác, cô ta không thể nào luôn trốn thoát được.”

Đoạn Diệp Lâm trầm tư, chuyện này cứ một vòng nối một vòng, sắp xếp kín đáo như vậy, có người giúp cô ta? Hay là cô ta thông minh đến như vậy?

Lúc này Kiều Tùng lại nói: “Còn có một việc, phát hiện một người có liên quan đến Nguyễn Tiểu Điệp.”

“Ai?”

“Phụ thân của Nguyễn Tiểu Điệp.”

Nghe được lời này, quản gia hoảng hốt kinh sợ, mặt như gặp quỷ, ấp ấp úng úng: “Sao cơ?! Lão… lão không phải… không phải chết rồi sao?”

Thật ra việc Uông Vinh Hỏa cướp Nguyễn Tiểu Điệp, đánh chết ông lão Đoạn Diệp Lâm có nghe mang máng. Chỉ là trừ Uông Vinh Hỏa ra, quản gia cái loại chó cậy oai chủ đúng là thiên lý bất dung, nghĩ đến đây, người trong phòng ai nấy đều hừ mũi khinh bỉ.

Làm chuyện khuất tất mới sợ quỷ gõ cửa.

Kiều Tùng lườm ông một cái, sau đó tiếp tục nói: “Đầu tiên là có người ở trạm xe lửa nói, người phụ nữ mua vé là mua hai vé. Tôi thẩm vấn vài người trong phủ Đô đốc và vài tên ăn mày bên cạnh miếu Thành hoàng, mới phát hiện, ban đầu mấy gia đinh đó nghe quản gia căn dặn, lúc vứt phụ thân của Nguyễn Tiểu Điệp vào rừng, ông lão còn chưa tắt thở, sau đó được người khác cứu lại, một tên ăn mày trông thấy ông lão được cõng ra khỏi khu rừng, à đúng rồi, tôi còn đem tên ăn mày về làm nhân chứng nữa.”

Quản gia vỗ mạnh vào đùi, giống như con mèo bị dẫm vào đuôi, tựa hồ như nhảy dựng lên, vểnh hết cả lông mày: “Nhất định là lão già bất tử này và con đàn bà kia nội ứng ngoại hợp, mưu hại Đô đốc! Đây đây đây chính là bằng chứng thép! Cũng phải, trừ hai cha con bọn họ, ai còn có thù oán như vậy với Đô đốc.”

Kiều Tùng lười cho quản gia ánh mắt, trong lòng thầm nghĩ, trong thành Hạ Châu người muốn giết Đô đốc không có một ngàn cũng có tám trăm, lời này của ông nếu mà truyền ra ngoài, sợ là khiến người ta cười rụng vài cái răng.

Ngược lại là Viên Dã an ủi quản gia đang kích động: “Ông đừng gấp, nếu theo như lời ông nãy ban nãy, Nguyễn Tiểu Điệp không ra khỏi phủ thì cũng là bị người khác nhìn chằm chằm, ông cụ kia làm sao mà tránh khỏi tầng tầng các lớp, để truyền lời với Nguyễn Tiểu Điệp ở trong phủ đây? Lời này ông nói không khỏi như đùa.”

Quản gia bị giải thích như vậy, cũng cảm thấy có lý cho nên chỉ lầm bầm vài câu rồi thôi.

Lúc này, có tiếng chuông điện thoại.

Đoạn Diệp Lâm dơ tay cầm lên, là điện thoại của lính quan sát trong phòng gác cổng: “Tư lệnh, cậu Hứa đến rồi, đang ở bên ngoài chờ.”

Khi bình thường, Hứa Hàng ra vào không cần thông báo, nhưng hôm nay tình hình Tiểu Đồng Quan hơi đặc biệt, Đoạn Diệp Lâm đã hạ lệnh cấm hết loạt những người không liên quan vào trong.

“Em ấy đến làm gì?”

“Ngài ấy nói, về án mạng của Đô Đốc, ngài ấy biết một chút.”

 
Hết chương 29.





Cre: weibo @铜雀锁金钗广播剧

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me