Chap 13: Sủng em!
Ba tháng trôi qua, Minh đã hoàn tất giai đoạn thử việc. Trong văn phòng tầng cao nhất, dưới ánh đèn vàng nhạt và sự im lặng tôn nghiêm, Vân khẽ đặt một tệp hồ sơ lên bàn."Chính thức từ hôm nay, em là trợ lý riêng của tôi."Minh ngẩng đầu, đôi mắt mở lớn, nhưng chưa kịp mừng thì Vân đã tiếp lời, giọng đều và lạnh hơn cả điều hòa mười tám độ:"Được chọn không có nghĩa là em đã đạt chuẩn. Chỉ là tôi tạm hài lòng, trong ba tháng em không phạm sai lầm quá nghiêm trọng. Nhưng tôi vẫn thấy sự hấp tấp, và quá nhiều cảm tính trong cách em xử lý việc cá nhân với tôi. Nhất là cái kiểu lén nhìn tôi qua gương kính khi tưởng không ai biết... Đó là điều cấm kỵ đối với một trợ lý riêng."Minh cúi đầu, đôi môi mím lại. Cổ họng khô rát.Vân bước chậm tới, nâng cằm cô bằng một ngón tay bọc móng đỏ thẫm:
"Nhưng em là của tôi, nên tôi vẫn cho em cơ hội để sửa."
---ĐÊM - CĂN PENTHOUSE RIÊNG CỦA MISTRESS VÂNPhòng tối dịu. Gió đêm thổi nhẹ qua tấm rèm lụa mỏng. Mùi trà oải hương thoang thoảng trong không khí - mùi Vân hay dùng để xua đi sự căng thẳng trong những ngày họp ban giám đốc. Nhưng tối nay, không có bảng kế hoạch nào, cũng chẳng có báo cáo chờ ký.Vân ngồi trên chiếc ghế dài bọc da nâu, đôi chân vắt chéo, tay cầm ly rượu trắng. Khi Minh bước vào, đã thay sang bộ váy ngủ lụa mềm theo đúng lệnh, Vân chỉ ra hiệu bằng một cái gật nhẹ."Lại đây."Minh bước tới, đầu cúi. Vân đặt ly rượu sang bên, vòng tay kéo cô gái trẻ ngồi lên đùi mình. Minh ngồi nghiêng, lưng thẳng, hai bàn tay đặt lên đầu gối. Một thói quen phục tùng - học được sau nhiều lần bị chỉnh lưng."Mắt nhìn tôi." - Vân khẽ ra lệnh.Minh ngước lên. Đôi mắt ấy vẫn luôn khiến cô vừa thèm được chạm, vừa sợ bị nhìn thấu. Vân ngắm cô một lúc lâu, rồi mới lên tiếng, rất khẽ:"Ba tháng, không bỏ chạy. Không chống lệnh. Cũng chưa từng trốn tránh trách nhiệm. Được."Minh mím môi. Từng lời khen hiếm hoi từ Mistress khiến tim cô run lên một nhịp. Nhưng Vân lại nâng cằm cô, nhấn giọng:"Nhưng cũng chưa đủ để kiêu."Nụ hôn đầu tiên đêm đó đến không báo trước. Mềm. Lạnh. Và đầy kiểm soát. Vân hôn Minh như thể cô đang thử xem món đồ này có còn giữ được nguyên vẹn như khi mới được giao không."Cởi váy." - Giọng Vân dịu, nhưng mang mệnh lệnh không thể từ chối.Minh làm theo. Làn da trắng nổi bật dưới ánh sáng vàng cam. Vân kéo cô nằm lên ghế sofa dài, đầu gối lên đùi mình, một tay vuốt lưng, tay kia đặt lên eo."Đêm nay tôi không trừng phạt." - Vân nói khi lướt ngón tay dọc theo sống lưng Minh. - "Nhưng không có nghĩa em được phép quên mình là gì."Minh rùng mình khi đôi môi Mistress chạm lên gáy. Không cuồng nhiệt, không vồ vập. Mỗi nụ hôn đều có vị cam chanh và sự cố ý. Minh không dám phát ra tiếng, chỉ dám khẽ rên khi môi Vân trượt xuống vai, ngực, rồi dừng lại ở giữa bụng."Đẹp." - Vân khẽ nói, như đang ngắm một tác phẩm vừa ý. - "Nhưng không phải để phô ra trước ai khác."Minh thì thầm: "Em biết...""Biết thì tốt." - Vân vuốt bụng dưới của Minh, dừng lại sát rìa bẹn. - "Giữ lời đó cho đến khi tôi là người duy nhất biết cơ thể này."Vân không vội vã. Đêm nay là đêm sủng. Nên cô chỉ vuốt ve - mỗi cử chỉ đều như đánh dấu chủ quyền. Khi tay cô luồn vào giữa hai đùi Minh, cô chỉ khẽ khàng mà nói:"Không được nhấc hông, không được rên to, không được chủ động. Ai cho thì mới được hưởng."Minh gật. Đôi chân cô hơi mở, theo thói quen được dạy. Vân dùng chính lòng bàn tay mình - không dùng dụng cụ, không đeo găng - chạm vào nơi ẩm nóng ấy, vuốt thật chậm. Không phải để đưa Minh tới cực khoái, mà để gợi nhắc cô: đây là thứ thuộc về ai.Khi Minh lên đỉnh, tiếng rên nghẹn lại trong cổ. Cô không dám bật thành tiếng. Vân giữ cằm cô, bắt nhìn thẳng vào mắt mình khi thân thể đang run lên từng cơn."Giỏi. Nhưng em có biết lý do vì sao tôi thưởng không?"Minh lắc đầu khẽ."Vì em đã không trốn. Đối mặt. Gục ngã, nhưng không bỏ chạy." - Vân hôn lên trán cô, lần này dịu hơn hẳn. - "Thưởng cho lòng trung thành. Nhưng từ mai, tôi sẽ không dễ dãi như vậy."Minh gật, mắt đỏ hoe. Vân lau nước mắt bằng ngón tay cái.---
Nhưng đêm này, một lần thì không đủ.
---Minh khẽ rùng mình khi Vân kéo hai chân cô tách ra, đầu gối đặt nhẹ lên mép ghế. Không dùng lời lệnh lần này, Vân chỉ dùng ánh mắt - đủ khiến Minh tự động mở rộng đùi, bàn tay nắm chặt mép ghế, cổ họng nuốt khan vì run.Vân quỳ xuống sàn, áo vest vẫn còn nguyên trên người, cà vạt chưa tháo. Minh chỉ kịp thở gấp một nhịp trước khi cảm nhận hơi thở của Mistress lướt lên da thịt nhạy cảm giữa hai chân."Mở cho tôi xem." - Giọng nói ấy vang lên, nhỏ nhưng không thể cãi.Minh dùng hai ngón tay vạch mép âm hộ mình ra - một hành động đã thành phản xạ sau những buổi huấn luyện thân thể. Vân nhìn không chớp mắt, ánh mắt lạnh nhưng sâu - như đang ngắm một thứ đồ quý chưa qua tay ai khác."Ướt nhanh thế này... em thực sự khát tôi đến vậy?" - Câu hỏi không cần trả lời.Vân cúi xuống. Lưỡi cô chạm nhẹ vào vùng da ẩm giữa hai mép - rất chậm, gần như không phải để liếm mà là để... khám phá. Minh thở gấp, toàn thân căng cứng vì sự nhạy cảm tột độ. Mỗi cái lướt của lưỡi Mistress như vẽ một vòng lửa quanh cánh hoa mở rộng. Không có sự vồ vập. Vân liếm từng chút một - từ đáy khe lên tới đỉnh hột le, rồi dừng lại thật lâu ở đó.Minh cắn môi đến bật máu khi Mistress hút nhẹ."Mistress...!" - Cô bật ra tiếng gọi ấy như một lời van xin lẫn tạ ơn."Im. Nằm yên."Vân giữ hông Minh bằng hai tay, lưỡi tiếp tục làm việc. Nhưng không còn là âu yếm đơn thuần. Vân bắt đầu chơi với toàn bộ phần âm vật - mút, xoay, lướt, chạm sâu vào cửa mình bằng đầu lưỡi. Minh cong người, muốn trốn nhưng không thể. Cô đã học từ trước: rút lui khi chưa được phép là lỗi nặng."Hương vị này..." - Vân nói sau khi liếm sâu một lần dài - "Vẫn là của tôi. Và sẽ mãi như vậy."Một ngón tay trượt vào trong, nhẹ nhưng dứt khoát. Minh thét khẽ, co rút theo phản xạ. Vân nhìn lên, vẫn là đôi mắt lạnh và đầy uy quyền:"Cơ thể em phản ứng với tôi. Chỉ tôi. Hiểu chưa?""V-Vâng...""Lặp lại.""Cơ thể này... chỉ Mistress được quyền chạm... chỉ Mistress...""Giỏi."Vân cúi xuống lần nữa. Lần này không dừng lại. Cô hôn toàn bộ âm hộ của Minh - đúng nghĩa là hôn, không phải chỉ kích thích. Như thể cô đang tuyên bố quyền sở hữu bằng môi mình: một nụ hôn không ai có thể xoá đi, không một ai được quyền bắt chước.Khi Minh lên đỉnh lần thứ hai, toàn thân cô run lẩy bẩy, nước mắt trào ra từ khoé mắt. Không phải vì đau. Mà vì cảm giác được sủng ái, được đánh dấu, được chiếm hữu toàn diện - theo cách dịu dàng nhất nhưng cũng khiến cô không thể chạy trốn."Đây là phần thưởng cho một con bé ngoan ngoãn, biết nghe lời, dù vẫn còn dở hơi."Vân ngẩng đầu, lau miệng bằng mu bàn tay rồi cúi sát môi Minh."Tôi yêu em, nhưng không bao giờ để em quên vị trí của mình."---
Sau lần thứ ba, Minh nằm gọn trong vòng tay Vân, ở trên giường."Ngủ đi. Đêm nay em được nằm cạnh tôi. Nhưng sáng mai vẫn phải dậy đúng giờ như thường lệ.""Vâng... Mistress."Vân chỉ mỉm cười nhẹ, kéo chăn lên, ôm Minh từ phía sau. Trong hơi thở cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ, Minh nghe rõ nhịp tim Mistress sau lưng mình - vững chãi, trầm ổn, và đủ ấm để một con người như cô quỳ xuống mãi mãi.---
Tuy mẽ ác ma nhưng mà mẽ cũng cưng bồ quá mấy má êi!!!
"Nhưng em là của tôi, nên tôi vẫn cho em cơ hội để sửa."
---ĐÊM - CĂN PENTHOUSE RIÊNG CỦA MISTRESS VÂNPhòng tối dịu. Gió đêm thổi nhẹ qua tấm rèm lụa mỏng. Mùi trà oải hương thoang thoảng trong không khí - mùi Vân hay dùng để xua đi sự căng thẳng trong những ngày họp ban giám đốc. Nhưng tối nay, không có bảng kế hoạch nào, cũng chẳng có báo cáo chờ ký.Vân ngồi trên chiếc ghế dài bọc da nâu, đôi chân vắt chéo, tay cầm ly rượu trắng. Khi Minh bước vào, đã thay sang bộ váy ngủ lụa mềm theo đúng lệnh, Vân chỉ ra hiệu bằng một cái gật nhẹ."Lại đây."Minh bước tới, đầu cúi. Vân đặt ly rượu sang bên, vòng tay kéo cô gái trẻ ngồi lên đùi mình. Minh ngồi nghiêng, lưng thẳng, hai bàn tay đặt lên đầu gối. Một thói quen phục tùng - học được sau nhiều lần bị chỉnh lưng."Mắt nhìn tôi." - Vân khẽ ra lệnh.Minh ngước lên. Đôi mắt ấy vẫn luôn khiến cô vừa thèm được chạm, vừa sợ bị nhìn thấu. Vân ngắm cô một lúc lâu, rồi mới lên tiếng, rất khẽ:"Ba tháng, không bỏ chạy. Không chống lệnh. Cũng chưa từng trốn tránh trách nhiệm. Được."Minh mím môi. Từng lời khen hiếm hoi từ Mistress khiến tim cô run lên một nhịp. Nhưng Vân lại nâng cằm cô, nhấn giọng:"Nhưng cũng chưa đủ để kiêu."Nụ hôn đầu tiên đêm đó đến không báo trước. Mềm. Lạnh. Và đầy kiểm soát. Vân hôn Minh như thể cô đang thử xem món đồ này có còn giữ được nguyên vẹn như khi mới được giao không."Cởi váy." - Giọng Vân dịu, nhưng mang mệnh lệnh không thể từ chối.Minh làm theo. Làn da trắng nổi bật dưới ánh sáng vàng cam. Vân kéo cô nằm lên ghế sofa dài, đầu gối lên đùi mình, một tay vuốt lưng, tay kia đặt lên eo."Đêm nay tôi không trừng phạt." - Vân nói khi lướt ngón tay dọc theo sống lưng Minh. - "Nhưng không có nghĩa em được phép quên mình là gì."Minh rùng mình khi đôi môi Mistress chạm lên gáy. Không cuồng nhiệt, không vồ vập. Mỗi nụ hôn đều có vị cam chanh và sự cố ý. Minh không dám phát ra tiếng, chỉ dám khẽ rên khi môi Vân trượt xuống vai, ngực, rồi dừng lại ở giữa bụng."Đẹp." - Vân khẽ nói, như đang ngắm một tác phẩm vừa ý. - "Nhưng không phải để phô ra trước ai khác."Minh thì thầm: "Em biết...""Biết thì tốt." - Vân vuốt bụng dưới của Minh, dừng lại sát rìa bẹn. - "Giữ lời đó cho đến khi tôi là người duy nhất biết cơ thể này."Vân không vội vã. Đêm nay là đêm sủng. Nên cô chỉ vuốt ve - mỗi cử chỉ đều như đánh dấu chủ quyền. Khi tay cô luồn vào giữa hai đùi Minh, cô chỉ khẽ khàng mà nói:"Không được nhấc hông, không được rên to, không được chủ động. Ai cho thì mới được hưởng."Minh gật. Đôi chân cô hơi mở, theo thói quen được dạy. Vân dùng chính lòng bàn tay mình - không dùng dụng cụ, không đeo găng - chạm vào nơi ẩm nóng ấy, vuốt thật chậm. Không phải để đưa Minh tới cực khoái, mà để gợi nhắc cô: đây là thứ thuộc về ai.Khi Minh lên đỉnh, tiếng rên nghẹn lại trong cổ. Cô không dám bật thành tiếng. Vân giữ cằm cô, bắt nhìn thẳng vào mắt mình khi thân thể đang run lên từng cơn."Giỏi. Nhưng em có biết lý do vì sao tôi thưởng không?"Minh lắc đầu khẽ."Vì em đã không trốn. Đối mặt. Gục ngã, nhưng không bỏ chạy." - Vân hôn lên trán cô, lần này dịu hơn hẳn. - "Thưởng cho lòng trung thành. Nhưng từ mai, tôi sẽ không dễ dãi như vậy."Minh gật, mắt đỏ hoe. Vân lau nước mắt bằng ngón tay cái.---
Nhưng đêm này, một lần thì không đủ.
---Minh khẽ rùng mình khi Vân kéo hai chân cô tách ra, đầu gối đặt nhẹ lên mép ghế. Không dùng lời lệnh lần này, Vân chỉ dùng ánh mắt - đủ khiến Minh tự động mở rộng đùi, bàn tay nắm chặt mép ghế, cổ họng nuốt khan vì run.Vân quỳ xuống sàn, áo vest vẫn còn nguyên trên người, cà vạt chưa tháo. Minh chỉ kịp thở gấp một nhịp trước khi cảm nhận hơi thở của Mistress lướt lên da thịt nhạy cảm giữa hai chân."Mở cho tôi xem." - Giọng nói ấy vang lên, nhỏ nhưng không thể cãi.Minh dùng hai ngón tay vạch mép âm hộ mình ra - một hành động đã thành phản xạ sau những buổi huấn luyện thân thể. Vân nhìn không chớp mắt, ánh mắt lạnh nhưng sâu - như đang ngắm một thứ đồ quý chưa qua tay ai khác."Ướt nhanh thế này... em thực sự khát tôi đến vậy?" - Câu hỏi không cần trả lời.Vân cúi xuống. Lưỡi cô chạm nhẹ vào vùng da ẩm giữa hai mép - rất chậm, gần như không phải để liếm mà là để... khám phá. Minh thở gấp, toàn thân căng cứng vì sự nhạy cảm tột độ. Mỗi cái lướt của lưỡi Mistress như vẽ một vòng lửa quanh cánh hoa mở rộng. Không có sự vồ vập. Vân liếm từng chút một - từ đáy khe lên tới đỉnh hột le, rồi dừng lại thật lâu ở đó.Minh cắn môi đến bật máu khi Mistress hút nhẹ."Mistress...!" - Cô bật ra tiếng gọi ấy như một lời van xin lẫn tạ ơn."Im. Nằm yên."Vân giữ hông Minh bằng hai tay, lưỡi tiếp tục làm việc. Nhưng không còn là âu yếm đơn thuần. Vân bắt đầu chơi với toàn bộ phần âm vật - mút, xoay, lướt, chạm sâu vào cửa mình bằng đầu lưỡi. Minh cong người, muốn trốn nhưng không thể. Cô đã học từ trước: rút lui khi chưa được phép là lỗi nặng."Hương vị này..." - Vân nói sau khi liếm sâu một lần dài - "Vẫn là của tôi. Và sẽ mãi như vậy."Một ngón tay trượt vào trong, nhẹ nhưng dứt khoát. Minh thét khẽ, co rút theo phản xạ. Vân nhìn lên, vẫn là đôi mắt lạnh và đầy uy quyền:"Cơ thể em phản ứng với tôi. Chỉ tôi. Hiểu chưa?""V-Vâng...""Lặp lại.""Cơ thể này... chỉ Mistress được quyền chạm... chỉ Mistress...""Giỏi."Vân cúi xuống lần nữa. Lần này không dừng lại. Cô hôn toàn bộ âm hộ của Minh - đúng nghĩa là hôn, không phải chỉ kích thích. Như thể cô đang tuyên bố quyền sở hữu bằng môi mình: một nụ hôn không ai có thể xoá đi, không một ai được quyền bắt chước.Khi Minh lên đỉnh lần thứ hai, toàn thân cô run lẩy bẩy, nước mắt trào ra từ khoé mắt. Không phải vì đau. Mà vì cảm giác được sủng ái, được đánh dấu, được chiếm hữu toàn diện - theo cách dịu dàng nhất nhưng cũng khiến cô không thể chạy trốn."Đây là phần thưởng cho một con bé ngoan ngoãn, biết nghe lời, dù vẫn còn dở hơi."Vân ngẩng đầu, lau miệng bằng mu bàn tay rồi cúi sát môi Minh."Tôi yêu em, nhưng không bao giờ để em quên vị trí của mình."---
Sau lần thứ ba, Minh nằm gọn trong vòng tay Vân, ở trên giường."Ngủ đi. Đêm nay em được nằm cạnh tôi. Nhưng sáng mai vẫn phải dậy đúng giờ như thường lệ.""Vâng... Mistress."Vân chỉ mỉm cười nhẹ, kéo chăn lên, ôm Minh từ phía sau. Trong hơi thở cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ, Minh nghe rõ nhịp tim Mistress sau lưng mình - vững chãi, trầm ổn, và đủ ấm để một con người như cô quỳ xuống mãi mãi.---
Tuy mẽ ác ma nhưng mà mẽ cũng cưng bồ quá mấy má êi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me